- 5 -
Sau khi trao cho Mười Hấu chút ít tiền, Bá Vạn sẽ đến Lung Tràm để ra mắt cô Huôi và ông Chúa Hòn. Cuộc tiễn đưa khá ngậm ngùi và sôi nổi. Mười Hấu đem ra thứ rượu quý, rót cho Bá Vạn một chén nhỏ, bảo là rượu tê giác…Bá Vạn nói khẽ vào tai Mười Hấu vài câu. Mười Hấu rưng rưng nước mắt:
– Cầu Trời Phật phò hộ. Vắng ông, tôi như cái xác không hồn. Mong ngày gặp mặt ông…
Khi gần tới Lung Tràm, Bá Vạn nghe tiếng nhạc ngũ âm vang rền hai bên bờ rạch, người Cao Miên ca hát nghêu ngao, tất cả già trẻ bé lớn đều say sưa. Có người nằm dài trên bãi cỏ, mửa ra mật xanh vì uống rượu đế quá nhiều.
Một tên hộ vệ nhận ra thằng Thừa thằng Thiếu nên cười to:
– Tụi bây cực quá vậy! Lên đây cho no say.
Bá Vạn nhô đầu ra khỏi mui tam bản:
– Đứa nào đó?
Tên hộ vệ giựt mình:
– Xin lỗi ông Bá, tôi uống rượu hơi nhiều.
– Làm gì cả xóm đều vui say vậy?
– Dạ, hôm qua là ngày mừng bà Chúa. Ông Chúa thết đãi dân làng. Rồi còn một trận săn heo rừng dữ dội.
Bá Vạn mừng quýnh vì cô Huôi quả thật là người đầy đủ bản lãnh. Cô đã thuyết phục ông Chúa Hòn để được phong là bà Chúa.
Như vậy, nếu ông Chúa nhắm mắt thình lình, bà nắm trong tay khá nhiều quyền hạn.
Ông Chúa Hòn nằm trong chiếc ghe hầu, ngáy khò khò. Bá Vạn rất mừng khi gặp cô Huôi. Cô ngồi trong gian nhà khá sang trọng của người điền chủ. Bá Vạn hỏi nhanh:
– Chắc bà trông đợi tôi? Xin lỗi bà…Ông Chúa đâu rồi? Sao bà không săn sóc ổng?
Lập tức, cô Huôi khoát tay cho bọn nữ tỳ và bọn hộ vệ lui ra xa. Bá Vạn đuổi khéo người chủ nhà:
– Vài tháng nữa, tôi cho ông mượn thêm tiền để làm mùa. Xóm nầy sung túc quá. Tôi thích ăn rắn hổ đất, chiều nay ông kiếm một con, nấu cháo đậu xanh ăn chơi.
Cô Huôi nói:
– Tôi được phong làm bà Chúa rồi! Ông Chúa nằm dưới ghe, năm bảy cô gái lo đấm bóp, quạt hầu cho ông ta. Cái tật gì lớn quá, dọc đường hễ gặp gái tơ là ổng mời xuống ghe. Tôi giận quá, nói phải nói quấy. Bởi vậy, ổng sẵn sàng phong cho tôi chức bà Chúa để tôi hết ghen tương lặt vặt.
– Buổi lễ đông đảo không?
– Sao không đông đảo, hai ngày hai đêm rồi mà dân chúng còn uống rượu…
Bá Vạn nâng chén nước lên, uống một hơi rất khoẻ khoắn:
– Như vậy là dân chúng vùng Lung Tràm nầy đã tôn sùng và nhìn nhận cô rồi. Nay mai, nếu cần chống cự với cậu Hai Điền, cô sẵn một số dân trung thành trong tay.
– Chừng nào ông ra tay? Tại sao ông còn sợ cậu Hai Điền?
Bá Vạn đáp:
– Đó là đề phòng chuyện bất ngờ. Chừng ba ngày nữa, cô thúc hối ông Chúa vô Lung để săn heo rừng. Tôi phải vắng mặt trong lúc xảy ra tai nạn để cậu Hai Điền đừng nghi ngờ rằng có bàn tay tôi nhúng vào.
Là người thông minh, cô Huôi chưa được yên tâm cho lắm. Trên gương mặt Bá Vạn, cô bắt gặp nhiều nét lo âu, buồn bực. Tuy nhiên, cô mỉm cười mà chờ đợi. Bá Vạn sắp sửa vào đề. Đây là vấn đề khó nói, sẽ gặp phản ứng của cô Huôi. Hồi lâu, ông nói:
– Thưa cô, công việc đã xong xuôi rồi nhưng còn chút ít khó khăn.
– Bá Vạn sợ điều gì?
– Rồi đây, thằng Cẩu thay cho cậu Hai Điền. Nó trở thành ông Chúa, cô là mẹ của nó. Nó gọi cô bằng “má lớn”.
