← Quay lại trang sách

- 4 -

Cẩu là chàng trai kiêu hãnh, thích ăn chơi, mê gái. Năm ngoái, một ông lục người Cao Miên làm phép cho cậu ta, trao cho sợi dây cà tha. Cậu ta lạy ông lục rồi nhận sợi dây bùa ấy: một sợi chỉ tơ se lại khá to và chắc, từng miếng vàng lá được cuốn tròn rải rác quanh sợi chỉ. Ông lục nói:

– Từ rày về sau, không ai chém cậu được. Khi đụng vào da thịt cậu, lưỡi dao dội ngược ra.

Cậu hỏi về tiền tài, tình duyên. Ông lục nói:

– Cậu là người đầy đủ quyền thế, sung sướng mãn đời, sống hơn tám mươi tuổi. Cứ ngồi một chỗ cũng có hàng chục cô gái tới hầu hạ.

Bởi vậy, Cẩu bất chấp lời khuyên dạy của mẹ nó và ông ngoại. Thỉnh thoảng, cậu ta được mẹ ban thưởng vàng bạc, tha hồ xài phí. Món giải trí ưa thích vẫn là đá cá thia thia.

Hôm qua, cậu gặp người nhà đến gọi:

– Ông Mười kêu về nhà!

Cậu lắc đầu:

– Ngày mốt tao mới về được, mai nầy, còn đá một trận lớn.

Người nhà van nài:

– Ông Bá Vạn và mẹ cậu tới thăm.

Cậu trả lời chậm rãi:

– Tao mạnh khoẻ, cần gì thăm viếng. Tao đâu phải là thằng dân quèn dưới quyền ông Bá Vạn.

Sáng nay cậu tới trường đá cá thia thia. Đó là ngôi nhà khá rộng, dành riêng cho người sành điệu tới ăn thua, sát phạt. Nghe danh cậu Cẩu, người ở vùng lân cận kéo tới tấp nập. Cậu ta dám thua sạch túi, không bao giờ gian lận. Cậu nhìn ra sân như áy náy:

– Mặt trời lên chậm quá. Có nắng nóng thì cá đá mới hăng. Tụi bây lựa con cá “mun” đem ra đây.

Cá mun là loại cá thia thia đen, nhỏ con, màu giống như cục than. Dân sành điệu ít dám nuôi cá mun vì đa số đều “bở” đá không lâu, vừa bị đòn là đã chạy. Tuy nhiên, thỉnh thoảng họ gặp con “cá thần” trăm trận trăm thắng.

Tỏ ra là người quân tử, cậu Cẩu lên tiếng:

– Tôi cho bà con biết trước rằng con cá mun nầy là “cá thần”.

Có người hỏi:

– Cậu hớt tại đâu?

– Trên chót núi Còm. Cá ở trên chót núi là điều phi thường. Còn điều phi thường thứ nhì là nó sống trong bộng cây. Trên chót núi, có cây thị bị trời đánh tét đôi, nước mưa đọng trong gốc cây, con cá…từ trên trời…đáp xuống.

– Làm sao từ trên trời rớt xuống được? Theo ý tôi thì đó là một cái trứng cá nhỏ, từ dưới đất bay lên theo gió rồi rớt vô vũng nước. Nhiều khi cá đẻ trên đất bùn rồi gặp nắng….

Cậu Cẩu trợn mắt. Người vừa cãi với cậu là ông lão hơn sáu mươi tuổi.

Nếu quát tháo thì hóa ra vô lễ, cậu nén cơn giận, mặt mày tái mét, hai bàn tay giựt lia lịa như mắc chứng kinh phong:

– Cá nầy đâu phải phàm tục, dính bùn đất. Ông dám đá với nó không?

Ông lão vuốt râu cười:

– Xin lỗi cậu, tôi hiểu tới đâu thì nói tới đó.

Cậu Cẩu bèn cởi áo ra, để lộ sợi dây cà tha trên ngực:

– Tôi ở đây hoài, đá đủ một chục độ. Con cá mun của tôi sẽ thủ đài!

Nói dứt lời, cậu đứng dậy, ra trước sân. Mười Hấu và Bá Vạn đằng kia đi lững thững đến. Mười Hấu bước nhanh, lại gần mà nói:

– Cháu bận áo vô. Làm gì mà ở trần vậy, coi không được. Ông Bá Vạn tới thăm để giúp cháu…một chuyện lớn. Nhớ chắp tay chào ổng.

