← Quay lại trang sách

- 20 -

Tư Thiện ngồi uống trà. Lần đầu tiên ông ta được hân hạnh uống trà do cô Huôi rót ra, trao tận tay. Theo lời cô Huôi thì đây là chén trà thưởng tài năng và công lao, sau buổi lễ.

Nhưng ông ta cứ trầm ngâm. Chiều hôm qua cô Huôi đến nhà ông Mười Hấu để lo chuyện riêng, Tư Thiện lên trên núi để ngắm về phía Tây.

Vài người tiều phu đến chào ông rồi cho biết thêm:

– Phía biển, có mấy chiếc tàu đen ngòm, chạy tới lui phun khói.

Ông cau mày, giả vờ như chưa tin:

– Hay là…cá Ông, ông Nam Hải đại tướng quân hiện ra để cứu ghe khi sóng gió.

Họ đồng thanh trả lời:

– Làm sao tụi tôi lầm lẫn được!

Như vậy có nghĩa là người Lang Sa sớm muộn gì cũng tới vùng Hòn Chông nầy. Một trận chiến sẽ diễn ra. Cậu Cẩu sẽ chống cự tuyệt vọng vì quá khờ khạo như con ếch ngồi đáy giếng xem trời bằng vung. Hồi ra đi, Tư Thiện đã hay tin rằng chợ Hà Tiên đã mất. Đó là phố thị cuối cùng lọt vào tay quân Lang Sa.

– Sao ông hơi buồn?

Câu hỏi của cô Huôi khiến Tư Thiện trở lại thực tế.

– Thưa, có chuyện gì?

– Nói trước thì ông hốt hoảng vô ích. Cậu Cẩu làm mà chẳng bao giờ nghĩ đến dư luận. Mấy chục đứa hộ vệ đâu phải là lực lượng mạnh.

– Tôi bình tĩnh lắm. Xin cô nói ra để tôi chia sớt phần nào…

– Chuyện riêng. Lát nữa ông thấy rõ. Uống thêm chén nước nữa đi.

Tư Thiện hơi thất vọng? Mối tình của ông ta chưa đến đỗi tuyệt vọng, nhưng ai dám đặt hy vọng vào một tương lai xa xăm, trong tình thế biến chuyển đột ngột.

Đứa nữ tỳ chạy vào, mặt mày hơ hải:

– Thưa cô…

Cô Huôi nghiêm mặt:

– Cái gì?

– Trời ơi! Họ làm lớn chuyện lắm. Năm bảy chục người ngồi sẵn dưới bến. Có một cái lồng bằng cây, như cái cũi nhốt heo.

– Còn gì nữa?

– Dạ, để con ra ngoài coi thử.

Tư Thiện không biết chuyện đầu độc nên hé miệng hỏi:

– Thưa cô…

Cô Huôi đáp:

– Ông cứ ngồi nhà, nếu rảnh thì đến trước sân mà xem cho hiểu thêm sự đời. Tôi bực bội lắm rồi. Thà về núi Đất mà vô chùa.

Đứa nữ tỳ lại trở vô nhà. Lập tức cô Huôi xỏ chân vào dép. Tên hộ vệ đến, nói khá to:

– Thưa bà, ông Mười dạy tôi đến trình với bà rằng lát nữa cậu Ba xử tử Xí Vĩnh trước bến.

Trong lúc cô Huôi muốn hỏi thêm vài chi tiết, bỗng đâu có tiếng trống nổi lên inh ỏi. Trống đánh ba hồi dài để chấm dứt bằng ba tiếng rời rạc, khô khan.

Cô ra lệnh cho tên hộ vệ:

– Ta đến bây giờ.

Dân chúng tụ họp khá đông ở bên kia rạch. Nắng lên cao, dưới rạch không một bóng người. Vài giề lục bình trôi nhanh về phía vàm biển, báo hiệu cơn nước ròng. Trước nhà cậu Cẩu, bọn hộ vệ đứng chỉnh tề, bao vây căn nhà mát. Đó là kiểu nhà thủy tạ cất gie ra ngoài sông hình lục giác. Khi ông Chúa Hòn còn sống, thỉnh thỏang ông và bọn hộ vệ xuống đó để câu cá, uống rượu.

– Cái gì vậy?

