- 30 -
Tiếng hò reo khiến cậu Cẩu vui sướng vô cùng. Cậu ra sân, đứng ngóng về phía ngôi nhà dành cho lính mã tà trú đóng. Trong nhà, còn năm đứa hộ vệ. Ngoài ra, còn mẹ cậu Cẩu là cô Ngó.
Cậu Cẩu tức giận vô cùng, ra lịnh với tên hộ vệ
- Mầy coi thử! Tại sao chưa nổ súng?
Tên hộ vệ muốn từ chối. Đi mạo hiểm đến nơi người Lang Sa trú đóng thì chẳng khác nào nạp miệng cho cọp. Nhưng từ chối bằng cách nào. Cậu Cẩu nhìn vào bóng đêm.
- Đèn thì tắt. Tại sao người Lang Sa không nổ súng? Mầy cải lời tao hả?
Bấy giờ tên hộ vệ không còn do dự nữa. Do dự là chết, chết vì bàn tay cậu Cẩu. Anh ta đã khuất dạng trong bóng tối, ra đi với mục đích trốn luôn. Nhưng trốn theo đường nào bây giờ? Đi ngoài đường cái bị cậu Cẩu theo dõi, hơn nữa có thể anh ta bị lính mã tà tình nghi là làm dọ thám.
..Đị được vài chục bước, anh ta qụẹo ra sau vườn.
- Ai đó?
Anh ta giựt mình, toan chạy, một bàn tay cứng như sắt nắm anh ta lại
- Mầy là hộ vệ? Tao là Tư Thiện đây.
Tên hộ vệ vẫn ngạc nhiên:
- Cậu Ba đang nổi giận, ở trong nhà.
- Đưa tao vô nhà gặp cậu Ba. Ra ngoài vườn làm gì?
Rồi Tư Thiện nói khẽ:
- Bọn Lang Sa nằm sắp hàng ngoài vườn bao vây cậu Ba từ nãy giờ. Mầy ra ngoài đó để nạp mạng sao chớ.
- Vậy chớ tôi chạy đi đâu bây giờ?
- Vô nhà, nói với cậu Ba rằng có tao đến, tao không mang khí giới gì cả. Khi tao gặp cậu Ba, mày cứ rút lui, xuống bến mà lặn qua bên kia bờ rạch. Đừng cãi lời tao. Tao với mày đâu có thù oán gì!
- Tại sao ông không vô một mình!
- Đừng hỏi...
Tên hộ vệ bèn lủi thủi trở vào cổng:
- Thưa cậu, Tư Thiện tới kiếm cậu.
- Coi chừng nó làm phản!
- Dạ, Tư Thiện đi một mình, không mang súng ống gì hết! Ông tới kìa!
Tư Thiện chắp tay xá cậu Cẩu.
- Thưa cậu, nguy lắm. Nhưng phe mình có thể thắng được, dịp khác.
Cậu Cẩu hỏi
- Tai saọ bọn Lang Sa không nổ súng.
Tư Thiện đáp khẽ:
- Bọn nó bao vây nhà này, nằm phía sau vườn. Ông Mười lại đằng kia để đánh căn nhà trống rỗng, không có ai hết!
Hàng chục tên lính mã tà với súng đạn đầy đủ quả là lực lượng đáng sợ. Quan một Ăn sa quá khôn ngoan vượt ngoài mức tưởng của cậu Cẩu. Cậu hơi run.
- Làm sao bây giờ?
Tư Thiện đứng trong tình trạng khó xử. Nếu trở ra sau vườn để báo tin cho lính mã tà bao vâỵ, bắt sống cậu Cẩu thì ông ta mang tiếng là hèn nhát. Sau khi thắng trận, chưa chắc ông ta được thưởng số tiền lớn vì đội Cần sẽ cướp công và dèm xiểm ông ta.
Ngoài ra, còn hình bóng cô Huôi. Cô đã từng tâm sự với ông ta rằng Mười Hấu mới là kẻ thù Biết rõ sự thật, cô Huôi sẽ khinh bỉ ông ta.
