← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

“Đây là Gretchen Lowell.”

Archie ngồi trong văn phòng của mình và khi ngẩng đầu lên, anh thấy Thị trưởng Buddy Anderson đang đứng ở ngưỡng cửa với một cô gái tóc vàng tuyệt đẹp. Cô ta có lẽ là người phụ nữ đẹp nhất mà Archie từng thấy. Dung mạo hoàn hảo với khuôn miệng đầy đặn, mũi thẳng và dốc, xương gò má rộng và đôi mắt to. Chiếc váy dài màu tím nhạt mà cô ta mặc quấn quanh ngực, luồn sâu vào thắt lưng, rồi uốn quanh hông xuống đầu gối. Khi dựa vào khung cửa, cô ta bắt tréo đôi chân thon ở mắt cá chân. Khuôn mặt của cô ta giống như một trái tim.

“Gretchen”, Buddy nói với nụ cười nhe nanh như sói. “Đây là Archie Sheridan.”

“Chào thanh tra”, cô ta vừa nói vừa bước về phía trước và đưa ra một bàn tay tao nhã.

Archie đứng dựa vào bàn và bắt tay cô ta, đột nhiên anh ý thức được sự thô ráp của lòng bàn tay mình. “Rất vui được gặp cô”, anh nói.

“Cô ấy là bác sĩ tâm thần”, Buddy giải thích. “Cô ấy nghĩ rằng mình có thể giúp chúng ta bắt Mỹ nhân đoạt mạng.”

Lúc này là 11 giờ. Buddy đã gọi điện trước và hỏi liệu ông ta có thể ghé qua được không. 11 giờ đêm và Archie vẫn đang làm việc. Còn Buddy rõ ràng chẳng phải làm việc vào giờ này. “Chúng tôi đã có người phác họa tâm lý tội phạm rồi”, Archie nói.

Buddy cười khẽ. Đôi má ửng hồng và ông ta không mặc áo khoác. Hàm răng được tẩy trắng bị nhuộm bằng rượu vang đỏ. “Cô ấy không làm công việc của Anne đâu”, ông ta nói.

“Tôi không phải là người phác họa tâm lý tội phạm”, cô ta giải thích với Archie. “Tôi chuyên về tư vấn hậu chấn thương.”

“Cô ấy muốn giúp cậu”, Buddy nói.

“Cảm ơn”, Archie đáp. Anh ngồi xuống và mở một báo cáo tội phạm, hy vọng họ sẽ nhận được tín hiệu này. “Nhưng tôi không cần trị liệu gì cả.”

Buddy huých cùi chỏ sang Gretchen Lowell và nháy mắt. “Archie Sheridan cứng như đá vậy. Kết hôn với người yêu thời đại học. Tôi không nghĩ anh ta biết say là gì đâu.”

“Tôi từng say rượu rồi”, Archie nói.

Buddy bất ngờ vỗ túi, rút điện thoại di động ra và cau mày. Ông ta giơ một ngón tay và lướt qua Gretchen, ra khỏi phòng. “A lô, em yêu”, ông ta nói vào điện thoại. “Anh đang ở chỗ Archie.”

Archie thở dài.

Gretchen không nhúc nhích. Cô ta chỉ nhìn anh và mỉm cười.

“Sao cô quen được ngài Thị trưởng?” Archie hỏi.

“Tôi có thể có ích cho anh”, cô ta nói.

Đây là tất cả những gì anh cần. Dạo này Thị trưởng đang gây dựng cảm tình bằng cách lượn lờ quanh lực lượng đặc nhiệm, đưa ra những cuộc đàm phán. Đội của anh sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với ông ta. Nhưng Thị trưởng là người phân bổ quỹ vốn cho lực lượng đặc nhiệm. Nếu cô ta ngủ với Buddy thì có lẽ Archie cũng chẳng hé một lời.

“Mười năm qua, điều gì đã giữ các anh ở lại đây?” Cô ta hỏi.

“Vì một vài người trong chúng tôi”, Archie đáp.

“Tôi chỉ cung cấp các kĩ năng đối phó. Không tư vấn. Chỉ cần nói chuyện thôi.” Cô ta đẩy mình ra khỏi cửa và đi về phía trước, đôi giày cao gót làm cho hông cô nàng đung đưa.

Cô ta cúi người về phía trước và quay bức ảnh được đóng khung đặt trên bàn anh. “Gia đình anh đấy à?” Cô ta hỏi.

“Đúng”, anh đáp.

Cô tay xoay bức ảnh lại trước mặt Archie. “Họ thật đáng yêu.”

“Cảm ơn”, Archie nói.

“Tôi không ngủ với ông ấy”, Gretchen nói tiếp.

Archie hắng giọng. Anh liếc ra cửa để tìm ngài Thị trưởng, nhưng ông ta vẫn ở dưới sảnh nghe điện thoại.

“Đó không phải là chuyện của anh”, cô ta nói thêm.

Archie lắc đầu. “Không, tất nhiên là không rồi.”

Cô ta quay tròn tập hồ sơ mở trên bàn và nhặt một bức ảnh khám nghiệm tử thi chụp nạn nhân mới nhất của Mỹ nhân đoạt mạng. Đôi mắt cô ta trở nên to tròn.

“Đây là ai?” Cô ta hỏi.

Archie thấy mừng vì có thứ gì khác để nói. “Tên của anh ta là Matthew Fowler. Tuần trước chúng tôi đã tìm thấy thi thể anh ta ở Biệt thự Pittock.”