Cô Huôi cau mày:
– Phiền quá. Tôi muốn về nhà, sống cho an nhàn, miễn là cha tôi khỏi cày bừa cực nhọc. Tôi muốn tranh giành quyền hạn với ai đâu? Thằng Cẩu là con trai ông Chúa, nó thay thế cha nó là phải. Trừ khi nào ông Chúa không có con trai, dòng vợ lớn như dòng vợ nhỏ, thì tôi mới thay quyền.
Bá Vạn vội đính chánh:
– Nếu cô không ở lại Hòn Chông mà nắm giềng mối thì chắc tôi cũng rút lui về vườn cho khoẻ. Tôi bày chuyện săn heo rừng nầy đâu phải vì muốn chiếm đoạt chức vị. Bá Vạn vẫn là Bá Vạn coi sổ sách cho ông Chúa Hòn, dầu ông Chúa là người già hay người trẻ, tôi cũng phải tùng phục.
Cô Huôi mừng thầm vì nãy giờ cô đã áp đảo được Bá Vạn. Quả thật, Bá Vạn đã kiêng nể cô Huôi, mặc dầu nhỏ, đáng bực con cái, nhưng cô đủ bản lãnh. Bấy giờ, Bá Vạn mới cúi đầu, nói ra vấn đề khó giải quyết, tế nhị nhứt:
– Cô sẽ điều khiển thằng Cẩu, nó còn nhỏ dại.
– Thì tôi giúp nó trong vài năm rồi tôi về nhà.
– Thưa cô, nó mang tật lớn lắm….
– Tật gì?
Bao nhiêu lời hỗn láo như còn vang rền trong tai Bá Vạn. Và nhứt là hình ảnh thằng Cẩu đang vung tay ném cái keo đựng hai con cá thia thia. Lúc ấy, mặt mày thằng Cẩu tái mét, tay run run như thằn lằn đứt đuôi. Theo sự hiểu biết của Bá Vạn, đó là thằng Cẩu bị mất trí vì bùa phép hành hạ. Nó uống quá liều lượng. Hoặc còn lý do xa vời hơn là thằng Cẩu mang chứng bịnh di truyền. Ông Chúa Hòn là người ăn chơi trác táng, bịnh phong tình còn ngấm ngầm hành hạ cơ thể, mấy đứa con của ông đều yếu đuối về thần kinh. Cậu Hai Điền tạt tô thịt kho vào đầu Bá Vạn cũng giống như trường hợp thằng Cẩu ném cái keo đựng con cá thia thia mun, vì cậy quyền thế, vì cơn điên nổi lên.
Bá Vạn nói chậm rãi:
– Thưa cô, thằng Cẩu ham chơi, tánh tình buồn vui bất thường, muốn nổi giận thì cứ…nổi giận không cần duyên cớ. Tôi sợ rồi đây giữa nó và cô xảy ra nhiều phiền hạ.
Cô Huôi đáp:
– Tôi là “má lớn” của nó. Nó phải nghe lời tôi. Bằng không thì…
– Thưa cô, đó là tôi nói trước để đề phòng, chắc cô đủ bản lãnh để sửa trị nó.
– Được rồi. Nói nhiều quá cũng vậy thôi. Bây giờ, sửa soạn điều gì? Thời giờ gấp rút lắm.
– Dạ, tôi về Hòn Chông, ở bên cạnh Hai Điền để biết rõ cơ mưu cậu ta và để cậu ta đừng nghi ngờ. Hai ngày nữa, cô thúc hối ông Chúa vô Lung Tràm, tôi để thằng Thừa thằng Thiếu tại đây. Nó giỏi về nghề săn và có thể làm bất cứ chuyện gì.
Uống cạn chén nước trà thứ nhì, Bá Vạn cáo từ cô Huôi rồi đến chiếc ghe hầu để ra mắt ông Chúa Hòn. Ông Chúa Hòn vừa thức dậy, cằn nhằn từng chập:
– Nực nội quá. Tao muốn tắm cho khoẻ.
Tên hộ vệ lên tiếng:
– Thưa ông, Bá Vạn tới…
– Ừ! Bá Vạn là người quen thân, như trong gia đình. Phải có Bá Vạn tới, ta mới bàn tính đại sự được.
Thấy nụ cười phảng phất trên môi ông Chúa Hòn, Bá Vạn mừng thầm. Hai cô gái quê đang quạt hầu, ông ta ngồi dựa lưng vào cái gối cao:
– Xuống đây!
– Ông Chúa bữa nay vui quá.
Ông Chúa như suy nghĩ hồi lâu, ba bốn nếp nhăn trên trán:
– Ông đạo Đất nói đúng. Tai họa từ trên cao giáng xuống, muốn trừ khử thì ta ngao du nơi thấp sình lầy. Dè đâu miền núi Còm, miền Lung Tràm nầy còn nhiều hoa đẹp.
Bá Vạn hỏi ướm thủ:
– Hổm rày, ông săn được con heo rừng nào chưa?
– Cái đó thì chưa. Ta còn đợi ngày lành tháng tốt, cô Huôi khuyên ta chờ đợi, đừng nôn nóng. Xưa nay, hễ săn được con thú dữ thì hết chuyện, ta về nhà luôn. Bởi vậy, ta chưa muốn chấm dứt cuộc vui. Đây mới là mở đầu mà thôi.