Cậu Cẩu hỏi
- Làm sao? Bây giờ ta rút ra ngoài! Trong nhà, có ba bốn đứa hộ vệ cầm dao mác mà thôi. Mấy chục đứa kia thì đi theo ông Mười rồi.
Một cảnh tượng vừa buồn cười, vừa cảm động hiện ra trước mắt Tư Thiện. Cô Ngó đang quỳ trước bàn Phật mà lạỵ. Có lẽ cô biết ngày tàn của dòng họ đã đến, không phương cứu chữa.
Tư Thiện đang lưỡng lự
- Tùy theo cậu! Tôi là tôi tớ trong nhà nầy.
Cận Cẩu sờ vào ngón tay bên phải, tháo chiếc nhẫn ra:
- Cứ lấy chiếc nhẫn, Làm sao? Miễn là tôi còn sống.
Tư Thiện nhớ đến cô Huôi nên nhận chiếc nhẫn
- Cám ơn cậu. Cậu đi một mình tới gặp cô Huôi. Rồi đến núi Mo So mà chờ tôi. Tôi không thể nào theo cậu được! Bọn Lang Sa tới rồi kìa.
Hàng chục phát súng nổ ầm. Đèn trong nhà tắt ngấm
Cậu Cẩu cắm đầu chạy xuống bến. Tư Thiện bèn quát to, để cho quan một Ăn Sa đừng nghi ngờ.
- Nó kìa! Vô nhà mà bắt sống!
Bọn hộ vệ giận sôi gan
- Tư Thiện làm phản!
Ba bốn đứa hộ vệ toan chạy ra ngoài, nhưng lính mã tà đã tràn vô. Bọn hộ vệ chạy trở vào, mở cửa sau. Đội Cần lên tiếng:
- Đừng bắn, uổng đạn. Ai chạy ra ngoài thì cứ bắn!
Quan một hỏi
- Thằng Cẩu đâu rồi!
Từ Thiện đáp
- Nó ở nhà sau!
Cuộc lục soát bắt đầu. Hai phát súng nổ vang. Hai đứa, hộ vệ nằm gục trong vũng máu trong khi bọn lính mã tà, phá cửa sau, chạy ra vườn.
Quan một Ăn Sa đứng trước thềm rồi ra ngoài cổng với mục đích chận đánh Mười Hấu, nếu lão ta đến tiếp cứu.
Trong nhà, Đội Cần làm chủ tình hình, ông ta cười vang:
- Cô Ngó đâu? Tôi nghe danh cô là người đẹp nhứt, giàu nhứt. Ra đầu hàng thì tôi cứu cho.
Tư Thiện cố giữ vai trò thụ động. Đồng ý rằng cậu Cẩu áp bức dân chúng tại Hòn Chông nhưng hiện người Lang Sa có tốt hơn cậu Cẩu không? Là người Việt Nam, Tư Thiện thấy tủi nhục đau xót.
Ông ta lo ngại cho cô Huôi. Phía nhà cô Huôi, đèn đuốc tối om. Vì quân lực quá yếu, quan một Ăn Sa không dám bố trí một cánh quân thứ nhì đến bao vây nhà cô Huôi, Tư Thiện cầu mong cậu Cẩu được sống sót để cùng với cô Huôi chạỵ về núi Mo So như ông ta chỉ chạy lúc nãy.
Quan một Ăn Sa cười dòn:
- Xong rồi! Mười Hấu chưa dám tới tiếp viện. Nãy giờ, nó đánh giặc với ma quỉ!
Rồi quan một đến hai cây trụ to, trước cổng. Trên mỗi cây trụ lâu đời rồi, có gắn một con kỳ lân bằng sành.
Hắn ta trèo lên, cỡi trên con kỳ lân.
Tư Thiện ngồi chồm hỗm trước thềm. Trong nhà, bọn lính mã tà thi nhau cạy cửa tủ, quơ tay vơ vét. Đội Cần đi lom khom để quan sát phía dưới bộ ván.
Ông ta reo lên
- Ra đây!
Từ dưới bộ ván, cô Ngó kêu Ịên thống thiết:
- Tôi không có tội gì hết.
- Thằng Cẩu đâu rồi?
