- 29 -
Khi chiếc ghe cặp vào bến, Năm Hí nhảy lên bờ với cây súng mang sau vai. Hắn lên tiếng
- Xin ra mắt... cậu Ba.
Bọn hộ vệ nhìn nhau, chưa muốn trả lời.
Năm Hí nhìn vào cổng. Cổng đóng kín mít. Hắn hơi lo ngại, day lại.
Đội Cẩn nói:
- Tới cổng lên tiếng cho đàng hoàng.
Quan một Ăn Sa cứ nhìn hai bên bờ rạch. Là người võ biền ông ta chú ý đến địa thế, trước khi nã súng.
Trong thâm tâm ông ta muốn giải quyết bằng võ lực cho nhanh chóng để xuống tàu, về Saigon. Nếu dùng lời lẽ mà cãi vã với nhau chưa ắt một ngày một buổi là xong chuyện. Ông ta gật gù, vạch ra chiến lược: Bọn hộ vệ khá đông nếu để tập trung trong nhà thì chúng lợi dụng địa thế, núp vào vách bên gốc cây. Nên làm thế nào cho bọn chúng chạy ra đồng cỏ trống hoang!
Bởi vậy, quan một Ăn Sa cứ ngồi yên, mặc cho Năm Hí và đội Cần cãi vã.
Năm Hi đến sát cổng:
- Thưa Ngài, chúng tôi là phái viên của quân đội Lang Sa đến.
Một tên hộ vệ từ thềm nhà đi chậm rãi đến cổng, mở toang hai cánh cửa rồi quay mặt, không nói lời nào.
Nhìn mớ khí giới quá thô sơ, Năm Hí nói giọng kiêu hãnh:
- Sao không trả lời?
Theo lịnh từ trước của cậu Cẩu, bọn hộ vệ cứ yên lặng.
Năm Hí hỏi Đội Cần.
- Thầy tính sao?
Đội Cần đề phòng trường hợp bị mai phục theo con đường từ cỔng đến nhà nên hỏi quan một Ăn Sa.
- Ông tính sao?
Quan một Ăn Sa nói:
- Tụi bây lo liệu, tụi bây là ‘‘An Nam’’ thì nói với người ‘‘An Nam’’. Tao lo chuyện khác. Nãy giờ, tốn thời giờ quá nhiều. Cứ vô nhà. Tục lệ kỳ quá?
Từ nãy giờ, cậu Cẩu và Mười Hấu theo dõi phái đoàn Lang Sa. Họ không muốn gọi cô Huôi đến vì cô bị nghi ngờ là muốn đầu hàng. Tên hộ vệ vào, báo cáo rằng phái đoàn Lang Sa chỉ gồm có bảy, tám người. Cậu Cẩu cười dòn
- Ông ngoại coi! Tụi nó yếu ớt quá. Phen nầy, mình bắt buộc tụi nó phải giữ lễ phép, trước khi vô nhà, mọi người nên cởi giày ra.
- Phải! Mười Hấu đổi ý tin rằng người Lang Sa chỉ đòi chuyện mua bán.
Cậu Cẩu nói:
- Tụi nó tới đây để năn nỉ mình. Mình nên bắt buộc tụi nó đóng thuế hoặc... cống sứ lễ vật. Biển Hòn Chông là của xứ Hòn Chông. Hỗm rày, tụi nó vô lễ. À! Tới rồi kia.
Mười Hấu bắt đầu lo ngại vì chưa chi đứa cháu ngoại đã quá kiêu hãnh, nếu để cậu ta ăn nói thì cuộc thương thuyết bất thành.
Bởi vậy, ông ta vỗ về cậu Cẩu.
- Cháu cứ ngồi trên ghế, đừng trả lời với bọn nó. Mọi việc có ông lo liệu. Cháu giữ gương mặt nghiêm trang, bọn đó mới kiêng nể.
Lính mã tà sắp hàng đôi, bước đều, dậm chân xuống nền sân trải đá. Cậu Cẩu và Mười Hấu hơi hoảng sợ khi thấy một tên râu đỏ, tóc hoe, cao lớn dình dàng đi bên cạnh một người Việt Nam mặc áo vàng sậm.
Lúc đến ngưỡng cửa, người Việt Nam đứng lại mà nói
- Xin phép cậu cho tôi vô trước...
Mười Hấ đáp
- Cứ vô. Vô một mình thôi!
Người dẫn đầu không ai khác hơn là Năm Hí. Anh ta hơi ngạc nhiên vì Tư Thiện vắng mặt trong buởi tiếp rước này. Năm Hí đến gần Mười Hấu, cúi đầu mà nói
- Chúng tôi vô để bàn việc. Cậu cho phép?
Mười Hấu hỏi khẽ
- Việc gi? Họ mang súng ở sau lưng đó hả?
- Dạ. Đó là súng. Lính thì phải mang súng.
- Có đạn không?
Năm Hí liếc trở lại như dò xét thái độ của đội Cần. Đội Cần và quan một Ăn Sa cứ đứng yên, lát sau, quan một khoác tay như ngầm bảo. Năm Hí phải cương quyết
Năm Hí đáp:
- Súng thì luôn luôn có đạn.
