← Quay lại trang sách

- 21 -

Cậu Cẩu trở mình, đập tay xuống giường.

Ông Mười Hấu ngồi bên cạnh, thỉnh thỏang lấy cái khăn nhúng vào dấm, đắp lên trán đứa cháu ngoại.

Nhưng dường như cơn bịnh không thuyên giảm chút nào cả. Hồi chiều cậu không ăn cơm, cứ ném dĩa vào đầu bọn nữ tỳ. Ông Mười Hấu năn nỉ mãi cậu mới chịu uống chút nước nóng rồi nằm xuống.

Ngỡ rằng cậu đã ngủ yên, ông Mười đặt lưng, dỗ giấc ngủ. Đột nhiên, ông Mười thức dậy, nhào tới để cản ngăn. Thế rồi cậu Cẩu bứt tất cả nút áo ngồi dậy sẵn.

Ông Mười lên tiếng:

– Cháu uống rượu không?

Cậu chụp cái tô, đưa lên miệng. Ông Mười nói:

– Không được! Đó là dấm, chua lắm, để ông kiếm nước nóng.

– Cứ uống cho mát.

Vừa nói, cậu vừa nâng cái tô, uống ngon lành. Ông Mười giựt ra. Cậu trợn mắt, nắm vành cái tô ném mạnh vào vách:

– Muốn chết thì lại gần tôi! Còn ông nầy! Ra ngoài! Tôi giết bây giờ, ông là ai?

Trong lúc ông Mười bối rối, cậu Cẩu nghiêng mình đỡ cái ghế cẩm thạch lên vai. Lạ thật, cái ghế quá nặng, ấy thế mà đêm nay cậu đủ sức làm lay chuyển. Dẫu biết rằng lời can gián không còn hiệu quả nữa, ông Mười vẫn thét:

– Cháu ơi! Để ông khiêng cho!

Cậu Cẩu đứng thẳng người:

– Đâu cần tới ông…

– Nhưng cháu coi chừng, rủi cái ghế rớt xuống, dập tay dập chân thì sao? Để xuống nền gạch đi. Cháu muốn gì thì ông gọi bọn hộ vệ vô tiếp…

Cậu Cẩu nghiêng mình, buông tay. Cái ghế rớt xuống khiến nền đất rung rinh. Thân ghế tiện bằng cây trai, nặng như đá, trên ghế lại còn miếng cẩm thạch Vân Nam khá dày.

– Làm sao bây giờ?

Lúc bối rối, ông Mười Hấu định dùng võ lực để đè đứa cháu xuống. Lần này, ông lại thua mưu trí cậu Cẩu. Cậu nhảy tới chụp thếp đèn dầu, ném vào vách. Gian phòng tối om như mực.

Tiếng cậu quát to:

– Tao giết mày. Mười Hấu ơi!

Nhanh như chớp, ông Mười chạy ra ngoài, vói tay lại đóng cánh cửa. Đến phòng bên cạnh, ông thấy đứa con gái đang ngồi, hơ hải. Ông gọi:

– Ngó ơi! Thằng con của mầy tệ quá rồi.

Cô Ngó hỏi:

– Sao vậy? Nãy giờ con muốn qua thăm nhưng con sợ…

Ông Mười Hấu đáp:

– Nó nổi cơn điên.

Vì quá thương con, cô Ngó nói để cho riêng cô nghe:

– Thì hồi nào đến giờ, nó nổi cơn từng chập.

– Nhưng con ơi! Lần này thì khác. Con nên giữ kín, đừng cho người ngoài biết. Hồi đầu hôm, nó ra lịnh đuổi tất cả bọn hộ vệ ra ngoài thật xa. Nó sợ bị ám sát. Bây giờ nó nhịn cơm, cứ uống giấm thay nước, rồi nó ném cái ghế cẩm thạch.

– Ba kêu thầy thuốc tới chưa?

Ông Mười lắc đầu:

– Nó giết luôn ông thầy thuốc. Rước thầy bùa thì họa chăng? Khổ lắm. Nếu thiên hạ đồn đãi rằng nó mang bịnh ngặt thì còn ai tin cậy nó nữa.

Trong phòng, cậu Cẩu gào lên:

– Má ơi! Lại đây con biểu.

Lối ăn nói vô lễ ấy khiến cô Ngó cười ra nước mắt. Con cái trong nhà, biết làm sao bây giờ. Dầu gì đi nữa, cô cũng mừng thầm vì cậu Cẩu vẫn còn sống và khoẻ mạnh.

Ông Mười tìm cái thếp đèn, đốt lên rồi trao cho con gái:

– Con qua thăm nó. Bên đó, đèn tắt rồi.

Khi chưa đến ngưỡng cửa, cô Ngó đứng lại vì có tiếng khóc nức nở:

– Khổ tôi quá. Tôi chết rồi.

Cô Ngó kêu cứu với cha:

– Ba đi theo con.

– Phải đó. Nhưng con nên cẩn thận. Nó đang lên cơn điên. Đừng vội vã, nó giận thêm vô ích.

Ánh đèn chiếu sáng gian phòng. Khi bước vào, cô Ngó sửng sốt vì không thấy hình bóng cậu Cẩu ở đâu cả.

Cái ghế nằm ngổn ngang choán góc phòng. Miểng tô, miểng chén chớp lên, đầy nền gạch. Cô gọi to:

– Con ơi!

Đến gần giường, cô mở mí mùng lên. Ngoài cái gối và cái mền thì chẳng còn gì khác. Cô day lại gọi ông Mười Hấu:

– Ba ơi! Nó đâu rồi?

Ông Mười chạy vào, quan sát kỹ lưỡng. Phòng kín không có cửa sổ thì cậu thoát ra bằng nẻo nào được! Ông ngẩng đầu, trông lên mái ngói:

– Lạ thiệt!

