← Quay lại trang sách

- 27 -

Mặt trời xế dần. Tư Thiện ngồi trong nhà mà tâm trí cứ bồn chồn. Phía ngoài biển, nhiều phát súng vang rền, xa lắm. Đứa nữ tỳ chạy đến nhà gọi:

- Thưa ông, cô mời ông …

Khi đến phòng khách nhà cô Huôi, Tư Thiện hơi mất bình tĩnh vì cậu Cẩu và Mười Hấu có mặt sẵn tại đó. Bốn tên hộ vệ nai nịt hẳn hòi đứng sau lưng cậu Cầu.

Bởi vậy, Tư Thiện đứng thấp thoáng ngoài ngưỡng cửa để chờ đứa nữ tỳ trở ra.

Nhất định là hôm nay có chuyện quan trọng. Từ khi được ân xá đến giờ, lần cuối cùng mà Tư Thiện gặp cậu Cẩu là dịp ăn mừng, với những trò chơi giải trí, trước khi xảy ra chuyện Xí Vĩnh đầu độc.

Dạo đó, nếu Tư Thiện nhớ kỹ thì cậu Cẩu xem ông ta như một tay sai kém quan trọng.

Hôm nay, cậu mời ông đến. Nếu ăn nói vụng về, ông có thể sẽ bị giết, khi bỗng nhiên mà cậu Cẩu nổi cơn điên.

Nữ tỳ trở ra:

- Cậu mời ông!

Vừa bước vào phòng khách, Tư Thiện đã nghe giọng nói dịu dàng của cô Huôi:

- Quỳ xuống để chào cậu Ba và ông Mười.

Tư Thiện vâng lời, không cần suy nghĩ vì lời dạy của cô Huôi luôn luôn có ẩn ý, binh vực và đề cao ông ta. Ông ta quỳ xuống, chắp tay xá nhưng không lạy.

Kinh nghiệm trường đời đã dạy ông ta đừng quá nịnh bợ và sợ sệt bất cứ một ai …

Nhiều khi, người ta chết oan chỉ vì cái tội nịnh bợ, vì nịnh bợ là thái độ của kẻ yếu ớt.

Như hiểu tâm trạng Tư Thiện, cô Huôi nói:

- Xá được xá! Xá cậu Ba, rồi xá ông Mười. Đứng dậy ngồi ghế đằng kia.

Tư Thiện ngồi trên cái đôn sành, cách xa cậu Cẩu chừng năm bước. Ông ta cúi mặt liếc về phía cô Huôi. Tuy chưa biết hôm nay cậu Cẩu muốn bố trí hài kịch nào nhưng Tư Thiện đã yên tâm.

Nhứt định ông không bị rầy, bị giết. Dường như cậu Cẩu và Mười Hấu sẽ trọng dụng ông ta. Cô Huôi ngoắt tay, cậu Cẩu đến gần cô rồi cười dòn:

- Hay lắm! Ta lấy độc mà trị độc. Phải có đứa nào từng làm việc cho người Lang Sa để nói chuyện với người Lang Sa!

Cô Huôi gật đầu:

- Cậu Ba nói phải. Bấy lâu, tôi nuôi dưỡng Tư Thiện là để nhờ cậy trong dịp này.

Cậu Cẩu đáp:

- Ta phải thắng.

Ông Mười Hấu nói khá to:

- Tư Thiện là người mặt mày sáng láng. Cho ông ta gặp bọn nó thì hay biết mấy. Để bọn nó hiểu rằng, người như Tư Thiện còn phải đầu hàng. Nuôi quân ba năm, dụng quân một ngày! Tư Thiện đâu!

Nghe gọi đến tên mình, Tư Thiện đứng dậy. Cô Huôi nói chậm rãi, như chủ nhà nói với tôi tớ:

- Người Lang Sa sắp tới để ra mắt cậu Ba. Ông nghĩ sao?

Tư Thiện đáp:

- Nếu ở đây ai nấy đều tin tôi, tôi hứa ra sức chống cự với bọn nó, dùng lời nói đuổi chớ không cần gươm đao.

