- 26 -
Năm Hí bắt đươc liên lạc với toán lính mã tà dưới bãi Hòn Đất. Cầm đầu toán lính này là quan một Ăn Sa. Bên cạnh người Lang Sa này còn có đội Cần.
Quan một Ăn Sa là tên võ biền, ưa uống rượu, tánh tình nóng nảy. Đội Cần ăn nói dịu dàng hơn. Sau khi khen ngợi Năm Hí, đội Cần nói:
- Ngày mai, ta đến Hòn Chông!
Năm Hí sợ hãi:
- Đến bất ngờ như vầy sao? Rủi bị bao vây.
Đội Cần vuốt râu mép:
- Đừng cãi vã. Ông quan một muốn như vậy thì mình tuân mời. Sao? Gặp Tư Thiện chưa? Bọn hộ vệ của cậu Cẩu gồm bao nhiêu đứa?
Trong khi Năm Hí báo cáo tình hình, quan một Ăn Sa cứ lo cạo râu. Ông ta nghe và nói được chút ít tiếng Việt Nam nên thúc hối từng chập:
- Một là tụi bây chết vì thằng Cẩu. Hai là tụi bây chết vì viên đạn của tao. Thằng Cẩu là đứa con nít, bọn hộ vệ dùng toàn là dao mác…Ngày mai mà không chiếm được Hòn Chông thì tao giết.
Đêm ấy lính mã tà chiếm ngôi chùa ở bên kia núi, gần am ông đạo Đất. Đa số dân chúng đều tản cư, trong chùa không còn ai cả. Dường như vài người tìm cách ẩn núp ở đám vườn sau chùa.
Bọn lính mã tà nổ vài phát súng để thị oai? Quan một Ăn Sa quát to:
- Bắn làm gì cho tốn đạn? Tụi bây đi chiếm Hòn Chông chớ đâu phải tới đây để đánh giặc với mấy người cầm dao búa? Trưa mai ta cắm cờ ở Hòn Chông? Năm Hí đâu?
Nghe gọi đến tên mình, Năm Hí lo sợ
- Bẩm quan lớn…
- Đêm nay, chú mày ngủ yên rồi suy nghĩ cách nào thuận lợi.
- Quan lớn dạy, tôi nghe chưa rõ.
- Mầy ngu quá, đã nói hôm truocè1 rồi. bên này có mấy người, tuy có súng đạn nhưng ít oi, nếu bị thương hoặc bị giết chừng bốn người là thua trận. Quan trên dạy làm cách nào tới Hòn Chông mà không tốn một viên đạn, một người lính mã tà! Đừng cho tụi lính mã tà biết … Rủi xảy ra chuyện rắc rối, chẳng ai tiếp cứu được.
- Dạ, tôi gặp Tư Thiện một lần rồi. Trước khi tới Hòn Chông, quan lớn cho phép tôi gặp Tư Thiện.
- Làm gì thì làm! Ngày mai, đến Hòn Chông, ngày mốt ta trở về. Miễn là thằng Cẩu chịu đầu hàng cho ta treo ngọn cờ tam sắc trước nhà nó.
Nói xong, quan một Ăn Sa cgung vào mùng. Ngoài này Năm Hí cứ bàn chuyện với đội Cần. Hai người uống rượu đến say mèm. Đội Cần nói:
- Ngày mai, khi gặp Tư Thiện ta mới bàn tính được. Cứ ăn rồi ngủ.
Trời tờ mờ sáng. Đội Cần đánh thức Năm Hí. Quan một Ăn Sa cứ thúc hối:
- Đi cho mau. Ta chỉ thắng khi mặt trời rọi sáng. Ban đêm mà ngủ ở Hòn Chông thì thật là nguy hiểm. Năm Hí đâu?
Năm Hí hơi run sợ:
- Dạ, tôi đây!
- Tối nay, ta ở Hòn Chông?
Câu hỏi tối nghĩa ấy khiến Năm Hí càng thêm bối rối. Tại sao viên quan một này không muốn ngủ tại Hòn Chông mà là yêu cầu tới Hòn Chông đêm nay.
- Dạ, đường không xa cho lắm. Nếu đường trở về bãi biển thì mất thì giờ.
Viên quan mộT trợn mắt:
- Tới Hòn Chông, ta không thèm trở về. Đêm nay, ta ở lại đó, chiếm trọn ngôi nhà cậu Cẩu.
- Bẩm quan lớn…còn thương thuyết như lời quan lớn dạy. hai bên nói chuyện nhau, chắc là khó khăn vì cậu Cẩu khó đầu hàng nhanh chóng.
- Nó không đầu hàng thì ta nổ súng. Ta muốn thương thuyết thật mau rồi trở về chợ Rạch Giá. Xong chưa? Đến lượt Đội Cần day lại:
- Bẩm quan lớn, Ai nấy ăn cơm rồi, còn chờ lịnh…
- Chờ gì nữa! Đi ngay bây giờ. Năm Hí đâu?
- Dạ…
- Mi đi trước. Nếu dọc đường mà có người lính nào bị thương thì ta bắn mi chết tại chỗ.
