← Quay lại trang sách

- 6 -

Chiếc ghe bầu tiến sát vào Lung Tràm. Đó là vùng rừng trầm thủy, đầy cây tràm và dây choại rộng hàng chục mẫu. Mùa nắng, nước vẫn còn đọng dưới lung, hơi bùn lầy bốc lên khó thở.

Cô Huôi hơi buồn rầu, nhìn phía sau lái chiếc ghe bầu. Mắt cô sáng lên. Hai chàng trai đang cong lưng chống sào, trên ghe còn hai người khác, mà cô đoán chắc là Mười Hấu và thằng Cẩu. Họ tới hơi trễ nhưng tình thế còn cứu vãn được. Theo kế hoạch do Bá Vạn hoạch định thì khi ông Chúa hấp hối, thằng Cẩu phải có mặt bên cạnh để nhận lãnh chức vị. Cô nói:

– Ông ơi! Ai tới kìa!

Ông Chúa Hòn day lại:

– À, thằng Cẩu, con chó con. Nó tới, vui lắm. Cái thằng tánh tính không giống ai.

Rồi ông Chúa truyền lịnh cho bọn hộ vệ:

– Chờ một lát, tụi bây đừng chèo chống nữa. Gấp gì! Thằng Lục Nhét đâu rồi?

Tên hộ vệ đáp:

– Dạ, còn chờ ở Lung Tràm

Cô Huôi biết rằng cuộc gặp gỡ nầy do Bá Vạn bố trí kỹ lưỡng. Nếu vắng mặt thằng Cẩu lúc ông Chúa nhắm mắt thì cậu Hai Điền có lý do để tranh chấp. Cô nói:

– Lục Nhét có phận sự lùa heo rừng tới một chỗ nào đó, hắn phải chờ đợi mình. Thằng ngồi giữa là ai vậy?

Chiếc ghe phía sau đến gần giúp ông Chúa thấy tỏ rõ, ông ta cao hứng vỗ tay:

– Thằng Cẩu, hồi nãy tao nhìn không ra. Cỡ nầy mầy mập quá!

Mười Hấu chắp tay thưa:

– Hay tin ông Chúa tới, tôi có món nầy quý giá.

– Món gì?

Đôi mắt cô Huôi liếc nhanh, nhận ra cái hũ da rạn, đậy nắp cẩn thận, dưới nắp có miếng vải đỏ. Trước khi từ giã, Bá Vạn cho cô biết Mười Hấu đem dâng cho ông Chúa một thứ rượu đặc biệt. Mười Hấu nãy giờ đang sửng sốt vì nhan sắc cô Huôi nên quên trả lời. Thằng Cẩu bèn nhảy lên bờ mà nói:

– Thưa ba, rượu của ông ngoại ngâm mấy năm rồi.

– Đem lại đây.

Vì muốn tránh tai tiếng, Mười Hấu trao hũ rượu cho thằng Cẩu để tự tay nó dâng cho ông Chúa Hòn. Nhưng Mười Hấu hơi thắc mắc vì chưa tiếp xúc được với cô Huôi.

Chiếc ghe hầu dừng lại để đón rước thằng Cẩu. Thừa dịp ấy, Mười Hấu cũng lên bờ, ngồi xuống với dụng ý nhìn mặt cô Huôi. May thay, thằng Cẩu đem hũ rượu xuống chiếc ghe hầu, nói lia lịa:

– Rượu nầy bổ lắm, ngâm sừng con tê giác.

Ông Chúa Hòn cười hề hề:

– Mầy là đứa con có hiếu.

Thằng Cẩu đáp:

– Dạ, của ông ngoại con…

Cô Huôi ngỏ lời với ông Chúa Hòn:

– Tôi lên bờ nói chuyện với ông Mười trong giây lát. Cô Ngó là con ông Muời, vậy thì ông Mười đáng bực cha chú của tôi.

Vì ham uống thuốc bổ nên ông Chúa nói lơ đãng:

– Cô nên gặp…

Cô Huôi lên bờ, Mười Hấu biết ý trước, bước lui ra. Cô Huôi đi theo, nói khẽ:

– Lát nữa, ông đi theo cho vui chớ. Bấy lâu, chưa gặp ông, tôi xin chào ông. Cô Ngó tới gia đình ông Chúa trước tôi.