“Hết chuyện”, “Chấm dứt” là những tiếng xui xẻo. Bá Vạn càng tin rằng thời vận của ông ta đang lên và ông Chúa Hòn sắp chết bất đắc kỳ tử nên cô hồn xúi giục nói nhiều tiếng kỳ lạ. Bá Vạn hỏi, giọng chậm rãi:
– Lung Tràm là nơi mà từ xưa tới giờ chưa ai dám vô. Bởi vậy, con heo độc giác tới làm sào huyệt.
– Ta nghĩ tới chuyện đó rồi. Cô Huôi khuyên ta chờ đôi ngày. Ta kiếm được thằng Lục Nhét. Bá Vạn ở đây cho vui để gặp thằng đó. Ta chưa rành việc săn heo rừng nhưng chắc là vui lắm.
Bá Vạn đáp:
– Ông đi tới nơi mà chờ. Bọn hộ vệ và thợ săn rành nghề cứ lùa con heo tới trước mặt ông. Đâu đó xong xuôi, ông cầm con dao hoặc cầm cái mác mà đâm một nhát chí tử. Sau đó, ông khen thưởng bọn thợ săn rồi ăn tiệc tại chỗ với nó.
– Hèn gì mấy ông vua…bên Tàu ham đi săn. Mấy ổng chưa ắt còn mạnh khoẻ như ta.
– Lục Nhét là người thế nào?
Ông Chúa Hòn đáp:
– Nó tới bây giờ. Bá Vạn gặp nó, dạy dỗ nó. Ta không bao giờ tiếc vàng bạc, miễn là hết xui xẻo. Nanh con heo rừng nầy nhứt định là quý giá vô song, một nanh linh nghiệm bằng hai nanh.
– Dạ, ông nói đúng, bao nhiêu vàng bạc cũng không đổi được. Mang vào mình thì tính mạng an toàn, đem chưng trong nhà thì nhà chẳng bao giờ bị cháy. Cái nanh nầy mà đem lên Nam Vang thì ông vua trên đó cũng không dám chê. Theo chỗ tôi hiểu thì từ hai năm trước, con heo độc giác ấy ở bên kia biên giới, chẳng ai săn được. Khi tới Hà Tiên, một đêm nó phá hàng chục công rẫy khoai lang.
Bọn hộ vệ báo tin rằng Lục Nhét đã tới. Bá Vạn nói khéo với ông Chúa Hòn:
– Để tôi chỉ dạy nó. Ông nằm nghỉ. Nãy giờ, nói chuyện cũng hơi lâu rồi.
Ông Chúa Hòn cười dòn:
– Chiều nay, chắc ta…. đi tắm ở bờ suối. Rồi Bá Vạn gặp ta chớ? Thôi, gặp làm gì. Nếu rảnh thì Bá Vạn về Hòn Chông, coi tiền bạc sổ sách giùm cho cậu Hai.
Bá Vạn mừng thầm:
– Dạ, ông viết lá thơ nhỏ, kẻo cậu Hai nghi ngờ rằng tôi muốn lấn lướt quyền hạn.
Sau khi nhận lá thơ, Bá Vạn lên bờ để gặp Lục Nhét. Gương mặt lão thợ săn nầy đen đúa và xanh mét, tay chân yếu đuối. Lục Nhét tin rằng sẽ được thưởng số tiền khá to nên chắp tay xá Bá Vạn. Bá Vạn hỏi:
– Nhà ở đâu? Về nhà nói chuyện chơi…Ông Chúa giao tôi trọn quyền gặp chú. Săn heo rừng mà có một mình chú sao?
Lục Nhét hơi lúng túng:
– Dạ, nhà ở giữa Lung Tràm, làm sao ông tới được! Khổ cho tôi quá. Đây là dịp để tôi có tiền xài nhưng ông Chuá muốn đi săn bất ngờ, mấy đứa tay em của tôi đi vắng.
– Vậy thì xuống tam bản của tôi.
Vừa xuống ghe, Bá Vạn vừa cảm động, như muốn quỳ xuống lập tức để tạ ơn Trời Phật. Bọn tay em đi vắng thì thằng Thừa, thằng Thiếu sẽ thay thế, dưới quyền điều khiển của Lục Nhét. Nếu án mạng xảy ra – tai nạn thì đúng hơn – Bá Vạn và thằng Thừa, thằng Thiếu cứ đổ tội cho Lục Nhét. Và chừng đó, để Lục Nhét khỏi cung khai lôi thôi, Bá Vạn sẽ giết lão ta.
Bá Vạn rót rượu mới Lục Nhét rồi hỏi kỹ:
– Đi săn bao nhiêu năm rồi? Cứ ngồi tự nhiên, nói đầu đuôi cho tôi nghe. Tay em gồm mấy đứa, chó mấy con? Hôm rày, ăn uống đầy đủ không? Lát nữa đem hũ rượu nầy về nhà mà uống. Nếu thiếu người thì tôi có hai đứa gan dạ lắm.
