- 19 -
Ông Mười Hấu ngồi uống trà, suy nghĩ cẩn thận. Nếu hỏi ý kiến cậu Cẩu thì tốn thời giờ và khó giải thích. Theo ý ông thì Xí Vĩnh ra tay theo lịnh cô Huôi.
Giết cô Huôi trong lúc nầy là thất sách, chưa ắt Xí Vĩnh cung khai sự thật. Nhưng ít ra, vụ án này khiến cô Huôi mất khá nhiều uy tín. Cô đã xin tội cho một đứa có tội, và đứa ấy đã tái phạm.
Ông Mười úp chén trà xuống dĩa, đứng dậy thay áo.
Trời đã xế chiều.
Khi ra sân, ông thấy bầu không khí quá buồn tẻ. Dường như sắp xẩy ra một biến cố quan trọng mà ông không đoán được. Bọn hộ vệ ngồi trong nhà mát ở mé sông. Ghe xuồng đều vắng bóng.
Nãy giờ một trận mưa nhỏ đã tuôn xuống Hòn Chông. Mấy ngọn đồi hiện ra sừng sững bên kia sông, màu xanh chàm
Gà gáy nghe não nuột từng hơi dài rồi chấm dứt, nặng nề. Mỗi tiếng gáy là mảnh kim khí rơi rụng xuống đáy nước. Gió thổi nhẹ, mấy ngọn trúc gục đầu xuống rồi hất lên.
Ông Mười quơ tay, lau mặt.
Hai tên hộ vệ chạy theo, như thường lệ.
Ông khoát tay:
– Ai biểu? Để tao đi một mình.
Rồi ông lưỡng lự, đứng nhìn bọn nó. Rủi bọn nó là tay sai thân tín của cô Huôi thì làm sao ông trở tay kịp? Nhưng nếu đi một mình, dọc đường gặp kẻ bất lương thì ai chống trả giùm ông?
Mấy bụi lức, bụi nhãn lồng hiện ra bên đường. Vài con chim nhẩy nhót trên mặt đất.
Dưới mắt ông, mỗi gốc cây, mỗi ngọn cỏ đều là nơi ẩn nấp của quân thù. Bước chân ông như chập chờn, không chấm đất. Trong phút giây, ông nhớ tới cái chết của Bá Vạn. Dường như oan hồn Bá Vạn còn phảng phất đâu đây. Bọn hộ vệ của ông ta gồm trên năm mươi đứa, làm sao tin cậy được?
Rốt cuộc, ông quyết định:
– Ta cứ đi một mình. Nãy giờ chưa thấy ai hăm dọa ta. Nếu dẫn theo vài đứa hộ vệ, cô Huôi sẽ tức giận.
Đứa nữ tỳ đưa ông Mười vào gặp cô Huôi.
Cô vẫn bình thản, nụ cười trên môi như không chuyện gì xảy ra cả.
Ông Mười hơi sợ, vô cớ. Có lẽ vì cô Huôi quá xinh đẹp.
– Thưa cô…
Cô Huôi không nhìn lên:
– Ông ngồi! Buổi lễ vui vẻ chứ? Làm gì mà tôi nghe tiếng la hét, chén dĩa bị đập nát…
“Thật là lạ”. Ông Mười Hấu nghĩ thầm như thế. Hay là lúc xảy ra vụ đầu độc, cô Huôi có mặt tại nhà bếp?
Trong khi ông ngồi yên, cô nói thêm:
– Bọn nó cho tôi biết…
Dịp tốt để Mười Hấu đi vào vấn đề:
– Thưa cô, Xí Vĩnh đầu độc, con chó nằm chết. May là cậu Cẩu không ăn con tôm nướng…
Rồi ông nói rõ từng tiếng, như để tố cáo cô Huôi:
– Tôm nướng ở nhà bếp.
Cô Huôi đã hiểu nhưng vẫn trầm tĩnh trả lời:
– Ông Mười ngồi đó. Để tôi bảo đứa nữ tỳ đốt thêm một ngọn đèn sáng. Hôm nay, nhà hơi tối.