Mười Hấu chắp tay thưa:

– Nhưng con Ngó của tôi thì quê mùa, nhan sắc kém xa. Mong cô giúp đỡ thằng Cẩu cho nó nên người. Ơn đức ấy, muôn đời tôi không quên.

– Tôi chỉ mong như vậy – Cô Huôi đáp.

– Nó còn trẻ, ăn nói ngang tàng, mong cô dạy dỗ nó.

Rồi Mười Hấu hỏi thăm:

– Ông Bá Vạn dạy tôi đem hũ rượu tới dâng cho ông Chúa và đem thằng Cẩu tới trình diện cô. Như vầy là xong rồi. Theo ý cô, tôi nên đi theo thằng Cẩu vô Lung Tràm hay nên về?

Cô Huôi đáp:

– Nên về núi Mo So rồi cho người canh chừng cẩn mật. Nếu dư người, ông cho họ tới gần Hòn Chông để dò xét. Bá Vạn ở Hòn Chông, ông đừng lo. Nhưng nếu xảy ra chuyện rắc rối, ông cho tôi hay biết.

Mười Hấu cúi đầu, phục tài cô Huôi.

Dưới chiếc ghe hầu, sau khi uống cạn chén rượu đầu tiên, ông Chúa cảm thấy hăng hái:

– Đi cho mau. Ăn cái gan con heo độc giác rồi uống thêm chút rượu tê giác thì còn gì sung sướng cho bằng!

Mười Hấu nghiêng mình như để chào. Thằng Cẩu nghe đến chuyện săn heo rừng thì sáng mắt lên:

– Cái nầy…vui hơn đá cá thia thia, phải không ba?

Dường như rượu độc đã bắt đầu công phạt, ông Chúa ngả lưng vào vách ghe hầu:

– Nàng ơi! Ta thấy cảnh tiên.

Cô Huôi bèn ra lịnh:

– Hộ vệ đâu? Vô Lung Tràm rồi về. Chẳng lẽ đậu ghe ở đây hoài?

Rồi cô liếc thằng Cẩu. Nó cúi mặt, hơi e thẹn. Cô nói gắt như để xem bản lãnh nó tới mức nào:

– Đỡ ba mầy, đừng cho ổng nằm. Hễ hơi say thì ổng dựa ngửa nghiêng.

Ông Chúa phều phào:

– Rót cho tao một chén nữa. Rót nữa. Cẩu đâu rồi! Ba thương con quá…

+++

Thằng Thiếu và Lục Nhét đứng một chỗ mà chờ đợi. Nắng chiều đã lên cao. Muỗi rừng vẫn bay ào ào. Vài con rắn nước bò cong queo trên bãi bùn. Bầy cò trắng bay sập sận, toan đáp xuống trong khi bầy chó sủa oăng oẳng. Hồi lâu Lục Nhét ngồi xuống, lẩm bẩm:

– Sao lâu quá vậy?

Thằng Thiếu đáp:

– Tụi mình cứ chờ. Ông Chúa cho tiền, mình lãnh đủ rồi. Nếu săn được con heo độc giác, nhứt định là ổng cho thêm gấp đôi.

Lục Nhét nhai bùa trong miệng, thỉnh thoảng nghiến ken két. Ông ta nhìn bóng nắng, cau mày. Đột nhiên từ phía sau có tiếng cắc kè kêu inh ỏi, từng tiếng rời rạc. Ông ta bấm đốt tay mà đếm. Tiếng cắc kè sau cùng chấm dứt vào lóng giữa của ngón áp út.

Mặt ông ta cúi xuống:

– Không xong! Tôi chờ rồi…về nhà?

Thằng Thiếu hỏi:

– Sao vậy? Phải săn cho được! Thí dụ như ông Chúa ra lệnh dời lại ngày khác mình cũng ở lại. Chẳng lẽ hai người tài ba như bọn mình lại đi thua trí một con heo.

