CHƯƠNG 17
Một bảng báo hiệu treo trong thang máy lên phòng tâm thần học ghi:
Cửa thang máy chạy xuống để mở ra không phải vấn đề báo động. Sẽ có một chút nguy hiểm nếu hết không khí hoặc thang máy rơi tự do.
“Trông yên tâm thật đấy”, Archie nói với tình nguyện viên trực thang máy bên cạnh anh.
Đôi mắt cô mở to.
“Đây là giải pháp dành cho những người điên”, Archie giải thích. “Họ rất dễ hoảng loạn.”
Anh không làm cô thấy thoải mái hơn. Anh quyết định ngừng nói. Sau đó, anh nhận thấy cô đang cầm một phong bì có tên anh trên đó. Chiếc phong bì trông lớn, vuông, màu hồng và khó tránh được ánh mắt người khác. Cô tình nguyện viên đang dùng nó để quạt quanh mặt mình. Bây giờ người ta không gọi những người này là tình nguyện viên bệnh viện nữa. Archie cũng chẳng biết họ được gọi là gì.
“Nó là của tôi đấy”, Archie nói.
Cô gái không phải là một thiếu niên. Có lẽ đang học Đại học. Cô đáp lại Archie bằng một nụ cười phản xạ. “Tôi phải giao nó cho viện”, cô nói. “Trước khi tôi có thể đi ăn trưa.”
Cửa thang máy mở ra và cả hai bước tới hành lang nhỏ. Cô gái hơi lưỡng lự.
“Trước đây cô chưa từng tới đây à?” Archie nói.
“Ở đây có những người tâm thần phải không?” Cô gái thì thầm.
“Cả tấn”, Archie nói. Anh bấm chuông gọi cửa. “Archie Sheridan đây”, anh nói.
“Chờ một phút, ông Sheridan”, giọng một y tá trả lời.
Cô gái nhìn xuống cái tên trên thẻ. “Tôi đoán anh chính là anh.”
“Tôi khá chắc rằng tôi vẫn là tôi”, Archie nói. Rồi anh để ý móng tay cô gái. Màu hồng Pháp với đầu móng tay đỏ sắc máu. Phụ nữ sẽ thích khi bạn khen họ. Archie không hiểu nhiều về phụ nữ, nhưng anh biết điều đó. “Tôi thích móng tay của cô”, anh nói.
Má cô gái hiện lên lúm đồng tiền, cô nàng xem xét lại bàn tay run nhè nhẹ. “Mẫu móng này được gọi là Mỹ nhân đoạt mạng” , cô nói. “Thợ làm móng nói với tôi rằng những người nổi tiếng đều làm mẫu này.”
Archie suýt sặc. Làm móng tay theo mẫu Mỹ nhân đoạt mạng? Mọi người mất trí cả rồi.
“Anh ổn chứ?” Cô gái hỏi.
Tiếng hô khàn khàn vang vọng từ sau cánh cửa. Archie nhận ra sự hiếu chiến của người bạn cùng phòng với mình, Frank.
Cô gái thở hắt ra một hơi.
“Anh ta vô hại thôi”, Archie bảo đảm với cô.
Cô gái gõ nhịp một chân và cắn môi dưới. “Sao họ mất thời gian quá vậy?”
“Vì họ đang rối trí mà.” Archie nói. Phải mất vài phút và vài nhân viên để khuất phục một trong những cơn thịnh nộ của Frank. Anh trao cho cô gái điều mà anh hy vọng là một nụ cười ôn hòa. Từ trong phòng bệnh, Frank hú lên câu gì đó về quỷ. Cô gái cứng người. “Sao cô không đưa tấm thiệp cho tôi nhỉ?” Archie đề nghị.
Cô gái cân nhắc trong giây lát, rồi đẩy tấm thiệp vào tay Archie.
“Được rồi”, cô gái nhấn nút thang máy. Cánh cửa mở ra ngay lập tức và cô nhảy vào trong. “Tượng thiên thần xinh đấy”, cô nói khi cánh cửa đóng lại.
Archie đặt tượng thiên thần xuống chiếc bàn đầy tờ rơi của Al-Anon và kiểm tra phong bì.
Không có dấu bưu điện, điều đó có nghĩa là nó không được gửi qua thư mà ai đó đã bỏ nó ở bệnh viện. Địa chỉ trả lại là 397 Bắc Fargo. Không có tên. Có thi thể được tìm thấy ở Fargo. Địa chỉ không có trong chữ viết tay của Gretchen, nhưng sẽ không khó để ả tìm người khác viết nó. Archie lướt ngón tay dưới nắp phong bì và dọc theo đường keo, sau đó rút tấm thiệp ra.
Tấm thiệp này kiểu dáng xưa cũ, giấy mềm dần theo thời gian. Hai trái tim màu đỏ được nối với nhau bằng một sợi dây chuyền vàng. Bên dưới trái tim là một dải ruy băng trắng được viết dòng chữ: Một lời nhắn tình yêu. Archie mở thiệp ra. Được in bên trong là một bài thơ khá khó hiểu:
“Có thể dây chuyền này sẽ là sợi dây ngọt ngào
Gắn kết trái tim đôi mình với nhau.”
Ả có thể đến bên anh dù ở bất cứ đâu. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Tiếng la hét của Frank lặng đi, thế rồi một y tá tới và mở cửa. Archie bước vào trong.
Anh bỏ lại bức tượng thiên thần trên bàn.