← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Archie ngồi trên sàn của cửa hàng quà tặng, xung quanh là những tờ tạp chí, tờ Tuần san để mở trên đùi anh. Hình ảnh Gretchen mỉm cười trải khắp trên thảm, quây lấy anh. Anh đã tìm thấy tất cả hai mươi bảy bài báo về ả. Anh đọc Tuần san trước. Nó đưa ra rất nhiều lời bào chữa. Rằng không thể trách ả được. Đó là do xã hội. Chúng ta đều phải có trách nhiệm.

Archie không nhớ việc xã hội ấn một con dao mổ vào ngực anh.

Cũng có những bức ảnh của anh. Đứng tại hiện trường vụ án. Rời khỏi bệnh viện. Người đàn ông mà ả đã cố giết hại hai lần. Họ miêu tả anh như một người hùng. Họ đã tạo ra một phiên bản tốt đẹp hơn, Archie nghĩ thế cũng còn hơn là sự thật. Các chi tiết về lần trốn chạy gần đây nhất của ả được kể rất sơ sài. Henry đã kiểm soát để không tiết lộ những chi tiết cụ thể về chuyện Archie lại nhận ra mình nhận được sự thương hại của Gretchen. Anh đã hồi phục sau chấn thương. Còn ả thì đang nhởn nhơ bên ngoài.

Hiện thực rất ảm đạm.

Archie chạm vào bức ảnh của ả trên tờ Tuần san. Nó được chụp bên ngoài tòa án. Trong ảnh, ả đang quay đi, hai cổ tay đeo còng, mặc áo tù màu xanh, tóc buông xõa, hoàn hảo như hình ảnh trên một đồng xu. Anh nhấc tay ra, để lại dấu vân tay trên trang tạp chí.

Archie lật tay lại và nhìn lòng bàn tay mình. Anh lại đổ mồ hôi.

Chúa ơi, anh cần một liều Vicodin [6] .

Anh lau tay vào quần và cảm nhận được chiếc điện thoại trong túi. Anh rút nó ra. Không có tin nhắn mới.

“Nếu anh có hứng thú với cô ấy thì chúng tôi vừa mới nhập sách về đấy”, người phụ nữ đứng sau quầy nói. Archie ngước lên. Bà vừa gỡ mấy bức tượng thiên thần ra khỏi hộp và xếp chúng lên quầy trước mặt mình, lúc này bà đang nhìn qua chúng.

Sau đó Archie liền nhìn lại mình, anh ngồi đó, bao quanh là những cuốn tạp chí mở ngay các bài viết về Mỹ nhân đoạt mạng, anh phải tỏ thái độ gì đây. Anh bèn cất điện thoại vào túi.

Người phụ nữ lớn tuổi nghiêng đầu về phía gian trưng bày nơi có một chồng sách Nạn nhân cuối cùng được xếp cạnh khoảng chục cuốn Năm người bạn gặp trên thiên đường.

Archie khép tờ Tuần san lại, đứng dậy và đặt nó trở lại chiếc kệ phía sau lưng. “Tôi đã có một cuốn rồi”, anh đáp.

Anh cúi xuống thu thập mớ tạp chí trên sàn để cất đi, thoáng liếc nhìn bà lão kia. Chiếc tivi nhỏ sau lưng bà vẫn chạy và trong một giây, Archie nghĩ rằng anh đã nhìn thấy khuôn mặt của Gretchen trên màn hình. Anh đứng đó, như đông cứng trong tư thế ngồi xổm, đôi mắt vẫn bị hút vào chiếc tivi hòng kiểm chứng lại thứ anh đang thấy, màn hình hiện lên dòng chữ: Mỹ nhân đoạt mạng vẫn tự do: ngày thứ bảy mươi sáu.

Rồi dòng chữ bùng cháy.

Archie đứng thẳng dậy. “To tiếng lên”, anh nói.

Bà lão hoài nghi nhìn anh. Bà từ từ quay sang liếc nhìn màn hình tivi, rồi quay lại nhìn anh, và nhìn xuống đống tạp chí dưới chân anh.

“Bà mở to tiếng lên đi”, Archie nhắc lại. Anh tiến về phía trước, tới chỗ quầy thu ngân và tivi.

Bà lão nhướng mày, ngừng tay một chút, sau đó nhấc một thiên thần khác ra khỏi hộp và đặt nó lên quầy, rồi rút cái điều khiển từ trong túi áo vest bằng vải polyester và nhấn nút.

Một phát thanh viên xuất hiện trong chiếc áo mưa màu xanh neon in chữ KGW, tay cầm mic và sau lưng có hàng chữ Pittock Mansion. Một cái đầu đã được tìm thấy trên lùm cỏ. Hình ảnh chuyển đến một phát thanh viên khác cũng mặc áo mưa KGW màu xanh đang đứng trước một căn nhà bị niêm phong. Một thi thể đã được tìm thấy trong căn nhà này. Cảnh sát không tiết lộ thêm bất cứ chi tiết nào.

Trong một cảnh quay rộng hơn, Archie thoáng thấy Henry bước vào nhà.

Archie chạm tới chiếc điện thoại di động thường được kẹp ở thắt lưng mình, những ngón tay lướt qua chiếc quần nhung kẻ nhưng không tìm thấy gì. Điện thoại của anh đã bị giữ ở viện tâm thần.

Nhưng anh đã có một cái khác.