Cẩu nhướng mắt, nhìn về Bá Vạn:

– Ông già đó…gần sụm rồi! Chắc là muốn đá thia thia. Mời ổng ở lại coi vài độ…

Mười Hấu giựt mình:

– Đâu được, con đừng ăn nói hỗn láo. Bá Vạn còn nhiều chuyện khác. Dẹp cái vụ đá cá qua một bên. Đừng hỗn hào.

Nhưng cậu Cẩu đã lớn tiếng:

– Chào ông Bá. Bữa nay ông tới đây để chung vui hả? Đem theo bao nhiêu tiền? Già rồi mà không chơi cho vui là…dại dột.

Bá Vạn vô cùng thất vọng. Người như thằng Cẩu làm sao đóng vai trò ông Chúa Hòn trong tương lai được! Nhưng nếu chê bai nó thì ông còn biết chọn ai. Bởi vậy, ông mỉm cười:

– Cậu rảnh rang quá!

– Đời tôi cực khổ lắm. Lo cho con cá mun nầy. Nó thắng chín độ rồi. Hôm nay là độ thứ mười. Có phần không cần gì lo.

Bá Vạn nôn nóng, muốn nói riêng với thằng Cẩu về kế họach sắp tới, thí dụ như chàng ta phải đến gặp ông Chúa Hòn và cô Huôi tại Lung Tràm, trước khi ông Chúa săn heo rừng để rồi thọ nạn.

– Cậu uống rượu với tôi cho vui.

Mười Hấu bước vào, vỗ vai thằng Cẩu:

– Cháu ơi! Uống rượu cho ông Bá Vạn mừng. Lâu lâu, ông Bá tới thăm cháu một lần. Nên nghe lời ông Bá. Cái chuyện đá cá thia thia nầy đợi tới chiều cũng không muộn. Rủi ông Bá giận cháu thì sao? Xuống tam bản, uống chén rượu…

Thằng Cẩu vẫn lì lợm, gõ tay xuống bàn mà hát:

– Dẫu sao cũng chẳng làm sao. Dẫu có bề nào, cũng chẳng làm chi. Ủa! Dầu chi cũng chẳng làm chi…

Bá Vạn khều ông Mười Hấu:

– Nó mê chơi thì để cho nó mê.

Mười Hấu nghĩ đến địa vị “quốc phụ” trong tương lai nên hơi lo ngại. Nếu thằng Cẩu vô lễ thì Bá Vạn dám ngả về phe cậu Hai Điền, chừng đó cậu Hai giết thằng Cẩu để trừ hậu họa. Mười Hấu lại khuyên:

– Cháu nghe lời ông ngoại một lần.

Thằng Cẩu cười hề hà:

– Lát nữa mới nghe. Ông ngoại làm gì gấp dữ vậy? Mọi khi, hễ thấy cháu đá cá thia thia thì ông ngoại khen. Nghề nầy của ông ngoại truyền lại cho cháu mà!

Mười Hấu ra sân, nói khẽ với Bá Vạn:

– Ông tha thứ cho cháu. Cái tật của nó lớn lắm. Cứ ham chơi và ham gái đẹp.

Bá Vạn đáp:

– Vậy thì chú Mười biểu nó đá vài độ cá thia thia, sau đó tôi nói chuyện với nó. Chú tìm cách đưa nó về nhà ở núi Mo So, dễ bàn bạc hơn. Ở đây rừng có mạch, vách có tai.

Mười Hấu bèn đổi thái độ:

– Cháu đem cá ra “cáp độ” cho ông coi. Ông Bá Vạn cùng ngồi đây để xem..

Thằng Cẩu thích chí vô cùng:

– Có vậy mới được chớ!

Người chủ trường khiêng ra cái ghế trường kỷ để mời Mười Hấu và Bá Vạn ngồi. Thằng Cẩu nói với cử toạ:

– Bà con mình cứ cáp độ! Tôi đem con cá mun ra! Bà con cứ tới coi cho kỹ con cá thần nầy!

Cử toạ im lặng, chẳng ai muốn làm chuyện vô lễ trước mặt Bá Vạn, Mười Hấu cả. Thật ra, “cá mun” chỉ là huyền thọai mà thôi, đa số đều đá dở, chưa tới nước khuya là chạy rót, nếu bị cắn đau.