Lục Nhét lắc đầu:

– Bữa nay xui xẻo lắm. Rắn bò trên bãi cát rồi cắc kè kêu. Đó là có người…bị thương, chưa biết ai. Tôi về!

Lục Nhét về là một thất bại lớn cho Bá Vạn và cô Huôi. Thằng Thiếu nghĩ đến người anh ruột, đang theo chân Bá Vạn về Hòn Chông. Anh ta hơi bực tức:

– Ở lại lát nữa, thế nào ổng cũng tới.

Bầy chó sủa to, day mỏ về phía đầu rạch. Đúng là chiếc ghe hầu của ông Chúa Hòn. Thằng Thiếu mừng rỡ vô cùng, chắp tay xá. Sau lưng thằng Thiếu là căn chòi nhỏ, lợp sơ sài bằng lá dừa nước để cho ông Chúa và cô Huôi tạm nghỉ nắng.

Chưa chi thằng Cẩu đã lớn tiếng:

– Con heo đâu? Mấy người làm ăn chậm chạp quá vậy!

Lục Nhét hỏi khẽ thằng Thiếu:

– Cậu nào vậy?

– Con ông Chúa chớ cậu nào!

Ông Chúa Hòn lú đầu ra khỏi mui ghe, hỏi nhanh:

– Gặp con heo độc giác chưa? Lùa nó tới đây cho mau. Rượu ngon uống vô, sao mà chóng mặt quá. Hễ trễ nải thì tao làm thịt tụi bây.

Cô Huôi nghĩ thầm: Thời cơ đã đến. Bên cạnh Lục Nhét còn hai người khác, tay cầm ngọn lao sáng ngời. Nên tranh thủ thời giờ, lúc cơ thể bị thuốc độc ngấm vào nhứt định ông Chúa Hòn mất bình tĩnh, không phân biệt chuyện nào dễ làm, chuyện nào nguy hiểm cho tánh mạng.

Thằng Cẩu bồn chồn trong dạ, muốn theo bọn thợ săn để sống những phút hồi hộp cho thoả chí:

– Heo độc giác ở đâu? Tại sao mấy người chuẩn bị kỹ lưỡng như ra trận mạc? Để tôi đâm nó..

Cô Huôi gắt giọng:

– Con heo nầy đã giết nhiều người rồi. Cậu đừng liều lĩnh. Hồi còn ở Hòn Chông, nó đánh chết một con cọp!

– Ghê vậy! Nhưng cô cho phép tôi đi theo để coi cho biết cách săn heo rừng.

– Cậu ngồi chơi với ông Chúa. Lát nữa, bọn thợ săn lùa nó tới trước mặt cho cậu thấy. Cậu là “hoàng tử”, tội tình gì mà phải chạy nhảy dưới bùn lầy! Đó là phận sự Lục Nhét.

Ông Chúa Hòn nói giọng phều phào:

– Cho ta nằm! Con heo tới chưa?

Cô Huôi ra lịnh cho bọn hộ vệ:

– Cõng ông Chúa vô chòi.

Lúc bọn hộ vệ đang làm phận sự, cô lên bờ gọi thằng Thiếu mà nói khẽ:

– Nhớ đâm ổng bằng con dao mà Bá Vạn nói đó. Làm cho mau. Mấy biết hai thằng hộ vệ nầy không?

– Dạ, tụi nó theo phe ông Bá Vạn từ lâu. Nếu tụi nó trở mặt, cô ra lịnh là tôi giết tụi nó.

– Việc đó phải chờ tao ra lịnh. Bây giờ thì bắt đầu. Để trễ nải quá, ổng thấm rượu rồi nằm mê man…

Lục Nhét chắp tay thưa với cô Huôi:

– Thưa cô, đây là cây mác mài thiệt bén để lát nữa ông Chúa đâm con heo độc giác. Tụi tôi lùa nó tới trước chòi, chó săn bao vây tứ phía. Nó không tài nào chạy thoát được.

Đề phòng trường hợp Lục Nhét làm phản, cô nói:

– Chú đâm trước con heo bị thương nặng, cho mất sức rồi hãy lùa tới đây. Mau đi! Tánh ông Chúa khó lắm.

