CHƯƠNG 21
Đã mười lăm phút kể từ khi Archie uống thuốc.
Giờ đi ngủ tại Bedlam là 9 giờ. Thuốc an thần được phát lúc 8 giờ 30. Archie không cần phải thức lâu. Anh chỉ cần thức lâu hơn Frank mà thôi. Anh đang hy vọng năm tách cà phê uống từ bữa tối sẽ đổi lại cho anh một chút thời gian.
Không giống như các loại thuốc thông thường mà người ta bắt bạn phải xếp hàng để nhận, y tá trực đêm sẽ giao thuốc an thần ngay tại phòng. Họ không muốn bạn uống thuốc ngủ, sau đó ngã sấp mặt trước khi họ có thể yên ổn đưa bạn lên giường. Đêm nào cũng như vậy. Nhưng Archie muốn đêm nay phải khác. Frank và Archie nằm trên giường đối diện nhau. Đèn của Frank đã tắt; Archie vẫn mở đèn. Anh thường nằm đọc sách, nhưng anh không thể để mình ngủ gật. Vậy nên thay vì đọc sách thì Archie nằm nghiêng, lắng nghe tiếng thở của Frank.
Viên thuốc làm cho máu anh cảm thấy ấm áp. Anh phải chiến đấu với nó. Anh tập trung vào việc chớp mắt, trừng mắt để mở đôi mi đang muốn khép lại.
Frank nằm trên giường, thở phì phò và nghiến răng.
Frank - người đã đến hai tuần sau khi Archie tự đưa mình vào đây, và là người luôn ở bên anh dù chỉ trong tầm nghe.
Archie nhắm mắt lại. Anh thích thuốc an thần. Đó là thứ mang lại cảm giác gần nhất với Vicodin mà họ cho phép anh sử dụng. Anh thích cảm giác cơ thể buông xuôi, thả trôi.
Frank hít vào một tiếng thở gấp gáp và phì ra tiếng ngáy chậm chạp.
Archie mở mắt, liếc lên camera giám sát ở góc phòng rồi đưa tay lên và tắt đèn.
Khi tắt đèn thì máy quay chẳng còn tác dụng.
Anh chờ đợi, đếm những tiếng ngáy của Frank.
Chờ tới 10 giờ, Archie rời khỏi giường và tự mình cảm nhận xung quanh chu vi của căn phòng đến tủ quần áo Formica âm tường của Frank. Archie từ từ trượt các ngăn kéo ra, lặng lẽ hết mức có thể và cảm nhận bên trong, đưa tay dọc theo hai bên mỗi ngăn kéo và lục lọi qua đống quần áo. Anh không biết mình đang tìm gì, nhưng nếu Gretchen chuyển được điện thoại cho Archie thì có lẽ ả cũng đã chuyển được một cái gì đó cho Frank.
Nhưng Archie không tìm thấy gì cả.
Anh nằm xuống sàn và luồn tay xuống dưới giường của Frank. Gã gây ra một âm thanh méo mó đứt đoạn và quay về phía anh. Archie đóng băng. Và chờ đợi. Khi tiếng ngáy của Frank trở lại nhịp nhàng, Archie đứng dậy, trở về giường, ngồi xuống, với lấy chăn và cảm nhận xung quanh cho đến khi tìm thấy chiếc điện thoại anh giấu ở đó.
Gretchen đã khiến anh phải chạy theo cái bóng của chính mình.
Archie ngồi trong bóng tối hồi lâu. Rồi anh nhìn xuống chiếc điện thoại, chọn số máy duy nhất trong nhật ký và bấm gọi.
Đầu bên kia bắt máy sau hồi chuông thứ hai.
Anh nghe máy một lúc lâu. Anh lắng nghe nhịp thở, nghe tiếng nuốt nước bọt trong cổ họng ả, và cả tiếng thở dài không tự nguyện. Nhưng chẳng có gì hơn. Chỉ có không khí chết lặng. Anh đã có thể cúp máy.
Bên cạnh anh, Frank vẫn ngáy bình yên.
“Cô có ở đó chứ?” Archie nói khẽ.
Anh nghe thấy ả thở ra từ từ, như thể đang nín thở. “Anh yêu”, ả nói. “Em lo cho anh lắm đấy.”
Đã quá lâu kể từ lần cuối anh nghe thấy giọng nói của ả, lâu đến nỗi anh quên mất rằng nó đáng yêu thế nào, một tông giọng đầy truyền cảm và ngọt ngào như mật ong. Tác dụng của thuốc biến mất. Archie nằm ngửa trên giường. “Chúng ta đã thỏa thuận với nhau”, anh nói.
“Em đã chờ đợi cuộc gọi của anh”, Gretchen nói.
“Tôi gọi rồi đây”, Archie đáp.
“Anh có sống vui vẻ không?” Ả hỏi.
Ả coi đây là trò chơi, như ném bóng cho một con chó. Ả đang thử thách anh. “Tôi đang cho cô cơ hội đầu thú”, anh nói.
Một khoảng lặng. “Nếu không thì sao?”
Archie nghiến răng, siết chặt điện thoại. “Tôi đang tìm đến chỗ cô đây.”
“Ồ, hay đấy”, ả nói.
Rồi ả cúp máy và Archie đặt điện thoại lên ngực mình dưới tấm chăn.
Mọi thứ thật yên lặng.
Frank không ngáy nữa.
“Frank?” Archie nói vào bóng tối. “Anh còn thức không?”
Frank không trả lời. Có lẽ gã đang âm mưu giết Archie trong giấc ngủ.
Archie cảm thấy hơi ấm dập dềnh của thuốc an thần có tác dụng trở lại. Lần này, anh đầu hàng trước nó. Nhận thức cuối cùng của anh là sức nặng của chiếc điện thoại vẫn nằm trên ngực mình.