Cậu Cẩu vỗ tay

- Hay lắm…

Rồi bỗng dưng cậu trợn tròn đôi mắt

- Nếu dùng gươm đao thì … mệt cho cả đôi bên. Nếu Tư Thiện giàn xếp xong, ta đền ơn cho. Bọn nó cho người tới đây, xin ra mắt. Tư Thiện nghĩ sao? Hử!

Đôi mắt trợn trắng ấy cứ lườm Tư Thiện. Đúng là cậu sắp trở chứng. Tư Thiện nói nhanh:

- Thưa cậu, cậu là bực ‘‘cao cả, đầy đủ khí tượng đế vương’’. Thấy cậu, bọn nó khiếp vía. Bọn nó ở xa tới đây, chưa quen phong thổ. Nếu chứng minh rằng cậu là người hùng mạnh thì bọn nó rút lui.

Mười Hấu nhìn cô Huôi. Trong thâm tâm, Mười Hấu thấy rằng Tư Thiện nịnh bợ quá đáng. Hay là Tư Thiện là kẻ làm nội ứng cho quân Lang Sa?

Mười Hấu nói gắt:

- Làm sao chứng minh rằng cậu Ba là người hùng mạnh?

Trước khi tới đây, bọn Lạng Sa đã cho người dọ dẫm. Hai ba chục đứa hộ vệ, đâu phải là lực lượng vô địch! Nếu ta có vài khẩu súng đồng, bắn trả ra ngoài biển thì họa chăng?

Tư Thiện đáp:

- Bọn Lang Sa muốn gặp mặt cậu Ba. Đó là chúng nó sợ oai danh cậu Ba rồi!

Cậu Cẩu cười dòn

— Phải! Tư Thiện nói đúng. Đây là giang san cẩm tú của ta. Vùng Hòn Chông là nơi linh thiêng. Thử hỏi ở Rạch Giá, ở Mỹ Tho có nơi nào nhiều đồi núi như Hòn Chông không?

Rồi cậu day qua cô Huôi

— Nó bắn súng ngoài khơi bởi vì nó... chịu thua! Súng đạn làm sao bắn đồi núi được. Bọn Lang Sa chiếm chợ phố ở xứ khác, vì đó là vùng đồng bằng. Phải không Tư Thiện?

Tư Thiện suy nghĩ miên man. Như vầy là Năm Hí đã tới và ra mắt cậu Cẩu. Người Lang Sa chỉ muốn đặt sự cai trị ở đây rồi rút lui chớ không muốn đóng quân. Nên xúc tiến cuộc gặp gỡ giữa đôi bên.

Sau này, nếu cuộc gặp gỡ bất thành thì Tư Thiện không chịu trách nhiệm. Phận sự ông ta đã chấm dứt.

- Dạ phải! Bởi vậy, tôi xin trình với cậu ý kiến này. Nếu tôi nói sai, xin cậu tha thứ cho.

- Cứ nói.

- Nên làm thế nào cho người Lang Sa và bọn lính của họ kính nể. Xin cậu tự phong cho mình một chức cao hơn.

- Ta là... ông chúa Hòn!

Mười Hấu gật đầu:

- Tư Thiện nói đúng. Cậu Ba xưng là... ông vua nhỏ để bắt buộc người Lang Sa cúi đầu chào và quỳ gối khi nóị chuyện. Mình nên dằn mặt, thị oai trước.

Cậu Cẩu nói:

- Nếu tụi nó biết lễ phép, ta sẵn sàng chấp nhận để kết tình anh em. Bằng không thì tùy cơ ứng biến, ta đánh một trận!

Cô Huôi mừng thầm vì Tư Thiện đánh trúng vào óc tự tôn của cậu Cẩu

- Chức gì bây giờ? Để ta lựa xem.

Tư Thiện ra vẻ khiêm tốn, trình với cử tọa:

- Xưng là vua thì quá đáng, vì ở đây không có cung điện đầy vàng ngọc như ở ngoài Huế.

Cậu Cẩu như không vừa ý với ý kiến ấy

- Như ta không phải là quan to. Ta là ông chúa, cha truyền con nối, nào khác gì ông vua.

Hồi lâu, Mười Hấu mới chịu lên tiếng. Nãy giờ, ông ta chưa tin là thiện chí của Tư Thiện. Ý kiến của Mười Hấu là chọn một chức vụ khá cao cho đứa cháu ngoại để bọn Lang Sa hiểu rằng nếu đụng chạm đến thể diện người địa phương thì chúng khó bề cai trị dân chúng:

- Tư Thiện lựa thử...