Linh tính như báo trước với Lục Nhét điều gì bất thường. Nhờ sống lưu lạc nhiều năm từ Hà Tiên đến Hòn Chông, ông ta hiểu rành sanh hoạt của loại thú rừng. Quả thật con heo độc giác mới đến Lung Tràm là nguy hiểm. Hồi tháng trước, nó ở chân núi Hòn Chông, gây nhiều thiệt hại cho dân làm rẫy. Khi cậu Hai Điền tới bao vây thì nó chạy mất, chạy vì nó hiểu vùng chân núi Hòn Chông chưa phải là nơi nương tựa kín đáo.
Lục Nhét đáp:
– Tôi còn bốn con chó mực thứ tốt. Tay em chỉ có hai đứa, nếu ông giúp cho hai người gan dạ thì còn gì may mắn cho bằng. Nhưng tôi xin nói trước điều nầy…
– Cứ nói.
– Tôi sợ chưa giết được con heo độc giác! Hôm kia tôi rình một lần, gặp nó. Nó lớn như con bò con, luôn luôn sôi bọt mép như con heo điên. Cái nanh của nó to lớn lạ thường, đen thui như bằng đá. Thứ heo nầy dám chống cự với cọp. Lâu lâu nó “khịt” một tiếng nghe mà ớn xương sống.
Bá Vạn nghĩ thầm ‘‘Điều qua trọng là giết ông Chúa Hòn chớ đâu phải giết con heo. Nếu con heo còn sống thì ta chọc tức cậu Hai tới đây săn cho bằng được để trả thù cho cha. Rồi sẵn dịp đó ta ra tay….”
Bởi vậy, Bá Vạn an ủi Lục Nhét:
– Cứ lấy nén vàng nầy. Ngày mốt, chắc là ông Chúa Hòn muốn đi săn. Nếu lần thứ nhứt thất bại thì đi lần thứ nhì. Cô Huôi không rầy rà đâu.
Bá Vạn đuổi khéo Lục Nhét lên bờ rồi gọi thằng Thừa, thằng Thiếu:
– Hai đứa bây ở lại mà giúp ta, công ơn ấy không bao giờ ta quên.
“Công ơn” có nghĩa là ám sát khéo léo ông Chúa Hòn giữa Lung Tràm, lúc ông ta sửa soạn giết con heo độc giác để lập thành tích. Thừa và Thiếu hơi lo sợ, cứ nhìn nhau, nghĩ đến hậu quả to lớn. Thừa là anh cả nên nghĩ nhiều đến tương lai gia đình. Rủi mà “họa hổ bất thành” thì hai anh em bị cậu Hai Điền hay ông Chúa Hòn giết không nương tay, chừng ấy Bá Vạn đã chạy trốn, hai anh em biết nhờ ai bênh vực?
Bá Vạn trợn mắt:
– Tụi bây sợ ai? Chẳng lẽ hai đứa không đủ tài trí để giết ông Chúa Hòn. Nó già yếu, bao nhiêu sức lực đều bị đàn bà rút rỉa. Đó là chưa nói tới chuyện khác…
Rồi Bá Vạn nói rõ vào tai thằng Thừa:
– Trước khi đi săn, cô Huôi ép nó uống một thứ rượu đặc biệt, tụi bây chỉ cần thúc vào hông bằng cùi chỏ là nó đủ té rồi nhập thổ chết luôn.
Thằng Thừa chắp tay, nói giọng cung kính:
– Anh em tôi chỉ có hai đứa, cha mẹ chết hết rồi. Rủi bề gì, lấy ai thờ cúng cha mẹ. Phải chi ông ở bên cạnh chúng tôi, lúc đi săn ở Lung Tràm! Cậu Hai Điền sẽ trả thù, nếu…
Bá Vạn cười dòn:
– Tao đâu phải hèn nhát, trốn tránh chuyện khó khăn. Tao đi gặp cậu Hai Điền là để lo cho tụi bây an toàn. Cậu Hai Điền làm điều gì thì tao hay biết trước để chận kịp thời. Rồi tụi bây thấy tao là thằng nịnh, tao sẽ làm thế nào cho cậu Hai mê tao. Trước khi cậu ra tay, làm điều gì ám hại tụi bây, thì tao biết trước vài ngày.
Thằng Thừa mừng thầm:
– Tôi tin ông là người lớn tuổi, nhiều mưu mẹo. Nhưng rủi xảy ra khó khăn, ai bảo vệ cho ông?
Bá Vạn suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu:
– Vậy thì mầy theo tao, để thằng Thiếu ở laị. Thằng Thiếu xoay trở giỏi chớ? Tao hiểu nãy giờ mầy thắc mắc chuyện gia đình, sợ giòng họ bị tuyệt tự. Được rồi!
Thằng Thừa trao cây dao đặc biệt cho thằng Thiếu, anh em nói chuyện riêng khá lâu. Đại khái Thừa bảo Thiếu nên đâm vào đùi ông Chúa Hòn vì heo rừng thường dùng nanh mà đánh vào đùi bọn thợ săn. Nanh heo rừng không bén như lưỡi dao bằng thép, nếu dùng cây dao khác thì cậu Hai Điền sẽ nghi ngờ.