Cô Huôi, hai tên hộ vệ chèo ghe lúc nãy, ông Chúa Hòn và thằng Cẩu ngồi trong chòi, trên cái sàn bện bằng cây tràm con và dây choại. Thằng Cẩu nói liền miệng:

– Chỗ nầy dường như mọi lần tôi vô hớt cá thia thia… Muỗi cắn quá. Phải hồi nãy ba cho tôi theo tụi nó.

Nhưng ông Chúa Hòn không còn tỉnh táo nữa.

– Rượu! Thứ rượu gì mà uống vô…thêm nhức mỏi.

Hai tên hộ vệ cứ ngồi yên, thở phào. Bọn chúng hơi mệt, vì hồi sáng chưa kịp ăn cơm là phải xuống ghe. Cô Huôi hơi lo ngại. Bọn nầy không mang dao nhưng võ nghệ khá giỏi. Cô hỏi thử để biết phản ứng:

– Hai chú muốn rượu không? Rượu tê giác…mạnh lắm.

Rồi cô rót vào một chén nhỏ tự tay trao cho bọn nó. Bọn nó liếc qua liếc lại như hỏi ý kiến. Cô thúc hối:

– Lát nữa, mặc sức mà ăn thịt heo rừng! Uống đi.

Tên hộ vệ thứ nhất đưa chén rượu lên môi uống cạn một hơi vì rượu quá ngon. Tên thứ nhì nói khôi hài:

– Nó uống hết phần của tôi rồi!

Cô Huôi đáp:

– Ta cho chú mầy một chén đầy. Ta cũng chán việc săn bắn nhưng đây là ý muốn của ông Chúa.

Ông Chúa lim dim đôi mắt rồi ngả lưng vào vách, không nói một lời, mặc cô Huôi đề cập tới ông.

Bình thời, ông ưa cười, ưa nói. Thằng Cẩu cầm cây mác, đi tới đi lui. Cô Huôi liếc qua kẽ lá. Nó đứng sau vách để rình chém…một con cắc kè. Con cắc kè đã rút vào bộng cây. Cô nhắc nhở:

– Cậu đừng đi đâu xa. Chó sủa gần lắm rồi đó. Con heo độc giác sắp chaỵ qua đây.

Hai tên hộ vệ như hiểu rằng loại rượu tê giác nọ công phạt quá mạnh. Một đứa phun nước bọt vào vách. Cô Huôi nhìn chòng chọc. Hắn ngồi yên, tay chân ngay ngắn. Bầu không khí như quá yên lặng. Muỗi bay vo vo, một con muỗi to, vàng lườm bay vòng tròn chung quanh đầu Chúa Hòn rồi đáp xuống, đậu ngay mép ông. Trong phút giây, cô Huôi nhìn kỹ gương mặt người chồng bất đắc dĩ. Thật là khó thương, tuổi tác già nua, tuy ăn nhiều món ngon nhưng thân xác gầy guộc như thanh củi. So với cha ruột cô thì lão Chúa Hòn lớn tuổi hơn nhiều. Vài giọt nước dãi nhễu xuống từ bên khoé miệng.

Đột nhiên, thằng Cẩu kêu to:

– Tới rồi kìa!

Chó sủa rộ lên, bốn con chó phèn đang bao vây không cho con heo độc giác chạy thoát. Nhưng con heo độc giác cứ tiến tới, hươi cái nanh đen đúa. Chó nhào vô cắn. Để chống trả lại, con heo độc giác cứ xoay tròn.

Và vô tình, nó đang di chuyển về phía ông Chúa Hòn.

Ông Chúa nằm ngủ say. Dịp may để cô Huôi ra lịnh cho hai tên hộ vệ:

– Mấy chú ra trước chòi mà chận con heo rừng!

Hai tên hộ vệ trố mắt. Quả thật con heo độc giác thuộc vào loại quái đản, to xương, bề dài trên một sải, lông lá vàng lườm như cỏ khô, cái đuôi bị chặt đứt, bốn chân cao nghệu như chân nai, mỏ dài, lởm chởm răng, thoạt nhìn qua ngỡ là mỏ con gấu. Cái nanh duy nhứt to gấp ba loại nanh thông thường, chót nanh có lẽ bị gãy, tuy là ở hai bên mép nhưng khúc còn lại chĩa về phía trước. Nó táp “phập, phập”, nước bọt sủi ra, một bên mắt nhắm lại, bên kia chỉ thấy tròng trắng.