Nghe cô Huôi hỏi, tên hộ vệ hơi ấp úng. Mặc dầu câu hỏi quá mơ hồ, nhưng anh ta biết rằng cô muốn nói đến cái cũi thật to mà suốt đêm qua cậu Cẩu vẽ kiểu và kiểm soát thực hiện. Đó là cái lồng to cao vừa đầu người để nhốt Xí Vĩnh.

Cái lồng ấy được treo tòn ten trên cây trụ cắm nghiêng ra ngoài sông.

Tên hộ vệ thưa:

– Dạ, đó là để xử tử. Để…nhận nước cho Xí Vĩnh chết ngộp.

Cô Huôi thở dài, nghĩ đến Bá Vạn. Đúng là Bá Vạn đã làm bài toán sai lầm khi dựng cậu Cẩu lên làm ông vua con. Nếu cậu Hai Điền còn sống, làm sao xảy ra thảm cảnh nầy. Bá Vạn chết rồi, hơi đâu mà phiền trách.

Đáng lý ra, trong dịp nầy cô Huôi nên huy động dân chúng và bọn hộ vệ đến nhà cậu Cẩu để đốt phá. Nhưng bọn hộ vệ còn sợ oai cậu ta. Việc làm táo bạo như vậy khó bề thành công. Tốt hơn là nên nhẫn nhịn chờ dịp khác, không xa lắm.

Cô Huôi được mời ngồi ghế. Cô trả lời:

– Sao để ta ở gần mé sông? Ghê gớm lắm. Xí Vĩnh đâu có tội tình gì với ta? Ta đâu có lên án xử tử nó bằng cách nầy!

Mười Hấu hơi sượng sùng. Mục đích ông ta vẫn là áp đảo tinh thần cô Huôi. Dường như cô Huôi đã lo âu. Ông ta đã thành công một phần rồi.

Ông Mười Hấu nói:

– Xin lỗi cô.

Cô Huôi đáp:

– Để tôi ngồi phía sau, cậu Ba ngồi phía trước.

Cậu Cẩu bỗng dưng cười khan:

– Để tôi …trả thù ông Bá Vạn. Tôi nói nhiều lần rồi. Hễ làm chức lớn, mình phải được quyền giết vài người chớ. Giết được nó, tôi mới sung sướng.

Chiếc cũi cứ treo lủng lẳng, bốn phía bện bằng tre, với dây mây chằng chịt. Bên trong chưa có mặt Xí Vĩnh.

Cậu Cẩu nói lớn tiếng:

– Nó muốn giết tôi thì tôi giết nó! Đánh trống lên. Dẫn nó ra đây.

Cậu ngồi xuống, mặt day qua như dò xét phản ứng của cô Huôi.

Nãy giờ, cô chưa biết nên xử trí thế nào. Để Xí Vĩnh chết như vầy, cô đau xót và tủi hổ vô cùng, vì chưa tận dụng quyền lực để cứu nó.

Đột nhiên, một tên hộ vệ la lên:

– Có người tới! Người đó…

Ông Mười Hấu giật mình, ngỡ rằng cô Huôi đang xúi giục dân chúng nổi loạn:

– Ai? Người nào?

Cậu Cẩu quát to:

– Tụi bây đứng án bóng, dạt ra hai bên cho tao. Tao muốn biết ai tới đây? À!

Khi bọn hộ vệ bước qua một bên, cô Huôi nhận ra bóng dáng người đang đi tới. Đúng ông đạo Đất, không lầm lẫn gì cả. Ông chống gậy, mặc quần áo màu da, bước chân nhanh nhẩu. Từ xa, ông đưa cây gậy lên trời như làm dấu hiệu:

– Có tôi đây! Nên chờ tôi!

Trong phút giây, cô Huôi hối hận vô cùng. Sau hôm gặp Mười Hấu, cô biết rằng Xí Vĩnh phải bị xử tử nhưng chưa rõ ngày giờ và cách thức xử phạt. Cô đã nghĩ đến ông đạo Đất, muốn mời ông đến để an ủi Xí Vĩnh, luôn dịp cô hỏi ông đạo vài điều tương lai. Nhưng cô đã quên lửng.

Dầu sao đi nữa, sự có mặt đúng lúc nầy của ông đạo cũng là điều may mắn. Ít ra, Xí Vĩnh cũng được an cư trước khi thọ hình, sống thêm giây lát. Cậu Cẩu hỏi:

– Thưa dì…

Cô Huôi nói:

– Ông đạo Đất là người tu hành đáng kính mến. Xưa kia, nhờ ông mà cậu được ngày nay.