Bá Vạn nói chêm vào:
– Nếu con heo độc giác chạy vuột sau khi “đánh” ông Chúa Hòn thì hay biết chừng nào! Tao mời cậu Hai tới Lung Tràm. Nhưng điều quan trọng là mày theo sát thằng Lục Nhét để giết nó, đừng cho nó cung khai bậy bạ…
Chiếc tam bản đưa Bá Vạn về Hòn Chông, thằng Thừa chèo một mình phía sau lái. Bá Vạn ngủ khò trong mui. Đến tối, thằng Thừa đánh thức:
– Ông Bá ơi! Tới rồi!
Bá Vạn dụi mắt rồi căn dặn lần chót:
– Mấy đừng nói chuyện nhiều, cứ để tao trả lời.
Bọn hộ vệ của cậu Hai Điền ngồi uống rượu trước sân. Bá Vạn đi chân không, đầu tóc rối nùi, mặt mày âu sầu:
– Cậu Hai có trong nhà không? Tao cực khổ hơn tụi bây nhiều. Tụi bây cười tối ngày chớ tao thì khóc từng chập.
Từ trong phòng, cậu Hai Điền chạy ra, trố mắt nhìn Bá Vạn:
– Sao vậy ông?
Bá Vạn đáp:
– Thủng thỉnh rồi tôi nói cho cậu nghe. Nói sớm quá, cậu cười thằng già nầy.
Hai ngày qua, cậu Hai bắt đầu thấy yên ổn, bao nhiêu lo âu đều tan mất. Bọn do thám qua Hòn Me trở về cho cậu biết rằng ông đạo Đất và Tư Thính đều trốn mất dạng. Lúc ban đầu, cậu lo ngại một âm mưu táo bạo do cô Huôi bày ra để đuổi mẹ cậu ra khỏi gia đình. Nhưng cậu đã quyết định chiếm giữ ngôi nhà nầy với bất cứ giá nào và nếu cần, cậu ra lịnh cho bọn hộ vệ ngăn cản cô Huôi và thằng Cẩu không cho họ đặt chân tới Hòn Chông. Bá Vạn đến chắc có chuyện lạ. Theo sự nhận xét của cậu thì lão nầy rất thông minh, luôn luôn nịnh bợ kẻ nào thắng thế. Cậu sẽ bắt buộc lão ta ở bên cạnh đến khi nào tình thế trở nên bình thường.
– Sao mà buồn vậy ông?
Bá Vạn lên tiếng:
– Cô Huôi đập cây quạt lên đầu tôi. Có tức không!
– Còn ba tôi? Mọi khi ba tôi thương ông lắm mà.
– Dạ, ông Chúa dạy cô Huôi nên đập tôi bằng cây chổi quét nhà. Tôi nào có tội tình gì? Thấy cô Huôi hơi yếu, tôi sai dân làng múc nước suối đem tới cho cô tắm. Tắm nước phèn dễ sinh bịnh. Núi Mo So, núi Còm là nơi nhiều muỗi mòng…
Như thích chí, cậu Hai Điền ngã dài trên ghế trường kỷ, ôm bụng mà cười lăn.
– Ông tởn chưa. Tôi khuyên ông đừng nịnh bợ. Nịnh đúng lúc thì có duyên nhưng nhiều khi lại vô duyên. Cô Huôi tự hào là giai nhân tuyệt thế mà ông chê rằng bịnh hoạn, thì làm sao cô không nổi giận? Được rồi! Từ rày về sau, ông ở đây với tôi.
Bá Vạn thò tay vào túi, đem ra mảnh giấy nhỏ:
– Thưa cậu, ông Chúa gởi thơ nầy.
Xem qua, cậu Hai vỗ vai Bá Vạn:
– Đó là ba tôi chưa muốn đuổi ông. Ông lo sổ sách, đòi nợ giùm tôi, tôi hứa đối xử tử tế. Cứ bỏ qua chuyện cũ. À! Ba tôi nói gì thêm không?
– Dạ, ông Chúa ở núi Còm, gần Lung Tràm để săn heo độc giác.
Cậu Hai lấy tay che miệng cười:
– Ổng săn đàn bà chớ tài ba gì mà săn heo? Phải chờ tôi.
Rồi cậu ngồi dậỵ, cau mày:
– Chừng nào săn? Con heo độc giác có cái nanh hiếm có. Hôm trước, tôi rượt một trận, phần số nó chưa tới. Lấy cái nanh đó mà tiện ông Phật thì suốt đời mình gặp may mắn. Tôi gởi qua bên Xiêm, nhờ ông sãi cả làm phép.
Bá Vạn nói giọng khiêu khích, với dụng ý rõ rệt là làm cho cậu Hai Điền lạc hướng khi điều tra thủ phạm:
– Ông Chúa kêu thằng Lục Nhét ở Lung Tràm!