Tư Thiện không kém tế nhị nên trả lời:

- Đó là quyền của ông. Tôi là người dưng chưa dám xen vào chuyện riêng trong gia đình cậu Ba,

- Hễ người nói đúng thì ta khen thưởng.

Tư Thiên đáp như gợi ý cho cô Huôi.

- Ngày xưa dường như ở Hà Tiên có ông quan ta, oai quyền vang lừng, trên là vua ngoài Huế, kế đó là ông quan.

Cô Huôi đáp:

- Ông Mạc Cửu. Sau này gọi là Mạc Lịnh Công. Cậu Ba họ Trần nên xưng là Trần Lịnh Công...

Cậu Cẩu gật đầu:

- Lịnh là... mạng, lịnh. Công là gì?

Tư Thiện nói:

- Thưa cậu, là công hầu. Theo ý tôi thì nên thêm một chức tước gì cho long trọng hơn. Người Lang Sa thích chức tước. Gọi là ‘‘ trấn thủ Hòn Chông’’ Trần lịnh Công.

Cậu Cẩu đắc ý, ra lịnh:

- Tư Thiện gặp thằng... sứ giả của tụi Lang Sa để bàn bạc cách thức tiếp rước. Tụi nó đến đây một buổi rồi đi chỗ khác, ta sẵn sàng kết tình thân thiện nếu chúng nó đừng hỗn láo.

Khi cậu Cẩu về nhà, Mười Hấu ở lại nhà cô Huôi bàn bạc, với Tư Thiện:

- Chú ráng lo liệu, tụi Lang Sa cần bao nhiêu tiền bạc tôi đóng góp cho. Hòn Chông là xứ nghèo nàn. Miễn là người Lang Sa để cho tôi và cậu Ba chút ít thể diện. Muốn mua món gì người Lang Sa cứ nói rõ. Hơn nữa người Lang Sa đến đây, dân chúng sẽ bàn tán xôn xao khinh thuờng cậu Ba. Chú nên khuyên họ giữ lễ phép. Nếu cậu Ba không, đồng ý thì tôi sẵn lòng gặp riêng người Lang Sa để bàn bạc, tôi xuất tiền ra mua chuộc họ.

Cô Huôi thở dài

Dường như tình thế đã thay đổi hẳn và đúng như lời ông Đạo Đất tiên đoán, trước áp lực của người Lang Sa nhứt định, là cậu Cẩu không còn địa vị gì cả.

Chờ khi ông Mười Hấu ra về, cô, Huôi nói gặp Tư Thiện, Tư Thiện lên tiếng trước

- Thưa cô, ai là người thay mặt cho quân Lang Sa?

- Người đó ngồi dưới ghe, ở dưới bến cậu Cẩu. Cậu không cho lên bờ, e rằng người đó làm dọ thám. Này Tư Thiện, tôi hỏi thật ông cứ trả lời thật.

Tư Thiện cúi mặt

- Tôi đâu còn gì để dấu diếm với cô.

- Liệu người Lang Sa có buông tha vùng Hòn Chông này không?

Hồi lâu, Tư Thiện mới hở môi

- Họ muốn xâm chiếm mà không tốn hao nhơn mạng và súng đạn. Là người mạnh, đánh đâu thắng đó lẽ dĩ nhiên họ ngang ngược.

- Cậu Cẩu lại nổi cơn điên, chắc là đôi bên khó thỏa thuận với nhau. Chỉ còn một con đường là...

Tư Thiện nín thở khi cô Huôi đến gần, ghé miệng sát tai ông ta. Chưa bao giờ cô Huôi có cử chỉ quá thân mật như thế.

Thoạt tiên, Tư Thiện đoán rằng cô Huôi muốn trốn với Tư Thiện để xây tổ uyên ương ở chân trời xa xăm nào. Nhưng Tư Thiện lầm to. Cô Huôi nắm vững vai trò và gánh lấy trách nhiệm một bà Chúa.

- Con đường ấy là…giết cậu Cẩu. Tư Thiện thấy sao?