Anh đút tay vào túi và tìm chiếc điện thoại kia. Nhưng anh không lôi nó ra.

Bà lão đang xem tivi, lông mày nhíu lại, một tay vẫn nắm lấy chân bức tượng thiên thần, bức tượng trong tư thế quỳ gối cầu nguyện, một quầng sáng mắc trên đỉnh đầu.

“Tôi có thể sử dụng điện thoại của bà không?” Archie hỏi.

Bà không có lý do gì để đồng ý, nhưng vẫn với tay và nhấc ống nghe ra khỏi chiếc điện thoại để bàn màu be rồi đặt nó vào tay Archie. “Đường dây số 9”, bà nói.

Archie bấm số 9, rồi số điện thoại di động của Henry. Henry bắt máy sau hồi chuông thứ ba.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Archie hỏi.

“Cậu đang gọi từ đâu đấy?” Henry hỏi lại.

“Cửa hàng quà tặng trong bệnh viện”, Archie trả lời. “Tôi muốn trao đổi mấy câu.”

Anh có thể cảm nhận được rào cản từ phía Henry. Archie đang nghỉ phép. Anh không có quyền biết bất cứ điều gì về cuộc điều tra của cảnh sát. “Susan Ward nhận được lời chỉ dẫn, sau đó tìm thấy một thi thể trong ngôi nhà bỏ hoang ở Bắc Fargo”, Henry nói. “Và một kẻ nào đó đã ném một cái đầu lâu vào bãi cỏ ở Biệt thự Pittock.”

Họ đã tìm thấy một trong những nạn nhân của Gretchen trong bãi cỏ tại Biệt thự Pittock chỉ vài tháng trước khi ả bị bắt. Trước đây ả chưa từng lặp lại hành động của mình. Nhưng chuyện này không thể là sự trùng hợp. “Còn nhãn cầu thì sao?” Archie hỏi.

“Cái đầu bị phân hủy mạnh nên không thể xác định rõ ràng”, Henry đáp. “Robbins đang xem xét nó. Còn thi thể trong nhà thì vẫn còn đầy đủ mắt. Mới tử vong thôi. Bị giết vào đêm hôm trước.”

Archie liếc lại màn hình tivi nơi Charlene Wood - phát thanh viên của KGW đang đứng tại hiện trường phỏng vấn một người qua đường. “Liệu có phải là Gretchen không?” Archie hỏi.

Henry đành trả lời. “Bên cạnh thi thể có những trái tim vẽ trên tường”, anh nói. “Giống như ở trạm nghỉ chân. Susan đã gọi cho tòa báo. Tình hình đang ngàn cân treo sợi tóc. Phóng viên thì ở khắp mọi nơi.”

Archie cảm thấy ngực mình thắt lại. “Susan vẫn ổn chứ?” Anh hỏi.

“Cô ta thì đau đớn quái gì”, Henry nói. “Quyết không chịu tiết lộ người chỉ dẫn cho mình.”

Archie không thể nhịn cười. “Parker hẳn sẽ tự hào lắm đấy.”

“Ờ ừ, đường làm báo của cô ta mà thụt lùi thì cũng vui đấy, nhưng điều đó chẳng giúp gì nhiều cho tôi trong cuộc chiến chống tội phạm”, Henry nói. “Có vẻ như nạn nhân đã mất lá lách. Điều đó chưa được công khai”, anh nói thêm. “Nhưng sẽ được công bố thôi.”

Bà lão lại bóc một hộp thiên thần khác.

“Tôi có thể điều xe đến cho cậu”, Henry nói.

Archie quay lại và liếc ra phía sau, nhìn về hội trường. Anh nghĩ đến việc nói với Henry, nhưng anh không thể không từ bỏ chiếc điện thoại kia. Anh phải nói gì đây? “Tôi nghĩ cô ta có tay trong ở trong bệnh viện theo dõi tôi? Chỉ là tôi cảm thấy thế thôi”?

Nghe như một kẻ mất trí vậy.

“Tôi không muốn vậy”, Archie nói. Anh không cần tìm cô ta. Chính cô ta sẽ tìm đến anh. Anh tin chắc điều đó.

“Tối nay gia đình cậu vẫn tới chứ?” Henry hỏi.

Debbie luôn đưa bọn trẻ đến vào thứ tư hàng tuần. Đó là điều Archie thường mong chờ, nhưng với tất cả những chuyện đang xảy ra, anh đã quên mất hôm nay là thứ mấy. “Họ vẫn đang trên đường đến”, Archie nói, dụi mắt.

“Gửi lời chào hộ tôi nhé”, Henry nói. Anh ngập ngừng, sau đó với giọng điệu khiến Archie băn khoăn chẳng biết Henry có cảm thấy có gì đó không ổn hay không, anh nói thêm, “Tôi sẽ tới sau.”

“Được rồi”, Archie nói. Anh thả ống nghe trở lại cái hốc của nó rồi liếc lên tivi. Màn hình đã quay lại phần của Perry Mason.

“Anh là anh ta, phải không?” Bà lão lại nghiêng đầu về gian trưng bày.

“Không”, Archie đáp.

Bà lão gật đầu. “Anh chính là vị thanh tra đó.”

Bà cầm lấy một trong những thiên thần kia và đưa nó cho anh. Có một tấm đồng thau dưới chân thiên thần với một dòng chữ xinh đẹp. Bốn từ.

Để mắt đến tôi.

Bà đặt nó vào tay anh.