– Lục Nhét! Thằng đó tài nghệ cũng tạm xài được nhưng thua tôi xa. Nó nổi danh nhờ mấy con chó săn. Nhưng gặp con heo độc giác thì nó đành chịu bó tay.
Bá Vạn nói:
– Ông Chúa ban số tiền lớn, chắc nó phải trổ tài để còn ăn những dịp khác.
– Một là nó không săn được …cái gì ráo. Hễ ham tiền thì nó chết. Tôi nói rõ: con heo đó lọt về tay tôi. Nếu nó sống được thì …nó là anh hùng xứ nầy, giành quyền bá chủ của tôi rồi. Chẳng lẽ tôi đi Lung Tràm thì coi kỳ quá. Người đời chê cười, cho rằng hai cha con phải hiệp sức lại mới săn được con heo rừng. Thế nào ba tôi cũng gọi tôi tới. A! Nãy giờ nói chuyện hơi lâu, quên hỏi ông Bá ăn cơm chưa?
Bá Vạn muốn chấm dứt cuộc hội kiến nên trả lời nhanh:
– Dạ, lát nữa về nhà ăn. Để cậu nghỉ ngơi chớ.
Ông ta ra ngoài vì đã đạt được mục đích. Khi gần tới mé sông, chợt đâu ông nghe tiếng gọi:
– Thưa ông, bà mời lên nhà…
Đó là đứa nữ tỳ của bà chánh thất, mẹ ruột cậu Hai Điền. Lại thêm nhiều mối âu lo! Lẽ dĩ nhiên, Bá Vạn khó bề từ chối cuộc gặp gỡ mà ông ta thấy là quan trọng vô cùng. Bà chánh thất đã lớn tuổi, ắt đã theo dõi tình hình và buồn bực từ khi cô Huôi được long trọng giới thiệu là nữ thần hộ mạng. Bà chánh thất tin dị đoan hơn ai hết. Không tin sao được khi bà thấy địa vị bị suy sụp rõ rệt. Linh tính như báo trước với và rằng ông Chúa Hòn sắp chết. Và người khôn ngoan quỉ quyệt nhứt vẫn là Bá Vạn.
Bà ở ngôi nhà riêng, phía sau sảnh đường, kiểu nhà thấp, không cửa sổ. Ban ngày phải đốt đèn sáp mới ăn uống hoặc thấy đường đi tới lui. Bà đứng trước cửa, đón chào Bá Vạn:
– Ông Bá mới về?
Bá Vạn giựt mình. Rõ ràng bà ta am hiểu tình hình. Trong giây phút, ông Bá ngỡ rằng có bọn dọ thám nào đó theo dõi cuộc hành trình. Chẳng lẽ thằng Thừa làm phản? Giả thuyết ấy hoàn toàn vô lý. Lúc nãy ông thấy nó nằm chèo queo sau lái chiếc tam bản. Nhưng Bá Vạn lầm to.
Chưa chi bà chánh thất đã khoát tay, đuổi đứa nữ tỳ:
– Ra ngoài. Khi nào ta gọi thì hãy vô.
Bà đẩy nhẹ cánh cửa, gian phòng lạnh tanh. Lâu rồi, Bá Vạn không được dịp vào đây. Bỗng nhiên, bà chánh thất làm một cử chỉ khiến Bá Vạn rởn tóc gáy: bàn tay bà nắm tay Bá Vạn, siết mạnh rồi đẩy vào phòng. Bá Vạn đứng lại:
– Tội nghiệp tôi! Lạy bà…
– Ông cứ vô đây.
Thoạt tiên Bá Vạn nghĩ đến cuộc mưu sát do bà bố trí cẩn thận. Trót vào đây rồi làm sao ông trở ra cho được? Ắt là bọn hộ vệ hoặc bọn nữ tỳ đã vây tứ phía. Nhưng bà chánh thất nói khẽ:
– Đừng ngại gì hết. Mười năm rồi, ông Chúa không còn ăn nằm với tôi nữa, ông thấy buồn tủi cho tôi không? Vô tới đây rồi, ông đừng sợ mang tai tiếng.
– Dạ, tôi là tôi tớ của ông Chúa, đâu dám phạm thượng. Rủi tai vách mạch rừng thì ắt tôi bị phanh thây.
Bà Chúa cười hiền lành, cứ bước tới rồi ngồi trên cái sạp cẩm lai, bóng láng. Bá Vạn ríu ríu theo sau. Bên cạnh cái sạp là giường ngủ, cái mùng bằng nhiễu đỏ phủ xuống. Bà chánh thất nói:
– Ông sợ…có người rình để giết hả?
Rồi bà với tay, nắm mí mùng vén lên. Bên trong chỉ có cái mền, cái gối thêu. Bà rút tay, mí mùng rủ xuống. Bấy giờ, Bá Vạn hơi yên tâm. Ông ta ngắm nghía bà chánh thất, tuy đã hơn bốn mươi tuổi, bà ta vẫn còn giữ nét đẹp, trán chưa nhăn, hàm răng vẫn đều đặn không hư chiếc nào. Bá Vạn thở mạnh, lo ngại. Mùi thơm bay thoang thoảng. Phải chăng hôm nay, bà mời Bá Vạn vào để bày trò ân ái bất chánh? Quả thật, Bá Vạn hơi rung động nhưng ông ta vẫn còn sợ. Giọng bà chánh thất nói tỏ rõ:
– Ở đây kín đáo lắm. Ông Chúa đã đi xa, chưa biết ngày nào về. Nghĩa là đêm nay, ông khỏi sợ bị quấy rầy.