Lục Nhét và thằng Thiếu đầu ở trần, sau lưng còn hai con chó săn khác.

Thằng Thiếu kêu lên như làm dấu hiệu với cô Huôi:

– Nó dữ lắm. Chưa được đâu!

Ông Chúa Hòn mở mắt, quát to:

– Cái gì? Cho ta đâm nó! Con cọp hả?

Lục Nhét rút bên lưng, đem ra một cái còi nhỏ. Anh ta thổi lên bốn tiếng:

– Te! te! te! te!

Tức thời bốn con chó săn nhào vô, cắn vào bốn cái đùi con heo độc giác, như có sự phân công từ trước.

Con heo độc giác cứ chịu đau, không chống trả, hai chân sau cứ dậm, cứ bươi dưới đất bùn. Thằng Cẩu hỏi:

– Nó làm cái gì vậy! Bộ heo nầy mắc đẻ hả?

Nhưng Lục Nhét và nhứt là thằng Thiếu đâu rảnh trí để trả lời câu hỏi vô duyên đó. Ông Chúa mở mắt, bên mép vẫn còn chảy nước bọt:

– À! Con heo độc giác. Nó lớn như con bò mà tụi bây dẫn tới đây được. Ta khen cho tụi bây.

Cô Huôi nói khích:

– Bởi vì ông là người “khí tượng đế vương” nên bọn thằng Thiếu và Lục Nhét đưa con heo tới chờ ông giết…

Và để thúc hối, cô nói tiếp, hướng về bọn thợ săn:

- Xong chưa?

Lục Nhét la hoảng:

– Coi chừng! Dực một, Dực hai, Dực ba, Dực tư!

Dực theo chữ nho là cánh chim. Mỗi con chó săn mang một tên riêng, tùy theo sự phân công. Dực một, Dực hai là hai con chó lãnh trách nhiệm tấn công hai chân trước của con heo rừng, chân bên mặt và bên trái…Dực ba, Dực tư lo tấn công hai chân sau. Mỗi con chó được so sánh với một cánh quân.

Bốn con chó săn nhào vô. Con heo độc giác “khịt” một tiếng. Lần nầy, nó chiếm vị trí thuận lợi, phía sau mông được che chở nhờ bùn đất.

Nó choi thẳng hai chân trước, thoạt trông qua, thấy giống như con cọp đang ngồi.

Con chó săn nhào vô cắn chân phải con heo độc giác. Nhanh như chớp, con heo quơ nanh đánh trả lại. Nhưng con chó Dực của Lục Nhét nào phải là loại tầm thường: Để khỏi bị đổ ruột, nó nhảy mạnh lên trên không. Ai nấy trố mắt, nín thở. Quả thật con chó Dực nầy khoẻ mạnh, xứng danh là con chó nòi. Nó nhảy lên, cao hơn ngọn sạp.

Con heo khịt một tiếng, đưa nanh lên. Lục Nhét kêu rú:

– Chết con chó của tôi rồi!

Khi con chó vừa rớt xuống, con heo độc giác đưa cái nanh đen thui mà hứng rồi đánh thật mạnh.

Con chó mực bị lủng ruột, ngả lăn ra, máu me lênh láng, miệng sủa vài tiếng khàn khàn như trăn trối.

Thằng Thiếu liếc về phía cô Huôi, hai tên hộ vệ của ông Chúa trố mắt nhìn. Giờ phút nầy, hai tên hộ vệ nọ là chướng ngại độc nhứt. Thằng Thiếu hơi bực dọc, thấy rằng kế hoạch mà Bá Vạn vạch ra còn thiếu sót, chưa đề cập tới hai tên hộ vệ nầy. Cô Huôi như hiểu ý thằng Thiếu nên ra lịnh:

– Hai chú tiếp tay với bọn thợ săn. Đứng đây mà làm gì?