Ông đạo Đất tiến đến gần. Mười Hấu đoán chừng cô Huôi muốn nhờ oai quyền ông đạo để xin ân xá cho Xí Vĩnh.

Theo ý ông Mười thì hôm nay cậu Cẩu bày ra hình thức xử phạt quá độc ác dã man, nhốt Xí Vĩnh trong chiếc cũi rồi nhận xuống nước cho nó chết ngộp. Nhưng việc xử tử rất đúng, để hăm dọa gián tiếp cô Huôi, đồng thời để làm gương cho kẻ khác, nhất là bọn hộ vệ sẽ sớm đầu tối đánh.

Ông Mười Hấu hơi lúng túng:

– Chuyện gì đây, thưa cô?

– Thì ông đạo đến đây chứng kiến việc làm của cậu Ba.

Ông hỏi nhanh:

– Thưa cô, tại sao ông đến đúng giờ…bọn hộ vệ như bàn tán! Cô nghĩ thế nào?

Cô Huôi nói gắt, như tạt một gáo nước vào đầu Mười Hấu và cậu Cẩu:

– Tôi còn đây thì bọn hộ vệ còn tuân lời tôi. Hay là ông còn nghi ngờ bọn nó dính líu tới ông đạo Đất? Không đâu. Trăm việc đều do tôi. Khi ông Chúa Hòn và cậu Hai Điền chết bất ngờ, sau chuyến săn heo rừng, đáng lý ra, bọn nó đã nổi loạn, không phục tòng người mới. Nhưng có tôi. Tôi là người cũ. Tôi nói, thừa lịnh ông Chúa ngày xưa. Nãy giờ ông sợ hả?

Ông Mười cúi mặt, trong khi cậu Cẩu hơi bối rối. Theo lệnh cô Huôi, một tên hộ vệ đem ghế tới, mời ông đạo Đất.

Ông đạo mỉm cười, không nói gì hết, mặc dầu Mười Hấu nói vài câu xã giao.

Uống chén nước, ông đạo Đất lấy khăn lau mặt. Dường như ông muốn hỏi ý kiến cô Huôi bằng giọng nhỏ nhẹ:

– Hồi đêm rồi, tôi nằm chiêm bao, thấy một vì sao rụng ngay phía nầy. Hừng đông, thì thức dậy sớm, tôi tới đây.

Trong lúc ấy, cậu Cẩu và ông Mười Hấu đều nghiêng tai để nghe ngóng. Họ hiểu rằng xưa kia ông đạo nầy được cô Huôi kính trọng và chính ông đã tiên đoán ngày vinh quang của họ.

Cô Huôi nói rõ rệt:

– Ông đến đây là điều may cho Xí Vĩnh. Nó chết sau khi nghe ông dạy về việc sống chết trên cõi đời nầy.

Rồi cô nhìn thẳng vào cậu Cẩu:

– Ta không xin tha tội cho Xí Vĩnh đâu. Cậu cứ làm điều gì cậu thích. Nhưng cậu phải để cho ông đạo nói riêng vài lời với Xí Vĩnh.

Cậu Cẩu hơi lưỡng lự. Bao nhiêu thói xấu, hung bạo dường như tạm lắng xuống. Hôm qua, khi tuyên án Xí Vĩnh, cậu sung sướng như người lần đầu tiên cầm cây dao bén trong tay, gặp đâu cứ chém đó cho sung sướng. Người xung quanh kính nể và sợ cậu.

Hôm nay bầu không khí hơi khác.

Ngồi chờ quá lâu, dường như dân chúng bắt đầu chán nản. Bọn hộ vệ cứ nhìn nhau, vài đứa bàn tán chuyện riêng. Người lớn tuổi như Mười Hấu đâu khờ dại gì mà không hiểu tâm lý dân chúng. Nồi nước để trên bếp lò, nếu muốn nấu thì cứ chụm củi cho thật nhanh, chụm không dừng tay. Nếu do dự thì nồi nước trở nên nguội lạnh. Cậu Cẩu nói với cô Huôi:

– Dì tính sao?

– Tôi không muốn xen vô việc làm của cậu. Cứ hành động.