- Để súng đạn ngoài cửa. Đây là chỗ nói chuyện, chớ đâu phải đánh giặc.
Năm Hí trả lời khéo léo
- Lính đi theo ông quan một để hầu hạ. Nếu để súng ở ngoài sân, rủi mất thì sao?
Mười Hấu nhìn kỹ sắc mặt những người ngoài sân. Dường như tất cả đều hiền lành, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, trừ người Lang Sa!
Nhưng người Lang Sa này chỉ là thiểu số, ông Mười nói:
- Cứ vô! Ta không ngại…
Câu Cẩu nói
- Cho họ vô. Tốn thời giờ quá. Nhưng... tất cả phải cởi giày ra. Đây là chỗ tôn nghiêm. Giày của mấy người dơ dáy quá, dính bùn sình.
Lần này, Năm Hí thấy vấn đề khá to lớn nên xin phép trở ra ngưỡng cửa mà hỏi ý kiến.
Ngoài này, đội Cần nghe rõ câu chuyện nên nhận định với Năm Hí
- Cứ cởi giày… Sau nầy mình sẽ mang giày.
Quan một Ăn Sa cứ quan sát vị trí. Cậu Cẩu là đứa đáng ghét. Nhứt định ông ta phải nổ vài phát súng, dùng võ lực chiếm cứ ngôi nhà nầy. Nhà khá to, thiệt là chắc chắn. Tại sao không đóng cửa thình lình, nhốt cậu Cẩu lại và Mười Hấu trong này để làm con tin?
Bọn hộ vệ gồm chừng sáu đứa, đứng hầu sát vách. Chúng mang gươm giáo, không đáng kể.
Linh mã tà ngồi xuống, cởi giày.
Quan một Ăn Sa vì muốn tiến nhanh vào trong nhà để lập căn cứ nên giả vờ ngồi xuống. Ông ta rờ vào đôi giày nói với đội Cần
- Tao không cởi giày. Lát nữa, tao giết tụi nó;
Đội Cần nói như van nài
- Xin quan lớn bớt nóng giận. Thế nào bọn nó cũng chấp nhận việc đóng thuế cho quan lớn. Viên cai đồn ở Rạch Giá dạy tôi...
Quan một Ăn Sa mỉm cười
- Tao đi sau chót tao mang giày để xem bọn nó sợ hay không sợ! Cứ vô nhà. Đừng xin phép nữa, Thằng Năm Hí xin phép rồi.
Đoàn người kéo vào phòng khách. Trước mặt cậu Cẩu và Mười Hấu là bộ ván gõ khá dày chùi bóng láng.
Mười Hấu nói:
- Mời ngồi!
Đội Cẩn đáp
- Thưa ông, chúng tôi đứng được rồi. Người Lang Sa không thích ngồi xếp bằng.
- Ừ! Lạ quá. Tới đây làm gì? Ai cầm đầu
Quan một Ăn Sa cứ lo quan sát địa thế, phải chi bọn hộ vệ có súng hoặc có gươm dài thì cuộc tranh tài sẽ vô cùng ngoạn mục. Nhà này tuy vách ván nhưng cột to và cứng như sắt. Núp bên góc cột mà bắn thì sung sướng biết chừng nào!
Nhưng gẫm lại thì dường như bọn hộ vệ nắm được ưu thế.
Đội Cần nói:
- Tôi… cầm đầu!
Cặu Cẩu nói:
- Cứ nói chuyện, nếu biết lễ phép lát nữa ta đãi tiệc, cho nghe phường nhạc ngũ âm...
Đội Cần thò tay vào túi, đem ra phong thư rồi vâng lệnh đọc khá to.
Gương mặt Mười Hấu và cậu Cẩu trở nên tái mét vì lời lẽ trong thư đã miệt thị chẳng riêng gì họ, Đội Cần hơi run giọng khi đọc tiếp phần quan trọng nhứt
- Nước Lang Sa là cha là mẹ, triều đình Huế là con. Bởi vậy các quan ở Hòn Chông đều là cháu của nước Lang Sa.
Cậu Cẩu hỏi to:
- Cái gì? Ai là cháu? Ai là ông nội, ông ngoại?
Quan một Ăn Sa đứng chống nạnh, lên tiếng dõng dạc với dụng ý khiêu khích để ông ta dùng võ lực:
- Người Lang Sa làm chủ mặt biển Hòn Chông. Mấy người biết rõ chứ! Mấy tháng qua vì không muốn giết hại dân chúng ta còn do dự...
Mười Hấu nhịn không được
- Tại sao lại so sánh chúng tôi như cháu nội, cháu ngoại?
Đội Cần thay Iời quan một Ăn Sa:
- Đó là so sánh với nước Lang Sa. Nước Lang Sa to và rộng bằng mấy chục lần xứ Hòn Chông này,
Cậu Cẩu vẫn bực rọc
- Xứ to hay nhỏ, ta không cần biết. Hôm nay...mấy ông là khách mà không biết lễ phép.