Một ông lão đến gần cái thố bằng đất, ngắm nghía kỹ lưỡng. Phép xem cá thia thia vẫn là từ trên cao nhìn xuống để xem bề ngang cái lưng con cá. Ông lão cau mày:

– Cá nầy hơi lớn. Tụi tôi sợ rồi.

Thằng Cẩu đáp:

– Tại sao ông sợ?

Mười Hấu liếc về phía ông lão nọ rồi sờ tay vào túi như ngầm bảo “Cứ đá, nếu thua thì tôi chịu cho một số tiền”. Ông lão nọ hiểu ý bèn lên tiếng:

– Dạ, ít tiền quá…

Thằng Cẩu đáp:

– Cái gì chớ ít tiền thì dễ quá. Bây giờ tôi nói rõ. Hễ tôi ăn thì ông chịu thua… hai ngày công. Nghĩa là ông chèo ghe cho tôi đi chơi hai ngày mà không ăn tiền. Còn nếu cá của ông mà thắng thì tôi…chèo ghe cho ông đi chơi …bốn ngày ròng rã. Tôi nói là tôi làm.

– Dạ, cậu muốn thì tôi không dám cãi.

Thằng Cẩu ra vẻ bình dân:

– Cái gì dám với không dám. Mình chơi theo “điệu nghệ” mà. Phải cho con cá mun thắng độ thứ mười rồi tôi mới về nhà ngủ yên được.

Lát sau, ông lão đem con cá thia thia thả vô cái keo lớn. Thằng Cẩu xoa tay khấn vái rồi cầm cây vợt nhỏ xúc con cá mun thả vô keo.

Ai nấy nín thở chờ đợi, tin rằng con cá mun sẽ thắng đối phương dễ dàng.

Con cá của ông lão bắt đầu lên sắc, vẩy trổ màu xanh ngời, đuôi, kỳ và phướn đều xoè ra, xáp lại gần cá mun.

Nhưng lạ thay, con cá mun cứ lội lững lờ rồi từ từ xuống sắc. Màu đen của vẩy trở thành màu “sọc dưa” gọi theo danh từ nhà nghề của giới đá cá thia thia. Bá Vạn mừng thầm, tin rằng độ cá nầy sẽ kết thúc sớm. Ông ta vuốt râu, rồi lấy tay che miệng, cười tủm tỉm.

Thằng Cẩu trợn mắt:

– Kỳ cục quá.

Rồi chàng ta đứng dậy nắm cái keo bằng sành, quơ tay lên, ném mạnh ra phía ngoài sân. Cái keo bể ra từng mảnh nhỏ, nước văng tung toé, hai con cá dường như mất tích. Cậu nói to:

– Xui xẻo quá! Tại mấy ông tới mà con cá mun phải hư! Về! Mướn tôi ở lại mười lượng vàng tôi cũng không thèm. Về!

Bá Vạn đủ bản lãnh để chịu đựng thái độ ngạo mạn ấy. Nãy giờ, ông chú ý một điều: quả thật, thằng Cẩu mang chứng bệnh lạ kỳ, có thể là nóng gan. Lúc giận, chàng ta run hai tay, mặt mày tái mét. Chuyện lúc nãy không đáng giận đến mức ấy. Nay mai, nếu trở thành ông Chúa, chàng sẽ làm nhiều chuyện lạ lùng và khó hiểu hơn cậu Hai Điền.

Mười Hấu phàn nàn với Bá Vạn:

– Ông thương nó giùm. Tuổi trẻ thì ham chơi. Nếu làm chức lớn, chắc nó siêng năng, trầm tĩnh hơn.

– Nó có bản lãnh. Bây giờ nó chịu về nhà rồi chớ? Tôi còn nhiều chuyện quan trọng khác. Sáng mai, tôi gặp cô Huôi rồi trở về Hòn Chông.

– Ủa! Rồi tôi với thằng Cẩu làm chuyện gì? Ông bỏ tôi sao?

Bá Vạn nói khẽ:

– Hai ngày nữa, ông dẫn thằng Cẩu tới Lung Tràm và chờ cơ hội tốt. Biểu nó về nhà!

Chiếc tam bản chở Bá Vạn đi trước. Thằng Cẩu ngồi trên chiếc ghe mui, phía sau. Chàng ta đang đùa giỡn với ba bốn cô gái quê. Các cô cười sặc sụa.