Chương XII
Một giờ sau nàng quay lại, đứng ở bên cửa ra vào và đưa tay vẫy gọi tôi.
- Ông nghe em nhé, - nàng nói. - Nếu như em chết, liệu ông có thương em không?
- Hôm nay cô nghĩ ngợi thế nào ấy! - Tôi nói.
Em cứ tưởng là mình sắp chết; đôi lúc em có cảm tưởng là mọi vật xung quanh đang giã biệt em. Chết còn hơn là sống như thế này… Chao ôi, ông đừng nhìn em như thế. Em nói thực đấy, không phải em muốn vờ vĩnh với ông đâu. Nếu không em lại sẽ sợ ông đấy.
- Chẳng lẽ đã có lúc cô sợ tôi?
- Nếu em có khác người như thế này, thì quả thật đó không phải là lỗi tại em, - nàng nói. - Ông thấy đấy, ngay cả cười em cũng không thể…
Cho đến lúc chiều tối nàng vẫn cứ buồn bã và âu sầu. Một chuyện gì đó đã xảy ra trong lòng nàng, nhưng tôi không hiểu đó là cái gì. Nàng luôn đưa mắt ngó nhìn tôi; lòng tôi se lại trước ánh mắt bí ẩn ấy của nàng. Nàng tỏ ra điềm đạm, nhưng mỗi khi nhìn nàng tôi lại muốn thổ lộ hết lòng mình với nàng để nàng khỏi xúc động. Tôi nhìn nàng và tôi đã nhận ra những đường nét kiều diễm làm xúc động lòng người trong cái sắc thái tái nhợt của nàng, trong những cử chỉ chậm rãi, e dè của nàng, nhưng không hiểu tại sao nàng lại tưởng tôi khó ở.
- Ông hãy nghe em nói nhé, - nàng nói trước khi chia tay, - em cứ bị một ý nghĩ giày vò là ông coi em như một cô gái nhẹ dạ… Từ nay về sau ông hãy tin những điều em nói với ông, có điều là ông hãy thật lòng với em, còn với ông thì bao giờ em cũng nói thật, em lấy danh dự mà hứa với ông.
“Lời hứa danh dự” ấy của nàng làm tôi bật cười.
- Chà, ông đừng cười, - nàng nói, giọng hồ hởi, - nếu không em sẽ nói lại với ông những lời mà hôm qua ông đã nói với em: “Tại sao cô lại cười thế?” - và sau một lát im lặng nàng nói thêm. - Ông có nhớ hôm qua ông nói với em về đôi cánh không?… Em đã có cánh nhưng chẳng biết bay đi đâu.
- Xin cô đừng nói thế. - Tôi nói. - Trước mặt cô mọi ngả đường đều rộng mở…
Axya nhìn thẳng vào mặt tôi và chăm chú nhìn vào tận mắt tôi.
- Hôm nay ông nghĩ không tốt về em, - nàng chau mày nói.
- Tôi nghĩ xấu về cô!…
- Làm sao mà mặt mũi hai người ngó ỉu xìu như ngâm nước thế kia? - Gaghin cắt ngang câu chuyện của chúng tôi. - Thế có thích nhảy vanxơ nữa không nào, tôi chơi nhạc cho mà nhảy như hôm qua nhé?
- Không, em không nhảy nữa đâu. - Axya từ chối, nàng xiết chặt tay tôi.
- Hôm nay thì chẳng vì nguyên cớ gì mà, cứ yên tâm, anh không bắt em phải nhảy đâu…
- Chẳng vì nguyên cớ gì hết. - Nàng nhắc lại, toàn thân nàng lại tái nhợt đi…
…
Khi đã ra đến gần bờ sông, trước mặt tôi là đường sông Ranh đang cuồn cuộn trôi đi những đợt sóng tối đen, tôi cứ nghĩ ngợi miên man: “Chẳng nhẽ nàng lại yêu tôi?”.