Một tên hộ vệ nói:

– Tụi tôi chưa rành việc săn bắn.

Ông Chúa Hòn hỏi như vừa tỉnh giấc:

– Thằng nào cãi cọ điều gì đó?

Cô Huôi nói nhanh:

– Dạ thưa ông, hai chú hộ vệ nầy phải ra ngoài kia lùa con heo cho bằng được, kẻo thiên hạ nói rằng ông Chúa nuôi bọn hộ vệ bất tài.

– Ừ! Tụi bây lùa con heo lại trước mặt tao!

Lúc hai tên hộ vệ còn lưỡng lự, cô Huôi nói khẽ:

– Hai chú cứ lại gần con heo để giữ thể diện cho tôi. Chết chóc gì mà sợ! Tụi nó đi trước, hai chú cứ chạy sau.

Hai tên hộ vệ đến gần vũng bùn, mỗi đứa mang một cây dao nhỏ. Việc ấy hơi chạm tự ái Lục Nhét. Ông ta bàn với thằng Thiếu:

– Con heo còn hăng sức! Cho nó chạy thêm vài vòng nữa thì mới đuối sức. Hai thằng hộ vệ nầy làm phách, phen nầy, tụi nó chạy le lưỡi như chó!

Lập tức, ông ta thổi còi. Ba con chó rút lui ra xa. Thằng Thiếu nói, như để báo cáo với cô Huôi:

– Xin ông Chúa chờ lát nữa. Giết được con chó Dực, con heo thêm hăng sức.

Cô Huôi nói khéo:

– Hai chú hộ vệ chưa quen đường đi nước bước, nếu đi chậm thì chú nên chờ…phía sau.

Thằng Thiếu hiểu ngầm rằng đó là lịnh của cô Huôi dạy nên giết bọn hộ vệ. Chó vẫn sủa nhưng chẳng con nào dám lại gần con heo độc giác vì xác con chó nọ hãy còn nằm đó. Thằng Thiếu hươi ngọn lao đâm vào lưng con heo. Con heo day lại rồi phóng tới. Thằng Thiếu né kịp. Trong chòi, thằng Cẩu xám mặt ngồi nép vào ông Chúa:

– Ghê quá. Bày cái chuyện nguy hiểm nầy, đâu sướng gì! Đâu bằng đá cá thia thia!

Con heo đứng một chỗ, day qua day lại rồi dậm hai chân sau. Thằng Thiếu nói với Lục Nhét:

– Cho nó chạy, chẳng lẽ mình chờ mấy con chó Dực cắn nó. Nó làm thịt hết bầy chó của mình bây giờ.

Lục Nhét chưa trả lời thì thằng Thiếu đứng nép một bên, cố ý mở lối thoát cho con heo. Nó chạy vào bụi rậm. Bầy chó và bọn người theo sau. Nó chui ra khỏi bụi rậm, núp vào gốc cây tràm con. Cây tràm ngã xuống, nhánh tràm cản trước mặt. Nghe chó sủa vang dậy, nó biết rằng khó bề thối lui nên hả miệng táp nhánh tràm mà nhai răng rắc. Nhánh tràm bị gãy nát, nó chạy tới. Trước mặt nó là vũng đất thấp, cỏ mọc lưa thưa.

Hai tên hộ vệ kêu la ỏm tỏi:

– Chờ tôi với! Anh em chạy lẹ quá, tôi theo không kịp.

Lục Nhét nói với thằng Thiếu:

– Anh đứng lại, chờ bọn đó. Rủi con heo chạy vuột thì tôi biết ăn nói như thế nào với ông Bá Vạn?

Thằng Thiếu đứng chờ. Hai tên hộ vệ thở hổn hển, một đứa hỏi phều phào:

– Sao chưa đâm con heo?

Thằng Thiếu đáp:

– Để cho ông Chúa đâm nó. Tụi tôi có phận sự là làm cho nó mệt mỏi, vậy thôi.

– Nhưng chẳng lẽ rượt suốt ngày như vầy?