Tư Thiện liếc về phía cô Huôi:

- Thưa cô, tôi không dám bàn bạc. Nói nhiều quá, tôi bị tình nghi là dọ thám, là nội ứng. Nhưng theo tôi thì không nên.

- Sao vậy? Ông cứ trả lời để tôi đóan ông thông minh đến mức nào?

Như để Tư Thiện khỏi bối rối, cô Huôi nói khẽ:

— Cậu Cẩu chết thì tôi là người có tiếng mà không có miếng. Bấy lâu nay, cậu Cẩu làm ác. Nhưng điều ác ấy có lợi cho tôi. Thiên hạ kính nể tôi vì tôi có chức tước cao hơn cậu Cẩu. Bởi vậy, tôi muốn đi tu...

Liệu lúc nguy nan cô can gián cậu Cẩu được không?

- Cậu Cẩu chẳng đáng kể và có lẽ cậu Cẩu chỉ là đứa bé hiền lành nếu không có Mười Hấu ở một một bên. Mười Hấu làm hộ mọi việc. Cô Ngó thì suốt ngay chỉ biết ăn trầu mà nhớ mong vong hồn ông Bá Vạn. Nếu Bá Vạn còn sống, chắc rằng ông ta đến gặp người Lang Sa mà thương thuyết tại chợ Rạch giá chớ không đợi khi họ kéo binh đến sát bên nhà.

Tư Thiện phục thầm sự nhận xét của cô Huôi. Truớc khi ra đi, ông ta hứa sẽ trở lại, trước khi người Lang Sa đến để hỏi ý kiến thêm. Làm thế nào cho cậu Cẩu chịu nhận mọi điều kiện.

Đến bến nhà cậu Cẩu, Tư Thiện được phép xuống chiếc ghe nhỏ. Đúng là Năm Hí đang ngồi chờ. Hai bên đều làm mặt lạ, để tránh sự tò mò của bọn hộ vệ.

Tư Thiện ra lịnh:

- Anh em hộ vệ đưa tụi tôi qua bên kia rạch là đủ rồi. Cám ơn.

Khi lên bờ, Tư Thiện hỏi Năm Hí:

- Người Lang Sa hiện ở đâu?

- Ở nhà ông Tư Thính. Liệu cậu Cẩu chịu đầu hàng?

Tư Thiên hỏi ngược lại

- Người Lang Sa muốn gì? Mấy người? Bao nhiêu súng ống?

Năm Hí đáp

- Dọc đường, tôi nói cho anh nghe. Bọn mình không có quyền hạn gì hết. Đội Cần thì hiền lành, muốn cho đâu đó êm thắm. Quan một Ăn Sa thì nóng nảy, cứ đòi bắn và đốt Hòn Chông nếu cậu Cẩu chống cự hoặc tỏ ra vô lễ..

Nghe đến tên Đội Cần, Tư Thiện hơi bực tức. Đội Cần là tay lợi hại, đã từng giúp cho quan phủ Lộc trong cuộc truy nã Thiên hộ Dương ở Đồng Tháp Mười. Hắn quá tham, lam, hăm dọa để giết người cướp của.

Nhứt là khi gặp đàn bà con gái có nhan sắc, hắn chẳng bao giờ buông tha. Trong những ngày sắp tới, nếu ứng phó quá vụng về thì Tư Thiện sẽ mất tất cả quyền lợi. Đội Cần sẽ cưỡng bức cô Huôi chăng? Không thể nào được!

Tư Thiện cương quyết bảo vệ người mà ông ta yêu thầm bấy lâu nay. Chỉ còn cô Ngó, tuy nhan sắc hơi kém nhưng còn xinh tươi. Cô Ngó hiện đang gìn giữ tiền bạc. Từ khi Bá Vạn mất, ít khi nào cô xuất hiện nơi đông người. Thú vui duy nhứt của cô là tích trữ vàng bạc.

- Nên làm thế nào cho đội Cần nhìn về phía cô Ngó!

Vì bận rộn suy nghĩ nên Tư Thiện không nghe Năm Hí hỏi. Năm Hí hỏi gắt:

- Sao, chừng nào xong chuyện?

Tư Thiện đáp

- Làm sao tôi biết được? Tùy theo ông quan một với đội Cần.