Ngọn đèn cháy sáng. Đứa nữ tỳ rút lui. Cô Huôi nói:
– Chuyện đó, tôi không biết rành. Vùng cậu Ba, muốn làm gì mặc ý.
Ông nắm hai tay như để giữ vững niềm tin. Trong khi ông còn phân vân chưa biết trả lời thế nào cho ổn thì cô Huôi lại cười, lần đầu tiên mà ông Mười nghe và thấy cô cười ra tiếng:
– Phận sự của tôi ở đây không phải là lo chuyện nhỏ nhặt. Bởi vì cậu Cẩu còn nhỏ, tánh tình nóng nảy bất thường nên tôi ở ngôi nhà nầy cho qua ngày. Tôi muốn về núi Đất từ lâu rồi, ở đây, tôi chán lắm! Đừng tưởng tôi thích ăn ngon, ở nơi cao ráo, có nữ tỳ bên cạnh.
Ông Mười Hấu nói:
– Thưa cô, cậu Ba muốn xử tử con Xí Vĩnh vì nó thú nhận tội lỗi. Cô muốn khuyên can gì không?
Cô Huôi trợn mắt, nói to:
– Ông nói sao? Ông muốn ngồi trong nhà nầy hay là muốn ra ngoài sân? Tôi mà khuyên can cậu Ba để bênh vực con Xí Vĩnh. Tại sao ông…không khuyên can, vì nó là cháu ngoại của ông?
Đã đến đây rồi, chẳng lẽ về không. Lần đầu tiên, ông Mười Hấu bị mắng nhiếc to tiếng như vậy.
Mười Hấu van nài:
– Thưa cô, tôi nói lỡ lầm điều gì, xin tha thứ…
Nhưng không thèm nghe lời Mười Hấu, cô Huôi nói tiếp:
– Tôi bày ra cuộc lễ hôm nay là để cho cậu Ba nở mày nở mặt, lên địa vị cao. Ngoài ra còn gây tiếng tốt, khiến quân Lang Sa nể nang vùng Hòn Chông nầy. Nếu muốn đem binh rồng tướng mạnh tới đây, bọn Lang Sa phải điều đình, xin cầu hoà. Vậy thôi. Ở núi Đất, tôi sung sướng hơn. Tôi cất một kiểng chùa, mỗi ngày, tôi đến chùa hai lần. Tôi cho người đào ao sen, thỉnh thỏang tôi câu cá. Nhà chùa rộng rãi và mát mẻ hơn ở đây.
Mười Hấu cúi mặt:
– Thưa cô, cô ở đây để dạy cậu Cẩu. Nó là cháu ngoại, tôi nói nó không nghe bằng cô.
Cô Huôi hỏi:
– Bây giờ ông muốn gì? Tôi chỉ khuyên ông nên cẩn thận. Cậu Ba là đứa con nít, tôi tới đó để nghe cậu dạy đời sao?
– Dạ đâu có!
Mười Hấu cau mày, nghĩ ra một lời mời mọc khéo léo hơn:
– Tôi đâu dám nghĩ vậy. Nhưng con Xí Vĩnh khóc lóc muốn gặp cô, chắc cô thương xót người sắp chết.
– Thế gian nầy, sớm muộn gì vua chúa hay thường dân cũng chết. Tôi đi đây. Nhưng ông nên nhớ rằng tôi đi vì lời mời mọc của ông.
– Dạ, cô đến thì dễ dàng hơn. Trước khi quyết định chuyện quan trọng, tôi muốn hỏi ý cô.
Tại phòng khách của Mười Hấu, Xí Vĩnh bị trói vào cây cột, hai chân quỳ xuống.
Khi cô Huôi đến, Xí Vĩnh ngẩng mặt lên rồi nói cương quyết:
– Con xin cô ở lại bình yên. Con chết nhưng con vui lắm.
Ông Mười Hấu và cậu Cẩu ngồi trên ghế trường kỷ đối diện với cô Huôi. Bấy giờ, ông Mười biết mình vừa làm một việc vô ý thức, bất lợi.
Cậu Cẩu nói:
– Như vậy chừng nào tra tấn nó?