Năm Hí run sợ, kêu cứu với đội Cần:
- Thầy nghĩ coi, xứ này có nhiều lùm bụi. Làm sao tôi dám bảo đảm. Đánh giặc thì bên này hoặc bên kia phải chịu thiệt hại đôi ba người.
Như muốn tránh sự cãi vã vô lý, đội Cần nói khẽ:
- Chết ai nấy chịu. Ông quan một nóng nảy có lý. Hổm rày chú mày với Tư Thiện làm gì? Nếu vô đây mà hai bên bắn nhau, đốt nhà giết dân chúng thì ai thèm mướn hai đứa bay.
Đoàn người lên đường, Năm Hí đi trước với hai bàn tay không vì anh ta không được mang súng. Hơn nữa vài người lính mã tà dùng gươm, súng vẫn thiếu làm sao có đủ mỗi người một cây.
Khi xuống núi Đất, mặt trời vừa lên. Năm Hí mừng thầm vì phía thảo am của ông đạo Đất chỉ còn vài người đàn bà đứng xớ rớ.
Đột nhiên, Năm Hí nghĩ đến một sáng kiến.
- Thầy đội ơi! Bắt ông đạo Đất dẫn đi là chắc ăn. Ai dám giết ổng?
Đội Cần hỏi:
- Ổng ở đâu?
- Trong thảo am, ở chòm cây bên trái. Cậu Cẩu và cô Huôi đều kính trọng ông.
- Không được…
Vừa lúc ấy, quan một Ăn Sa quát to:
- Đi tới chứ không đi lui, chú mày kho6ngbiet61 đường đi sao?
Đến mé sông, Năm Hí đứng lại nhìn dáo dác. Anh ta muốn tìm được một chiếc xuồng hoặc một chiếc ghe. Bên kia bờ, hai người đàn bà đang chống chiếc ghe lườn, trên ghe nào bộ ván, lu hũ.
Năm Hí quay lại quan một Ăn Sa.
- Xin phép quan lớn cho phép bắn vài phát súng. Đường xa đi bộ thì mệt. Tụi tôi chịu được nhưng sợ quan lớn chưa quen. Mưa làm cho đường xá trơn trợt.
Lần đầu tiên Năm Hí thấy quan một A8nSa nở nụ cười. Ông ta ngồi xuống mà nói:
- Bắn nhưng để dành đạn dược. Đội Cần bắn một phát thôi. Bắn để chiếm ghe, đừng cho trúng bất cứ người nào.
Phát súng nổ ầm!
Hai người đàn bà trên ghe vụt nhảy xuống nước. hai tên lính mã tà cởi áo ra, lội qua chiếm chiếc ghe, quăng tất cả vật dụng xuống nước. Ngồi bên này bờ, quan một Ăn Sa cứ cằn nhằn:
- Như vầy chưa phải là đánh giặc. Thằng Cẩu là đứa con nít… Đội Cần thấy thế nào?
- Dạ, nhất định là cậu Cẩu chịu đầu hàng nếu quan ba chờ đợi dưới tàu. Nhưng làm cách nào cho nó đầu hàng?
Năm Hí đáp:
- Tư Thiện dàn xếp xong xuôi rồi. Xin quan lớn cứ yên tâm.
Lát sau bọn lính mã tà xuống ghe với quan một Ăn Sa. Năm Hí đi bộ để dò xét phản ứng hai bên bờ.
Ngôi nhà ông Tư Thính hiện ra. Năm Hí mừng rỡ vô cùng vì đây là nơi tá túc thuận lợi nhất, trong khi chờ đợi Tư Thiện đến.
Năm Hí nói với đội Cần:
- Đây là nhà cha ruột cô Huôi. Để tôi đến trước. Mấy chú lính mã tà chèo thật chậm. Đừng bắn súng.
Thái độ trầm tĩnh của Tư Thính khiến Năm Hí kiêng nể. Ông Tư hỏi:
- Người Lang Sa và lĩnh mã tà đi đâu?
Năm Hí đáp:
- Họ muốn gặp cậu Cẩu để bàn bạc vài chuyện quan trọng. Xin ông cho họ vô nhà nghỉ ngơi trong giây lát.
Bỗng nhiên ông Tư Thính thấy buồn rầu xót xa vô hạn.
Mấy tháng qua, ông nghe tiếng súng nổ rền, ngoài biển khơi. Bây giờ thì người Lang Sa lại đến. Họ đến, nhứt định là con gái ông mất địa vị và có thể chết, nếu xảy ra cuộc xung đột. Ông nói nhanh:
- Tôi là người không mong danh lợi. Người ta chạy trốn, tôi ở lại, chú thấy không. Nếu người Lang Sa muốn chiếm ngôi nhà này, tôi sẵn sàng để cho họ, nhưng xin phép, cho tôi vắng mặt.
Năm Hí đáp:
- Tôi là bạn của Tư Thiện. Nhờ ông đi Hòn Chông, nói với cô Huôi rằng tôi và người Lang Sa chờ tại đây. Đừng để trễ, chẳng ai có lợi hết. Ông cứ đi… kìa tụi nó tới rồi.
Ông Tư Thính ra sau hè, gọi đứa gia nhân. Hai người chạy qua cái mương nhỏ, xuống xuồng bơi về Hòn Chông.