Năm Hí thở dài

- Nếu vậy thì anh em mình đành trốn qua xứ khác?

- Sao vậy?

- Ông quan một nóng nảy, nếu không xong bọn mình mang tội. Nói thật cho anh thương! Hồi đi dọ thám, tôi có lãnh trước của viên cai đồn Rạch Giá 40 quan, để lại cho vợ con xài, Miễn là cậu Cẩu chịu đầu hàng...

Tư Thiện không trả lời. Hai người đứng hồi lâu trên bờ, chờ chiếc ghe đi qua là quá giang.

May thay, có ông lão già nua đang chở mấy giạ lúa, Ông lão đưa bọn Tư Thiện đến nhà ông Tư Thính.

Quan một Ăn Sa nằm trên bộ ván, lính mã tà canh phòng bốn phía nhà. Vừa gặp Tư Thiện quan một ngồi dậy:

- Tụi bây hành hạ tao! Muỗi cắn, tao bị bệnh rét. Xứ gì mà ban đêm muỗi bay đầy, quơ tay là đụng nhằm hàng chục con!

- Nếu quan lớn mệt thì...

Quan một ngắt lời:

- Tụi nó có bao nhiêu đứa? Tao mệt. Thà rằng bắn vài phát súng.

Tư Thiện đáp:

- Như vậy, làm sao cậu Cẩu đầu hàng…

- Nó mạnh lắm sao?

Tư Thiện bèn bịa chuyện.

- Cậu Cẩu có hằng trăm tên hộ vệ, họ dùng gươm dáo nhưng khi rút lên núi cậu ta có thể phòng thủ. Bọn hộ vệ bắn mũi tên tẩm thuốc độc!

- Làm sao cho nó đầu hàng? Tao mệt lắm. Ngày mai tao mới đi được. Ngày mai đi, ngày mốt tao xuống tàu về Rạch Giá.

Tư Thiện chấp tay để quan một Ăn Sa tin lời:

- Xin quan lớn để tôi lo liệụ. Ngày mai quan lớn gặp cậu Cẩu; cậu Cẩu nhận lá thơ của quan lớn rồi ký tên vô chịu đầu hàng. Thế là xong!

Quan một Ăn Sa gật đầu

- Hay lắm. Nó đâu biết chữ. Lúc nguy nan nó ký tên để kéo dài thời gian. Tao đem lá thơ đó về cho viên cai đồn Rạch Giá là xong. Sau này nếu nó phản bội, quan trên ở Saigon bày ra cách khác. Đem binh số tới. Tao chỉ lãnh trách nhiệm điều đình. Mau đi. Tụi bây cứ viết lá thư. Viết rồi đọc cho tao nghe. Tao mệt!

Nói xong, quan một Ăn Sa trùm mền lại che khuất đầu cổ. Ông ta rên hù hù. Cơn rét rừng hành; ông ta run rẩỵ đến mức độ cạo. Bộ ván gõ cứ khua động, ông ta đập chân xuống ván nghe rầm rầm.

Bấy giờ, Tư Thiện mới bàn đến đội Cần:

- Ông viết lá thơ..

Đội Cần nheo mắt:

- Ra ngoài sân mình bàn chuyện. Mấy đứa lính mã tà này quá tò mò.

Đến đây, đội Cần ngồi trên cái ghế nhỏ. Tư Thiện ngồi đối diện mà nói:

- Thầy đội tính lẽ nào?

Đội Cần vì tham lam nên ngỏ ý.

- Chú Tư lớn tuổi hơn tôi, ở Hòn Chông lâu ngày rồi chắc là chú hiểu...

- Hiểu chuyện gì?

- Hiểu rõ cậu Cẩu có bao nhiêu tiền, bao nhiêu vợ bé, vợ lớn? Tụi mình chia với nhau mà xài. Quan một Ăn Sa chê cái thứ Hòn Chông này, nhưng bọn mình thì khác, một đồng, một quan là số tiền lớn. Nếu gặp lúc thuận lợi mình lấy vườn tược tại đây...