Bá Vạn vẫn van nài:
– Thưa bà, còn cậu Hai.
– Tôi đang lo cho nó. Nó sợ tôi. Tôi mời ông vô đây, nó mừng lắm. Chuyện cũ bỏ đi. Bây giờ, ông Bá ơi, mọi việc đều mới.
– Thưa bà, tôi chưa hiểu.
– Ông là người thân tín trong gia đình nầy. Ông biết rành hơn tôi mà. Ông Chúa mê cô Huôi và cô Ngó. Phen nầy ổng truất phế mẹ con tôi. Nhưng mẹ con tôi đâu nhịn được. Cô Huôi, cô Ngó khó về Hòn Chông nầy một lần nữa. Nếu trời giúp, ông cứ ở đây, tiếp tục coi giấy tờ sổ sách.
– Thưa bà, tôi là tôi tớ…
Bà chánh thất day về phía sau, lấy bầu rượu và một cái chén nhỏ. Rượu chảy ra lóng lánh:
– Ông cứ uống.
Nghĩ đến chuyện đầu độc, Bá Vạn từ chối khéo léo. Bà chánh thất táo bạo hơn, nâng chén rượu lên môi, uống một hơi. Bà mím môi, cau mày, đôi má nóng bừng bừng. Lập tức Bá Vạn rót một chén mà uống cạn.
– Bây giờ, tôi cởi áo ra.
Nghe tới đó, Bá Vạn sửng sốt, toan phá cửa mà chạy. Bà chánh thất cười dòn:
– Ở lại chớ. Ông làm bùa giùm tôi. Đây là bùa của ông đạo Đất. Cô Huôi nhờ ông đạo Đất mà trở thành “nữ thần hộ mạng”. Nói thiệt với ông Bá, tôi đã gặp ông đạo Đất, ổng giúp tôi lá bùa nầy.
Cái hộc tủ kéo ra, Bá Vạn liếc nhanh, ngỡ là trong đó có một con dao để giết ông ta. Nhưng bà chánh thất lại cười:
– Cái trứng gà! Tôi cho bọn nó tới Hòn Me. Lúc đầu, ông đạo Đất lánh mặt vì gặp bọn hộ vệ. Lần sau tôi cho bọn nữ tỳ tới. Ông đạo Đất đưa ra cái trứng gà nầy rồi căn dặn nên đem lăn trên da thịt, nhờ bàn tay người nào già cỡ…sáu mươi tuổi. Tôi nhớ tới ông đó. Ông đạo Đất nói rằng tôi đã tới lúc hên, nếu rút được hơi độc trong mình ra.
Bá Vạn nửa tin nửa ngờ. Hôm nọ ông khuyên ông đạo Đất nên trốn lánh, đề phòng bị ám hại. Tại sao ông đạo Đất lại ra mặt, đón tiếp đứa nữ tỳ của bà chánh thất?
Cái trứng gà nhuộm son được trao vào tay Bá Vạn. Ông ta nhìn tứ phía, liên tưởng những chuyện kỳ bí trong chốn thâm cung, hồi thuở nào. Có thể là trong phút giây hàng chục ngọn gươm sẽ kết liễu đời Bá Vạn trong khi cậu Hai Điền cười ha hả.
– Ông lăn cái trứng gà lên lưng giùm tôi! Đừng ngại gì hết.
Thái độ do dự của Bá Vạn khiến bà chánh thất hơi bực dọc. Thật ra bà chưa cho đứa nữ tỳ nào đến núi Đất cả. Cậu Hai Điền khuyên bà nên dàn cảnh để quyến rủ Bá Vạn, thế thôi. Bà hơi buồn giận vì cậu Hai chưa tới. Buổi dàn cảnh nầy khá tế nhị nhưng bà sẵn sàng nghe theo lời con, với mục đích đuổi cô Huôi không cho về Hòn Chông.
Bá Vạn lăn cái trứng gà nhè nhẹ trên lưng bà chánh thất, mấy ngón tay ông bám víu khó khăn, sợ cái trứng gà rớt xuống đất, nhưng cũng sợ đụng vào làn da trắng mịn chưa nhăn của bà chánh thất. Bà nói hơi to:
– Khoẻ quá! Cái trứng gà nầy rút hơi độc trong mình tôi. Ông ráng giùm.
Bá Vạn không còn nghĩ đến nguy hiểm nữa. Lúc sau, ông ta xoè bàn tay ra mà đỡ cái trứng gà. Lòng bàn tay đụng vào da lưng bà chánh thất. Vì hơi nhột, bà day lại cười tủm tỉm:
– Cám ơn ông!