Cô Huôi cười dòn, nhìn thẳng vào mặt ông Mười Hấu:
– Ông gọi tôi tới đây để xem tra tấn chớ gì? Nếu vậy thì tôi về. Xí Vĩnh đã chịu chết, đã nhận tội. Tra tấn là làm chuyện ác độc.
Cậu Cẩu trợn mắt, chưa hiểu nên ứng phó cách nào. Lúc này, cậu muốn đánh đập Xí Vĩnh để nó cung khai rằng người bày mưu đầu độc chính là cô Huôi. Giờ đây, cô Huôi không tán thành việc đó. Cậu thử nhìn lên.
Đôi mắt cô Huôi như tỏa ra ánh hào quang. Cô nói:
– Cậu Ba nên nhớ hồi nào…cậu đem con Xí Vĩnh vô nhà. Muốn giết nó thì giết. Tra tấn trước khi giết là thái độ tầm thường. Người có “chơn mạng đế vường” chẳng lẽ lại cãi vã tay đôi với nó!
Bỗng dưng mà cậu Cẩu lại vỗ tay, reo lên như đứa bé:
– Phải rồi! Ta cãi vã, đánh đập người tầm thường để làm gì, giết thì giết cho nhanh.
Day qua ông Mười Hấu, cậu Cẩu nói như trách móc:
– Vậy mà ông ngoại biểu tra tấn nó cho nó cung khai.
Cô Huôi hỏi:
– Ông Mười, đúng vậy không? Ông muốn nó cung khai như thế nào? Tại sao cần có mặt tôi? Ở đây, ông có chức vị lớn hơn tôi hay là tôi có chức vị lớn hơn ông?...
Mười Hấu cúi mặt, trong khi cô Huôi đứng dậy nói tiếp:
– Vậy thì tôi về. Ở đây, mấy đứa hộ vệ lo cho ông.
Mồ hôi tràn xuống từng giọt trên trán ông Mười Hấu. Phải chăng cô muốn hăm dọa rằng tất cả bọn hộ vệ đều đứng về phe cô và giờ nầy cậu Cẩu cằn nhằn:
– Phải dè như vậy, tôi giết nó hôm qua cho xong…
Bầu không khí trở nên nặng nề. Thật ra, cô Huôi muốn ở lại an ủi Xí Vĩnh. Xí Vĩnh biết rằng mình đã thoát khỏi cuộc tra tấn dã man, nhưng dầu sao đi nữa, nó vẫn mang bản án tử hình. Nó gào lên:
– Xin cô ở lại.
Cậu Cẩu đấm mạnh xuống ghế:
– Mầy có quyền gì mà nói chuyện với cô?
Xí Vĩnh đáp:
– Cậu không được quyền gì chưởi mắng người sắp chết. Hay là cậu quen thói…lưu manh? Cậu là đứa hèn hạ, nếu không có cô đây giúp đỡ thì cậu chẳng ra cái gì cả! Hồi ở núi Mo So, tôi nhớ kỹ mấy người lớn tuổi nói rằng cậu chỉ biết đá cá thia thia.
Cậu Cẩu muốn giết ngay Xí Vĩnh nhưng còn nể nang cô Huôi:
– Ta là người …khí tượng đế vương. Hơi đâu mà nghe lời của người phàm.
Xí Vĩnh cười khanh khách:
– Nhưng người phàm tục nầy cứ chưởi kẻ chơn mạng đế vương như cậu lại tức giận. Cậu là đứa phàm tục, háo sắc, bất tài. Cậu bày mưu giết ông Bá Vạn. Không có cô giúp đỡ, giờ nầy cậu chỉ là đứa du đãng, sống vất vưởng với nghề hái ong ở núi Mo So…
Cô Huôi không ngăn được hai giọt lệ:
– Được rồi, Xí Vĩnh cứ yên tâm. Ngày mai ta rước ông đạo Đất tới cho mi được yên ổn tinh thần.
Rồi day qua ông Mười và cậu Cẩu, cô Huôi nói gắt:
– Sao nãy giờ chưa tuyên án xử tử nó cho ta nghe! Cứ xử vào trưa mai. Cậu Ba còn do dự quá.