Thằng Thiếu quan sát địa thế. Lục Nhét và bầy chó đang bám sát con heo, mất dạng đàng xa. Thời cơ đã tới cho thằng Thiếu hành động. Nó cầm ngọn lao trong tay, đó là cây lao cán dài, lưỡi thép bén nhọn, cong lên như cổ con phụng hoàng với cái mồng bên trên. Hai tên hộ vệ nhìn ngọn lao trong khi thằng Thiếu nói:

– Mình cứ ngồi nghỉ tại đây. Thằng Lục Nhét rượt đúng một vòng thì trở lại.

Hai tên hộ vệ mừng ra mặt, cất hai ngọn dao vào bên sườn rồi ngồi xuống. Thằng Thiếu nói:

– Hai chú lại đằng kia mà ngồi, cao ráo hơn!

Khi bọn chúng vừa đứng dậy, thằng Thiếu nắm chắc cán lao, đâm mạnh từ phía sau lưng đâm tới. Tên hộ vệ thứ nhứt còn đủ sức la:

– Trời! Giết nó!

Hắn té xuống, úp mặt vào vũng bùn. Tên hộ vệ thứ nhì hươi ngọn đoản đao, đâm vào ngực thằng Thiếu. Chỉ còn cách là té lăn xuống bùn để tránh né vì tay thằng Thiếu chẳng còn thứ khí giới nào cả. Nó lăn tròn một vòng rồi với tay chụp ngọn dao mà tên hộ vệ thứ nhứt còn giữ bên sườn. Tên hộ vệ thứ nhì quát to:

– Mầy muốn gì?

Thằng Thiếu vụt đứng dậy rồi co chân đá thốc vào hông tên hộ vệ. Hắn lách qua một bên rồi co chân chạy lủi vào đám sậy gần đó. Bây giờ thằng Thiếu mới đổ mồ hôi, lo ngại vô cùng. Tên hộ vệ nầy nhứt định sẽ chạy về Hòn Chông, báo cáo đầu đuôi sự việc với cậu Hai Điền. Do đó tánh mạng của Bá Vạn khó được bảo đảm. Thằng Thiếu toan chạy theo tên hộ vệ nọ để giết cho bằng được nhưng đã trễ rồi. Chó sủa vang phía sau lưng. Lục Nhét lên tiếng:

– Tụi bây đâu rồi? Tiếp tao!

Nghĩ rằng Lục Nhét là người không đáng tin cậy cho lắm, thằng Thiếu bèn trả lời:

– Đây nè! Tôi trở lại.

Anh ta cố sức rút ngọn lao ra khỏi lưng tên hộ vệ, chùi cho sạch máu. Lục Nhét lại cằn nhằn:

– Lại đây “chịu” với tao!

Thằng Thiếu chạy đến trước căn chòi, nơi cô Huôi và ông chúa Hòn đang chờ đợi. Quả thật, giờ phút quyết định đã đến. Thằng Cẩu chạy lăng xăng, dòm tới rồi quay mặt. Ba con chó đang bao vậy con heo độc giác. Thằng Thiếu chạy tới:

– Để tôi!

Lục Nhét hỏi:

– Hai người kia đâu rồi?

Thằng Thiếu đáp:

– Tụi nó than mệt, chạy lẹ thì bị gai đâm. Chắc là tụi nó kiếm chỗ nào mà ngủ.

Cô Huôi mừng thầm vì hai tên hộ vệ nọ đã mất dạng. Cô tin rằng thằng Thiếu đã làm xong công việc thanh toán. Chỉ còn lại Lục Nhét mà thôi. Cô nói:

– Tụi bây làm chậm trễ công việc. Ông Chúa…buồn ngủ rồi. Ai chờ đợi tụi bây được?

Thằng Thiếu hiểu rằng đó là lịnh cô Huôi thúc giục nó ra tay. Nó phóng ngọn lao vào sườn con heo độc giác. Con heo nhảy dựng, chạy thẳng tới. Với kỹ thuật tinh vi, thằng Thiếu giựt mạnh cán cây lao cho cán và lưỡi sút ra.

Con heo mang lưỡi lao nơi sườn, chạy lủi vào bụi cây tràm khá to nhưng được vài chục bước là đứng lại vì cán lao dính vào lưỡi, bị lôi kéo phía sau. Cán lao nằm ngang, vướng vào hai gốc cây tràm.