Trong lúc đó, cô Ngó quỳ trên nền, khom lưng trông vào gầm giường. Đúng là cậu Cẩu. Cậu đang nằm khoanh, đầu gục xuống ngực, hai tay che mặt, hai chân co rút.

Cô gọi:

– Con ơi! Má đây nè.

Cậu Cẩu nói:

– Má cứu con. Con té xuống nước.

Bấy giờ cô Ngó mới đoán ra lý do cậu Cẩu phát điên. Đó là hình ảnh Xí Vĩnh. Hồi sáng, Xí Vĩnh bị nhốt trong cũi thòng xuống nước cho chết ngộp.

Lúc nóng nảy và hăng hái, cậu Cẩu chưa thấy hậu quả tai hại. Về nhà, khi nằm lên giường, cậu mới nhớ đến Xí Vĩnh. Chăn gối còn đó, làm sao cậu quên được.

Cô Ngó chui vào, vỗ nhẹ lên đầu con:

– Má đây nè! Con ra ngoài chơi. Có gì mà sợ sệt! Đói bụng không? Má nấu cơm cho con ăn.

Cậu Cẩu ngoan ngoãn bò ra ngoài rồi ngồi lên giường. Cậu lại la lên:

– Nó đó! Nó nằm dưới nước, mình mẩy lạnh ngắt. Nó thò hai tay bóp cổ tôi…

Cô Ngó đáp:

– Con đừng sợ. Con Xí Vĩnh chết, bị chôn rồi.

Cậu Cẩu cau mày:

– Chôn cách nào? Phải làm một cái quan tài bằng đá, tệ lắm là bằng cây trai, để xung huyệt rồi dằn lên mấy lớp đá. Còn cái cũi nhốt nó, đâu rồi?

Vì sơ ý, cô Ngó trả lời vu vơ:

– Chắc là bỏ đâu đó! Con hỏi làm chi vậy?

Cậu Cẩu đập đầu xuống giường, gào khóc thảm thiết:

– Hèn gì tôi thấy con Xí Vĩnh trồi hụp, tay nó xé mấy cái cây chấn song, móng tay nó sứt ra hết, máu chảy có vòi, mặt nước thì sôi ùng ục. Một chân nó đạp xuống, dính vào kẽ hở rút lên không được. Da thịt nó lạnh ngắt, hồi nãy nó chạy vô đây….

– Con ơi!

Cô Ngó kêu gọi tuyệt vọng nhưng chưa dám lại gần. Chưa chi cậu đã hăm he:

– Lại gần đây tao liệng cái thếp đèn, phun máu đầu nghe chưa?

Cô chạy ra, đóng cửa phòng lại.

Một tiếng “bốp” vang lên. Thếp đèn đổ vỡ, tim đèn bốc cháy thành ngọn khá cao trên nền gạch. Thấy ánh lửa, ông Mười Hấu la hoảng, lấy cái mền ở bên ông, chạy vào chụp thật nhanh.

Ngọn lửa tắt hẳn.

Dưới gầm giường, cậu Cẩu rên hừ hừ:

– Nó nhốt tôi trong cái cũi. Nó nhận nước, tôi thở không ra hơi.

Đã đến lúc ông Mười Hấu đưa ra quyết định, nhưng ông chưa đủ tự tin. Ông bàn với cô Ngó:

– Con nghĩ sao? Ba mời cô Huôi tới.

– Chi vậy?

– Họa chăng cô Huôi mới đủ tài trí dàn xếp chuyện nầy.

Cô Ngó vốn ganh tị nên phản đối ngay:

– Làm vậy, cô Huôi thấy mình là quan trọng.

– Con ơi! Lúc nầy địa vị mình ở đây yếu ớt lắm. Nếu biết thằng Cẩu mắc bịnh điên nặng, không tài nào chạy chữa thì bọn hộ vệ sẽ đứng về phía sau cô Huôi. Ai còn tin cậy cha con mình!

– Nhưng mình nên giấu kín.

– Khó lắm. Sớm muộn gì bọn hộ vệ và dân chúng Hòn Chông cũng biết. Họ ghét, có một thì đồn đãi tới mười. Chi bằng cha chịu mất mặt, đến gặp cô Huôi, nhờ cô bày mưu kế.

– Liệu cô giúp đỡ không? Con biết chuyện thằng Cẩu giết Xí Vĩnh khiến cô Huôi buồn giận.

– Để ba lo. Con ở nhà coi chừng trong ngoài. Ba đi bây giờ…

Khi ông Mười Hấu ra sân trong phòng vang ra nhiều tiếng khua động ầm ầm. Bọn hộ vệ ngồi dụm năm dụm ba trước sân.

Gà gáy văng vẳng báo hiệu canh tư.

Ông Mười Hấu giựt mình khi bọn hộ vệ trước cổng vụt đứng dậy.

- Cài gì! Tao mà! Tụi này đêm nay sao không ngủ bớt.

Một tên hộ vệ nói:

- Thưa ông, thấy ông thức, tụi tôi ngủ sao được. Đó là phận sự. Nếu có điều gì, ông cứ dạy tụi tôi.

Đột nhiên, ông Mười Hấu nảy ra một sáng kiến ; bắt nhốt tất cả bọn hộ vệ. Nhưng làm vậy bất tiện quá, nếu bọn chúng kháng cự thì ông làm sao? Vả lại, muốn làm được chuyện đó ông phải nắm sẵn trong tay ba bốn đứa thân tín.

Bọn hộ vệ nhìn nhau lấm lét. Ông cằn nhằn:

- Ra ngoài. Ai cho tụi bây nghe lén chuyện trong nhà! Ra ngoài thật xa…