Như vậy có nghĩa là đội Cần muốn tránh mọi cuộc xung đột đẫm máu và hắn quá tham lam. Bỗng dưng mà Tư Thiện làm một bài tóan để phân chia tất cả tài sản và người đẹp ở Hòn Chông,

Tư Thiện sẽ là chồng cô Huôi, ông ta xin chức cai tổng, sống tại nhà nầy với ông Tư Thính. Lẽ dĩ nhiên, người Lang Sa để lại cho Tư Thiệu một số ruộng đất.

Đội Cần thì gặp cô Ngó, tha hồ vơ vét tiền bạc. Có lẽ cô Ngó sẽ rời vùng này, đến chợ Bạch Giá để mua bán.

Muốn thực hiện cuộc phân chia nói trên, phải giết hai người cậu Cẩu và Mười Hấu.

Đội Cần nhắc nhở:

- Anh tính sao?

Tư Thiện đáp.

- Tôi rất đồng ý. Bây giờ thầy đội cứ viết lá thơ để cho cậu Cẩu ký tên vào, chịu đầu hàng. Quan một Ăn Sa chỉ muốn chuyện đó thôi. Người Lang Sa thì ham chuyện giấy tờ.

Đội Cần đáp:

- Viết như thế nào? Anh cứ viết rồi đọc cho tôi nghe.

Tư Thiện nói, nghiêm sắc mặt:

- Thầy cứ nói cho tôi viết. Vì ngày mai thầy đưa lá thư cho cậu Cẩu.

Đội Cần cằn nhằn

- Ai viết không được. Tôi là đứa thiếu học... Nên nói cho gắt. Còn việc đưa lá thư thì nên giao cho quan một Ăn Sa. Nguy hiểm lắm, ông ưa rầy rà nếu thất bại, ổng cho rằng mình làm việc không hết lòng.

Tư Thiện lục lạo trên bàn. May thay ông Tư Thính có nghiên mực và cây bút lông để viết chữ nho. Tư Thiện suy nghĩ một hồi lâu rồi quyết định nên dùng chữ nôm cho có vẻ long trọng. Thật ra, mấy hàng chữ ông ta sắp viết dường như chữ để cho riêng ông đọc mà thôi.

Chữ nôm đòi hỏi cách phiên âm khó, khăn, mượn cách phát âm của chữ Hán, mỗi người viết một kiểu. Thí dụ như hai tiếng ‘‘ Hòn Chông’’ cũng đủ rắc rối vì chữ nho thiếu chữ Hòn và chữ Chông.

Từ cậu Cẩu, Mười Hấu đến cô Huôi đến quân một Ăn Sa, bọn lính mã tà, bọn hộ vệ...đều không biết chữ nho. Tuy nhiên, Tư Thiện cố gắng viết, trách nhiệm thuộc về ông ta nếu sau nầy quan phủ, quan huyện xem lại, thấy có điều sơ sót.

Lại còn trường hợp cậu Cẩu và Mười Hấu ăn nói ngược ngạo để mưu toan nổi loạn, khi họ thấy rằng người Lang Sa không đủ binh lực để trấn đóng nơi đèo heo hút gió nầy.

Bức thư mà Tư Thiện thảo ra gồm mấy hàng vắn tắt như sau:

- Hôm nay, ngày Dần, tháng Sửu, năm Quý Mẽo, tôi là thượng tướng Ăn Sa có đến gặp Trần Lịnh Công, trấn thủ vùng Hòn Chông.

Trần Lịnh Công bằng lòng quân đội Lang Sa chiếm đóng và thâu thuế vùng Hòn Chông. Quân đội Lang Sa cho phép Trần Lịnh Công làm chức cai tổng.

Vì không có bàn cãi thêm nên đôi bên ký tên dưới đây làm bằng chứng...’’

Viết xong, Tư Thiện đọc khẽ cho đội Cần nghe. Đội Cần đáp:

- Lời lẽ hơi quá đáng. Người kiêu hãnh như cậu Cẩu đâu thèm nhận lời.

Tư Thiện đáp

- Nhưng nếu chỉ nói là gặp nhau để giao hảo thì sau này còn nhiều rắc rối. Cậu Cẩu cho rằng người Lang Sa không có quyền hạn gì hết.

Đột nhiên, Tư Thiện và đội Cần giựt mình nghe tiếng quát tháo.

- Cái gì...Không có quyền hạn? Ai nói như vậy? Người Lang Sa tới đây để đầu hàng đứa con nít?