Cô Ngó vẫn ngồi dưới bộ ván:
- Dạ tôi không biết.
Đội Cần thích chí vô cùng; Cô Ngó có gương mặt sáng rực, làn da trắng mịn. Lúc này đội Cần quả thật là ông vua nhỏ, ông ta ra lênh:
- Tôi hứa không làm khó dễ. Cô đừng sợ. Cứ ra ngoài này để trả lời.
Lúc này, cô Ngó tưởng rằng người Lang Sa và lính mã tà quá ác độc, gặp ai giết nấy. Giờ đây giọng nói khá ôn hòa nhã nhặn của đội Cần khiến cô được yên tâm phần nào. Cô ra ngoài, đứng dậy.
Rõ ràng cô Ngó khá xinh đẹp, hình dung yểu điệu, hai tay thòng xuống gần đụng đầu gối. Nếu chiếm cô Ngó làm vợ nhỏ thì còn gi vui sướng cho bằng. Đội Cần ra lệnh:
- Thắp thêm một ngọn đèn sáp.
Cô Ngó mở tủ, lục lạo hồi lâu.
Thừa lúc ấy, đội Cần đến gần vịn vai cô. Cô day lại:
- Cái ông nầy!
- Tôi thương cô nên cứu dùm. Tại sao...
Cô Ngó im lặng, hồi lâu mới trả lời:
- Tôi là đàn bà. Bao nhiêu đồ đạc trong tủ nầy biến mất rồi.
Đội Cần liếc ra ngoài cửa. Tư Thiện và quan một Ăn Sa đều vắng dạng, Bọn lính mã tà bắt đầu đập phá dưới nhà bếp. Khung cảnh thật thích hợp cho ông ta giở trò tán tỉnh:
- Cô nên mừng mà gặp tôi!
Rồi ông ta ôm cô Ngó vào lòng. Cô Ngó vụt la lên:
- Cái gì? Thà rằng ông bắt tôi, đem về chợ Rạch Giá.
Từ ngoài cửa, quan một Ăn Sa vọng vào:
- Thằng Cẩu đâu? Hàng chục người mà không bắt sống được một đứa con nít?
Lợi dụng cơ hội ấỵ đội Cần nói với cô Ngó.
- Cô không thuận lời, tôi giết cô bây giờ. Quan một cho phép tôi tra tấn cô.
Cô Ngó day lại nhìn đội Cần. Hai hàng nước mắt chua xót chảy dài.
Cô tháo, chiếc nhẫn, trao cho đội Cần
- Tôi hứa theo ông, nếu ông cứu mạng cho tôi.
Đội Cần đưa bá súng lên vai, bắn một phát lên nóc nhà.
Khói bay mù mịt và cô Ngó ngất xỉu khi nghe tiếng nổ. Đội cần thổi ngọn đèn sáp, ôm cô Ngó vào lòng rồi nói to:
-Nó...ở trên nóc nhà nhảy xuống đó! Rượt theo nó.
Tư Thiện theo dõi mọị hành động của đội Cần.
Đêm đã quá khuya. Quan một Ăn Sa ngáp dài nhưng ông ta không rời vị trí trước cổng vì đó là nơi thuận lợi nhứt để quan sát.
Ông ta đến mé sông.
Chiếc xuồng từ từ bơi lại, trên xuồng có hai người, một bơi sau lái, một người cầm đuốc:
Quan một gọi:
- Ai đó? Tư Thiện đâu?
Khi đến mé sông,Tư Thiện trố mắt… Người cầm đụốc trên xuồng không khác hơn là Mười Hấu.
Mười Hấu nói to:
- Quan lớn tha tội cho tôi. Tôi xin đầu hàng.
Quan một Ăn Sa hỏi:
- Mấy thằng hộ vệ đâu?
- Dạ, tụi nó chạy trốn ngoài ruộng hết rồi..
Còn một mình tôi thôi, xin quan lớn tha mạng cho con tôi, cho cháu tôi. Nếu thằng Cẩu bị bắt, mấy ông đừng giết nó.
Khi xuồng cập bến, Mười Hấu lên bờ, quỳ xuống ôm chân quan một Ăn Sa khóc nức nở.