Ông đạo Đất nói:

– Tôi nghe dân chúng đồn đại về buổi lễ, tôi biết thế nào cô Xí Vĩnh cũng chết. Tôi tới đây, nếu cậu không thích thì tôi về.

Ông Mười Hấu nghĩ thầm: nên cứu vãn tình thế, cho ông đạo Đất an ủi Xí Vĩnh vài lời rồi hãy giết. Dân chúng và bọn hộ vệ sẽ cho rằng cậu Cẩu không quá ác độc.

Trong khi ấy, cô Huôi đè nén bao nhiêu tình cảm. Xí Vĩnh chết, cô ân hận suốt đời. Nhưng nó chết có lợi cho đại cuộc hơn. Dân chúng sẽ gớm ghiếc cậu Cẩu. Cậu ta có thể nổi cơn điên, làm nhiều điều xằng bậy, thất nhân tâm.

Đến lúc thuận tiện, cô ra tay nhanh chóng. Nếu cô xin tội cho Xí Vĩnh lúc nầy thì ông Mười Hấu và cậu Cẩu sẽ ngạo mạn, lấn hiếp và thanh trừng cô.

Cô Huôi nói gắt gỏng:

– Cậu Ba cho ông đạo an ủi Xí Vĩnh hay không? Đây là chuyện của cậu, ta không muốn can dự vào. Ta mệt rồi.

– Dạ, ông đạo cứ…tụng kinh.

Ông đạo trợn mắt:

– Đạo của ta không cần kinh kệ.

E rằng ông đạo sẽ nói nhiều chuyện kín với Xí Vĩnh, Mười Hấu truyền lịnh:

– Vậy thì đem con Xí Vĩnh tới đây, gần bên ông đạo.

Bọn hộ vệ vâng lời, hai đứa đến phía nhà sau.

Đứa hộ vệ giữ cái trống lên tiếng:

– Thưa cậu…đánh trống hay không?

Cậu Cẩu nổi cơn bực dọc:

– Kêu tao bằng cậu hả? Dẹp cái trống qua một bên.

Xí Vĩnh bước chậm rãi, ông Mười Hấu muốn tỏ vẻ khoan hồng rộng lượng nên ra lịnh cho bọn hộ vệ không trói tay.

Cô Huôi ngồi yên khi nghe cậu Cẩu hỏi:

– Dì tính sao?

Cô đáp:

– Cậu đã quyết định rồi, cứ thi hành.

Ông Mười Hấu hỏi:

– Rồi ông đạo ngồi ở đâu mà nói chuyện?

Cô đáp:

– Đó là chuyện riêng của ông ấy và người sắp chết. Tốt hơn là ta đừng dính líu vào. Nếu muốn nghe ổng giảng dạy, ông cứ lại gần. Tôi thì không.

Ông Mười Hấu cho trải chiếc chiếu, mời ông đạo Đất ngồi. Nhưng ông nầy lại từ chối, nhường chỗ sạch sẽ ấy cho Xí Vĩnh:

– Cô ngồi giây lát. Tôi ngồi trên đất dơ dáy cũng được. Vì tất cả mọi người, từ vua chúa đến dân gian đều lần lượt nằm trong lòng đất.

Câu nói vừa nghiêm trang vừa khôi hài ấy khiến bọn hộ vệ trố mắt nhìn nhau. Ông đạo Đất nói tiếp:

– Tôi lại đây đâu phải để nói chuyện với mấy chú! Ai mời mấy chú nghe.

Ông Mười Hấu ngồi sau lưng ông đạo với dụng ý nghe ngóng từng lời nói, đề phòng trường hợp ông đạo xúi giục bọn hộ vệ nổi loạn. Ông đạo như hiểu ý, day lại:

– Thưa ông, ông còn sống nhiều ngày, nghe làm gì? Tôi là bạn của ông mà! Ngày trước, tôi tiên đoán cô Huôi sẽ làm chức lớn. Và nhờ vậy mà ông và cậu Ba mới được quyền xử tử người khác, như hôm nay.

Ông Mười Hấu hơi bẽn lẽn:

– Xin lỗi ông…

Khi Mười Hấu đến ngồi bên cạnh cậu Cẩu, ông đạo Đất mới ngỏ lời:

– Cô Xí Vĩnh, chắc cô vui lòng mà chết.