Lục Nhét đến trước mặt con heo độc giác, hươi ngọn mác. Con heo táp lưỡi mác, nhả ra rồi táp lần thứ nhì. Khi rút ngọn mác ra, Lục Nhét tập trung sức lực, cắm vào hông con heo. Rồi ông ta ngả tới trước, dùng sức nặng của thân người mà đè xuống.

Con heo đã bị gài tại chỗ với ngọn lao cổ phụng của thằng Thiếu và ngọn mác của Lục Nhét.

Cô Huôi hỏi:

– Rồi chưa?

Thằng Thiếu đáp:

– Xin mời ông Chúa…

Ông Chúa Hòn lắc đầu:

– Tao mệt quá. Ai đỡ thì tao đứng dậy mới được. Thằng Cẩu đâu?

Thằng Cẩu lại gần, ông Chúa vịn lên vai nó. Nó tò mò muốn lại gần con heo nên bước nhanh. Cô Huôi cầm cây mác trao cho ông Chúa.

Con heo cứ hả miệng mà thở, máu tuôn xối xả, thỉnh thoảng nó nghiêng mình qua một bên khiến Lục Nhét lảo đảo. Thằng Cẩu nói:

– Ba đâm nó đi!

Ông Chúa Hòn cầm cây mác, hai tay run run. Thằng Thiếu rờ bên hông, đem cây dao đặc biệt ra. Đó là kiểu dao ngắn với cái lưỡi làm bằng một khúc nanh heo rừng. Ông Chúa Hòn hỏi:

– Đâm chỗ nào cho nó chết tốt?

Vì quá mệt nên Lục Nhét lên tiếng:

– Dạ, ngay cổ nó. Hoặc là trên ngực.

– Làm sao đâm được?

Lục Nhét nghiêng mình, ghì ngọn mác qua bên trái cho con heo cử động. Thằng Cẩu nói:

– Chỗ đó, ba cứ đâm!

Ông Chúa Hòn phóng ngọn mác tới trước. Con heo day mỏ lại khi chịu đựng vết thương thứ ba.

Nhanh như chớp, thằng Thiếu hất chân ông Chúa Hòn rồi đưa lưỡi dao ngắn mà đâm vào đùi ông. Ông kêu lên:

– Chết tao!

Lục Nhét hốt hoảng, hai tay buông lỏng. Con heo độc giác quay lại, đánh cái nanh vào cây mác, toé lửa. Ông Chúa Hòn ngã xuống. Lục Nhét đứng chết trân trong khi bầy chó sủa vang rân. Con heo cố sức chạy để khỏi bị chó cắn. Mũi lao sút ra.

Cô Huôi, thằng Cẩu đều quì xuống, đỡ ông Chúa Hòn lên. Ông Chúa từ từ nhắm mắt, hai chân duỗi ra thật mạnh. Lúc thằng Cẩu bối rối, cô Huôi nói:

– Con lấy cái khánh ngọc của ông Chúa mà đeo!

Cô Huôi tháo khánh ra, cái khánh mầu xanh đậm mà ông Chúa tưng tiu, đeo mãi trong mình. Thằng Cẩu nhận lấy, ngỏ lời cám ơn.

Lục Nhét day mặt một bên, đưa tay vuốt mấy giọt mồ hôi trán. Cô Huôi lên tiếng:

– Chú mầy tệ quá, biết hối hận thì ta tha cho. Chờ gì nữa?

Thằng Thiếu và Lục Nhét khiêng xác ông Chúa xuống chiếc ghe hầu. Chiếc ghe di chuyển chậm chạp ra khỏi Lung. Cô Huôi cứ im lặng và sự im lặng ấy khiến Lục Nhét lo sợ. Lúc nãy, ông ta hốt hoảng nên không hiểu ông Chúa bị thương trong trường hợp nào.

Riêng về thằng Thiếu thì tâm trạng quá bối rối. Nó nhớ đến tên hộ vệ còn sống sót. Nhứt định tên ấy sẽ trốn về Hòn Chông để tố giác âm mưu nầy với cậu Hai Điền