Tư Thiện chưa kịp trả lời là quan một Ăn Sa nói tiếp, ông ngồi dậy, cầm chiếc giầy dạ mà đập trên bộ ván

- Ngày mai tao về. Hay là tao đốt phá Hòn Chông! Thành Sàigòn, Gia Định, Vĩnh Long tao còn chiếm được huống gì cái xứ muỗi mồng này...

Đội Cần bèn chắp tay nài nỉ:

- Bẩm quan lớn, chúng tôi đâu có viết như vậy!

- Chúng bây làm gì, tao không cần biết. Tao đốt xóm nầy, thử coi thằng Cẩu dám đem binh tới không? Nó là con ruồi con muỗi.

- Thưa ông, bởi vậy nên quan cai đồn ở Rạch Giá dạy tôi nên giết nó mà không tốn một viên đạn. Miễn là nó chịu ký tên.

- Đọc cho tao nghe. Tao có quyền nghe mà, tụi bây nên nhớ rằng vua An Nam mà người Lang Sa còn xem thường, huống gì thằng con nit...

Tư Thiện run giọng, đọc từng chử, không dám sửa đổi vì ông ta không muốn gánh tất cả trách nhiệm. Lúc này, đội Cần đứng về phe ông ta nhưng biết đâu mai sau, hắn sẽ châm chọc báo cáo với quan trên rằng ông ta nhân nhượng quá nhiều, làm nội ứng cho cô Huôi.

Giọng Tư Thiện cố ý nhấn mạnh:

- Bằng lòng cho quân đội Lang Sa chiếm đóng và thâu thuế vùng Hòn Chông.

Quan một Ăn Sa cầm chiếc giầy da mà nện thật mạnh, như ngụ ý nện trên đầu Tư Thiện

- Ngu quá. Tại sao bằng lòng? Ngườl Lang Sa xin phép tới đất Hòn Chông sao chớ?

Tư Thiện cúi mặt

- Bẩm quan, đó là phép xã giao. Ngài cứ dạy, tôi sẵn sàng sửa lai...

- Xẻ bỏ. Viết tờ giấy khác. Ta muốn giết thằng Cẩu nhưng thằng Cẩu năn nỉ để nó được sống. Ta cho phép nó sống để làm… tôi tớ. À!

Quan một Ăn Sa lẩm bẩm vài tiếng Pháp như ‘‘xẹt vi te’ (=servite=phục vụ)’ ‘‘cổ lô ni’’ (colonie=thuộc địa). Chính ông ta cũng chưa hiểu nên dịch lại như thế nào cho gọn nghĩa.

Ông ta vỗ trán:

- Phải rồi, Lang Sa là nước mẹ. An Nam là đứa con, sống nhờ mẹ. Thằng Cẩu ở Hòn Chông này là con của vua An Nam. Như vậy, nó là cháu nội của ta!

Đội Cần bèn thay mặt Tư Thiện mà trả lời.

- Bẩm quan lớn! Hay quá. Tay tôi viết đúng theo ý quan lớn.

Quan một Ăn Sa đáp:

- Viết gì tùy ý tụi bây. Tao mệt lắm. Nhưng mà tao nói trước rằng ngày mai tao mang súng tới gặp thằng Cẩu. Tốn thời giờ quá.

Hai người trở lại cái án thư của ông Tư Thính. Tư Thiện hơi bất mãn

- Thầy nhận lời thì cứ viết. Tôi thấy khó khăn lắm. Làm sao cậu Cẩu chịu nhận làm cháu nội quan một Ăn Sa?

Lại còn lão Mười Hấu gian ác?

Đội Cần đáp:

- Quan một đang nóng giận. Cãi với ông là bọn mình bi nện chiếc giày trên đầu, tụi lính mã tà cười cho một trận. Cứ viết.

Lần nầy, Tư Thiện vui vẻ vô cùng. Một nụ cười thoải mái nở trên môi ông ta. Ngày mai người đọc lá thư nầy, hoặc người trao thư chính là đội Cần. Như vậy, cô Huôi Và cậu Cẩu sẽ trút oán hận lên đầu kẻ khác, ông ta sẽ đứng về phía cô Huôi để giải thích...