Xí Vĩnh đáp:

– Tội tôi làm, tôi chịu. Nhưng thưa ông, chết là làm sao? Sau khi chết, người như tôi đi về đâu? Cực khổ hay là sung sướng? Đêm rồi, tôi sợ quá, nhưng sáng nay, tôi không còn biết lo sợ gì nữa. Bất quá tôi đau đớn thể xác trong giây lát. Hôm nay, gặp ông tôi quá mừng. Nghe đồn rằng ông biết tất cả mọi việc trong cõi nầy và sau khi chết.

Ông đạo Đất gật đầu:

– Người biết suy nghĩ như cô thì không còn phân biệt cái chết cái sống. Vì người chết sớm muộn gì cũng sống lại và người còn sống là người đang chết.

Xí Vĩnh rưng rưng nước mắt:

– Dầu sao đi nữa, sống mà chịu cực vẫn sướng hơn chết. Tôi chưa trả xong mối thù. Thù oán là chuyện vô ích, nhưng nếu để cậu Cẩu sống vài chục năm nữa thì bao nhiêu người phải chết oan ức. Ai mà tôn thờ được một người điên khùng như vậy. Tôi liều lĩnh nghĩ rằng mình nên trừ hậu họa cho dân chúng và bao nhiêu nữ tỳ khác. Bây giờ tôi hỏi ông: Nếu chết, tôi đi về đâu? Có thiên đường, địa ngục không?

– Câu hỏi đó, tôi nghe quá nhiều lần rồi. Bây giờ cô cứ nghĩ như vầy. Nếu có địa ngục, cô xuống đó chắc còn gặp nhiều người quen thân. Dưới địa ngục, từ mấy ngàn năm rồi, số tội nhân đông đảo gấp ngàn lần người trần thế. Trong đó, nhiều người là bà con với cô, họ chết từ trước. Nếu có thiên đường, cô lên trên ấy thì còn gì vui cho bằng.

Xí Vĩnh hỏi:

– Nếu như không có thiên đường địa ngục thì tôi đi về đâu?

Ông đạo Đất cười:

– Thì cô không đi về đâu hết. Tâm hồn cô thảnh thơi, không mừng vui, cũng không sợ sệt. Cô xem cái chết như trò chơi vậy thôi…

– Ông nói có lý.

Từ nãy giờ, ông Mười Hấu chờ đợi cho thời khắc trôi nhanh để giải quyết dứt khoát. Ông day qua cô Huôi:

– Cô tính sao?

Cô Huôi lắc đầu:

– Chuyện nầy do ông với cậu Ba bày ra thì hai người nên hỏi với nhau rồi sau này gánh lấy hậu quả.

Nói xong cô đứng dậy ra về.

Lúc bối rối, cậu Cẩu nổi cơn điên, nắm tay đấm mạnh xuống ghế:

– Xong chưa! Đánh lên một hồi trống. Dẫn nó vô trong cái cũi. Chẳng lẽ ta bày ra cái cũi mà không xài tới.

Khi bọn hộ vệ đến gần, Xí Vĩnh hỏi, giọng run run:

– Thưa ông, tôi đủ sức để chịu đựng cái chết này không?

Ông đạo Đất gật đầu:

– Dư sức chịu. Cô nên can đảm. Rồi đây tất cả mọi người có mặt hôm nay đều lần lượt gặp cô trong cõi chết. Cô đâu chết một mình. Nhiều ông vua giàu sang đã chết trước cô rồi!

Xí Vĩnh bước nhanh, hai tay bị trói ra sau lưng. Khi đến gần cậu Cẩu, Xí Vĩnh la rống lên:

– Cậu giết tôi cậu nhớ đó!

Cậu Cẩu xám mặt lại:

– Sao? Xí Vĩnh muốn sống thì cứ quỳ lạy, ta tha cho.

Xí Vĩnh đáp:

– Cậu là người sắp chết, đâu có quyền lực gì để tha tội cho một người như tôi. Tôi không cần.

– À! Cho nó chết.

Xí Vĩnh phun nước bọt vào mặt cậu Cẩu:

– Cậu là người đáng khinh. Vì khinh rẻ cậu nên tôi chết cho cậu thấy. Thế gian nầy có ai sợ cậu đâu? Cả xứ này nổi lên giết cậu.

Cậu Cẩu đứng dậy:

– Nhốt nó trong cũi. Đóng cửa cũi lại rồi thòng xuống nước, từ từ.