Đột nhiên, cánh cửa mở tung. Bá Vạn giựt mình rút tay ra. Cái trứng gà nhuộm son rớt xuống nền gạch. Cậu Hai Điền xuất hiện, mặt mày hậm hực. Bá Vạn vội chắp tay:
– Thưa cậu, bà mời tôi vô đây.
Gương mặt cậu Hai Điền lại biến đổi đột ngột. Cậu cười dòn mà không nói thêm lời nào. Bá Vạn lại càng sợ sệt. Lần nầy mồ hôi trán chảy từng giọt. Ông ta nói lẩm bẩm với bà chánh thất:
– Bà cắt nghĩa giùm tôi.
Cậu Hai mới chịu khai khẩu:
– Được rồi. Nếu là người ngay thẳng thì chẳng bao giờ ông vô đây. Tôi gặp ông tại đây, ông đừng chối cãi. Đáng lý ra, tôi được quyền giết ông hoặc là chém lấy theo.
– Cậu tha cho tôi, tôi hứa…
Cậu Hai đắc ý:
– Hứa điều gì? Phải hứa rằng ông giết con Huôi. Con đó nhỏ xíu mà đòi làm mẹ tôi, đâu được! Vài ngày nữa, tôi giao cho ông một trách nhiệm…
Để thóat khỏi cơn nguy, Bá Vạn bèn gợi ý để tỏ rằng ông ta luôn luôn ngoan ngoãn:
– Cậu trao cho tôi một mớ thuốc độc?
Cậu Hai đáp:
– Tôi giết tất cả, từ thằng đạo Đất tới thằng Tư Thính rồi tới thằng Mười Hấu. Ông hứa thì tôi nghe nhưng tôi chưa tin. Từ rày về sau, ông theo tôi, phải không?
Bá Vạn cúi đầu:
– Cậu tha tội cho tôi, tôi phục đức độ của cậu. Nếu cần, tôi sẵn sàng viết lên giấy.
Cậu Hai mừng thầm vì đã đắc thắng:
– Ông cứ nịnh bợ hoài, tôi buồn quá. Người như tôi làm gì có đức độ. Đức độ dành cho kẻ yếu đuối. Tôi là anh hùng, suốt mấy năm đi săn, tôi gặp tử thần hàng chục lần rồi. Anh hùng thì không cần đức độ. Đi săn mà sợ mang tội sát sanh thì làm sao cầm dao được? Tôi nói ít, ông hiểu nhiều. Bây giờ, tôi về ngủ.
Nói xong, cậu Hai khom lưng, lượm cái trứng gà bể. Đó là trứng gà luộc chín nên hình dáng còn nguyên vẹn.
– Bằng cớ nầy đủ rồi!
Nãy giờ, bà chánh thất thương hại cho hoàn cảnh Bá Vạn nên can gián:
– Điền! Con đừng làm quá đáng. Bá Vạn là người lớn, lời nói cũng đủ rồi. Con ra khỏi phòng nầy để rồi má còn bàn tính chuyện khác.
Cánh cửa đóng lại. Lần nầy bà chánh thất khóa cửa cẩn thận, thổi tắt bớt một ngọn đèn sáng. Bà rót chén rượu mời Bá Vạn:
– Đêm nay, ông ở đây bàn chuyện với tôi.
Bá Vạn hơi giận:
– Còn chuyện gì nữa mà bàn bạc. Thân tôi như cá chậu chim lồng. Tôi trót nghe lời bà.
– Còn chuyện khác. Ông chưa vợ, sống với bọn hầu non, chắc là chưa bao giờ bàn chuyện tâm sự với đàn bà. Đêm nay, tôi muốn hiểu ông hơn. Đừng sợ. Con trai tôi sẽ nắm mọi quyền hạn, ông theo nó, giúp nó trong vài tháng. Nó còn trẻ thì hỗn hào, hơi đâu mà chấp nhứt.
Bà chánh thất nằm xuống. Bá Vạn cười lạt, nghĩ thầm:
“Trót lên lưng cọp thì cứ cỡi luôn! Mình ra về hoặc đính chánh để làm gì? Mình chỉ muốn cho cậu Hai Điền tin dùng, đừng nghi mình nhúng tay vào việc hạ sát ông Chúa Hòn tại Lung Tràm. Vái trời cho Lục Nhét và thằng Thiếu thành công”.
Bà chánh thất khoát mùng chui vào trong. Bá Vạn cởi áo, tằng hắng vài tiếng rồi chui vào, nằm kế bên. Bà chánh thất nói khẽ:
– Mấy năm rồi, ông Chúa bỏ bê tôi. Ông ở đây cho tới sáng, bọn nữ tỳ chẳng bao giờ dám thót mét. Rồi đây, khi giết được con Huôi, tôi thưởng ông tiền bạc. Ngày mốt, ông đi gặp con Huôi, con Ngó được không? Đầu độc xong, ông cứ chạy về đây mà trốn.
Bá Vạn buông mình vào lạc thú ái ân. Trong phút giây, ông ta ngỡ mình là ông Chúa.