“Tôi đã nghe nói về điều đó.” Môi dưới của cô ta khẽ run lên khi xem xét bức ảnh màu chụp khoang ngực mở toang của Matthew Fowler. Cô ta rùng mình. “Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy?”

Archie lấy lại bức ảnh và đặt vào tập hồ sơ. “Tôi không nghĩ cô muốn biết đâu”, anh nhẹ nhàng nói.

Gretchen hạ ánh mắt xuống Archie. “Thử xem nào.”

Archie ngồi trên ghế và nhìn cô ta. Cô nàng không biết anh đã nhìn thấy gì. Cô ta mới chỉ đọc các bài báo đã được lọc thông tin, xem các chương trình về vụ án có thật trên tivi và nghĩ rằng mình có thể dành vài tuần cho vụ án, sau đó viết một bài báo cho một số tạp chí học thuật. “Ruột anh ta đã bị lấy đi”, Archie nói.

Cô ta đưa tay lên miệng và quay đầu đi.

“Đây là loại công việc không dành cho những người có dạ dày mong manh”, Archie nói.

Cô ta quay lại với anh và bỏ tay xuống, đứng thẳng một chút như thể tôi luyện quyết tâm cho chính mình. “Như thế nào?” Cô ta hỏi tiếp.

Có lẽ Archie đã đánh giá thấp cô ta. “Ruột bị lấy đi” thường là cụm từ khiến cuộc trò chuyện chấm dứt. “Với sự trợ giúp của một thiết bị hút không xác định.” Archie nói.

Mí mắt Gretchen khẽ run. Từ năm ngoái, Archie đã ngừng chia sẻ các chi tiết tại hiện trường cho Debbie. Những hình ảnh ấy sẽ được lưu giữ trong lòng. Càng ít tiết lộ linh tinh thì càng tốt. Anh đã sẵn sàng cho một cái chết êm ái rồi.

“Sau đó Mỹ nhân đoạt mạng dùng một que thủy tinh…”, Archie tiếp tục.

Anh nghe thấy tiếng cô ta thở gấp, hơi thở gấp gáp, sự lo lắng hiện hữu đến nỗi có thể sờ được. “Anh đang cố làm tôi sợ phải không?”

“Đây không phải trò vui đâu”, Archie nói.

“Tôi cũng không phải là tài tử, xem cho có.”

“Thế cô là gì?”

Cô ta ngồi trên mép trước bàn làm việc, nghiến hàm đầy cương quyết và xòe tung toàn bộ những bức ảnh trong hồ sơ khám nghiệm tử thi.

Cơ thể cô ta run rẩy khi lướt các bức ảnh, tay cô ta lần mò tìm đến đường cong mềm mại của cổ họng. Nhưng cô ta vẫn xem tiếp. Và sau một phút, cô ta đặt một ngón tay móng đã được cắt tỉa gọn gàng vào một phát bắn trên đầu Matthew Fowler. “Những dấu hiệu này là gì? Ở đây này?” Cô ta hỏi.

Archie liếc xuống. “Một phần da đầu của anh ta đã bị mất đi”, anh đáp.

Đôi mắt của cô ta đột nhiên mở lớn và đầy phấn khích. Cô ta cười toe toét, vui vẻ gõ nhẹ vào bức ảnh… “Sự kích tình”, cô ta nói. “Đây là một khái niệm trong nhân tướng học. Bộ não là cơ quan của tâm trí. Một số khu vực nhất định có chức năng cụ thể, cũng được phản ánh trên xương sọ.”

Archie nhìn vào bức ảnh. Anh cảm thấy sự xốn xang vì phấn khích của cô ta. Đã mấy tháng trôi qua kể từ lần cuối họ có một đầu mối tốt. “Kích tình là sao?” Anh nói.

Cô ta nắm tay anh, cúi đầu xuống và đưa tay lên đầu mình để minh họa. Cảm xúc của cô ta, sự hào hứng khi khám phá ra điều mới mẻ khiến giữa họ như có một dòng chảy. Nó làm người ta chếnh choáng. “Vị trí đằng sau này”, cô ta vừa nói vừa di chuyển những ngón tay trên phần tóc giữa tai và cổ, dò tìm rìa hộp sọ. Anh cảm thấy xương chũm sau tai cứng và ấm áp dưới đầu ngón tay mình. “Chỗ này”, cô ta nói. “Nó có tương quan với sự hấp dẫn tình dục.”

Archie giật tay ra và hắng giọng.

Gretchen vén tóc lại, ngẩng đầu lên. “Với tất cả sự cuồng nhiệt này”, cô ta nói, “mà anh vẫn nghĩ kẻ sát nhân là đàn ông sao?”

Archie nhìn Gretchen Lowell, chỉ cách anh vài bước chân và anh biết mình sẽ không bao giờ cho phép cô ta tham gia vào cuộc điều tra. Anh chỉ cần nói lời từ chối với Buddy. Việc này quá nguy hiểm. Nhưng không phải theo cách anh nghĩ đầu tiên.

“Xin chào”, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

Trái tim Archie nảy lên. Debbie.

Anh quay lại, và ở ngưỡng cửa là vợ anh, đang xách một túi đồ uống.

Cô giơ nó lên, mỉm cười, rồi nhướng mày về phía Gretchen như đang thắc mắc.

Phải giải thích chuyện này thế nào đây?

“Đây là Gretchen Lowell”, Archie nói. “Cô ấy là bác sĩ tâm thần. Cô ấy sẽ tham gia cố vấn cùng bọn anh.” Anh đẩy ghế ra, đứng dậy, đi về phía vợ và hôn nhẹ lên môi cô. “Đây là vợ tôi, Debbie.”