Quan một Ăn Sa lên tiếng:
- Tại sao? Như vậy là lễ phép rồi.
Mười Hấu liếc về Cậu Cẩu rồi nhìn vào quan một Ăn Sa
- Ông mang giày vào nhà tôi; Hồi nãy, tôi nói trước mà ông bất chấp. Ông khinh chúng tôi chớ gì..? Như vậy, làm sao có tình giao hảo được?
Đội Cần tìm cách cứu vãn, tình thế
- Ở bên Lang Sa, mang giày là giữ lễ phép. Nếu đến nhà bạn mà không mang giày thì phạm tội vô lễ. Xin các ông miễn chấp vì quan một là người Lang Sa.
Quan một Ăn Sa khiêu khích:
- Chiều nay, tôi muốn mời một người xuống tàu, ngoài biển. Mấy ông nên đi để chứng tỏ lòng thành thật. Tôi đến nhà mấy ông, mấy ông phải đến tàu biển của chúng tôi để đáp lễ.
Mười Hấu và cậu Cẩu đều mất bình tĩnh trước sự nhục mạ ấy. Quan một Ăn Sa muốn bắt cóc một người. Mười Hấu hoặc cậu Cẩu. Mười Hấu nói
- Xin hẹn ngày khác. Hôm nay mấy ông quá vô phép.
Quan một Ăn Sa quay mặt:
- Để tôi ra ngoài. Mấy ông ghét người Lang Sa mang giầy.
‘‘ Ra ngoài’’, phải chăng là bày binh bố trận để tấn công?
Biết mình thiếu chuẩn bị và thất thế vì không có súng đạn,Mười Hấu bèn rời ghế, đưa tay ngoắc đội Cần:
- Ông lại đây. Còn ăn cơm nữa chớ. Mấy ông ở lại đêm nay. Tôi đâu có đuổi mà ông quan một lại ra ngoài? Lát nữa, có cơm.
Mười Hấu và Cậu Cẩu bàn tán với nhau khá lâu. Đại để, họ cho rằng nóng giận ra mặt là bất lợi.
Tốt hơn hết là nên dục hưỡn cầu mưu và đối xử nhã nhặn với người Lang Sa.
Hai tên hộ vệ đến ngưỡng cửa, đưa đội Cần và quan một Ăn Sa đến ngôi nhà bên cạnh, bấy lâu dành cho Mười Hấu cư ngụ.
Đó là ngôi nhà chắc chắn, bên trong có nhiều phòng. Vì không chuẩn bị kịp nên bọn hộ vệ chỉ cho phép phái đoàn Lang Sa ở ngay phòng khách. Mấy phòng kia đều khóa chặt. Mười Hấu chấp nhận biện pháp này vì bao nhiêu vàng bạc do ông ta trích trữ đều được chôn dấu dưới đất, bọn lính mã tà không tài nào lục lạo được.
Đồng thời, ông Mười Hấu ra lịnh cho cô Ngó đến nhà cô Huôi mà tạm trú.
Mười Hấu đến gặp cô Huôi, thuật đầu đuôi cuộc gặp gỡ rồi tiết lộ:
- Đêm nay, chắc là cậu Cẩu đánh bọn nó.
Cô Huôi lắc đầu:
- Đáng lý ra, giữa chúng ta và người Lang Sa không xảy ra chuyện cãi vã. Mình biết bọn nó ngạo mạn, chỉ cầu mong cho bọn nó đến rồi về thật nhanh. Liệu cậu Cẩu thay đổi ý kiến không?
Mười Hấu hỏi gắt
- Cô nói sao?
Cô Huôi trở lại thực tế, lúc này, Mười Hấu dám làm chuyện liều lĩnh là giết cô... để lập công với người Lang Sa. Cô nói:
- Tôi đứng theo phe cậu Ba. Cậu muốn là tôi tán thành.
Mười Hấu:
- Còn Tư Thiện? Nó đâu rồi? Đêm nay ta giết nó. Nó làm phản. Nhưng trước khi giết, ta lợi dụng nó đi dọ thám. Cô ra lịnh để nó tin lời cô. Chừng nào hai bên đánh nhau, tôi cho cô hay trước để... rút. về núi Mo So. Bọn Lang Sa có súng đạn nhưng phải chết đói... trong ngôi nhà. Ngoài nầy, bọn hộ vệ cứ bao vay, rồi đốt nhà. Bọn nó như bầy chuột vô hang.
Nói xong, Mười Hấu ra về. Cô Huôi gọi Tư Thiện mà nói
- Đến gặp người Lang Sa, đừng trở về đây nữa.
Tư Thiện cau mày, đoán được phần nào ý định của cô Huôi.
- Cám ơn cô. Đêm nay, có lẽ...
Cô Huôi nghiêm nét mặt:
- Ta là... bà chúa Hòn. Ta không thể đầu hàng. Đối với ông, ta chỉ nói bấy nhiêu lời. Ráng giữ gìn thân thể.
Tư Thiện quỳ xuống:
- Cô đuổi tôi. Bấy lâu, tôi ao ước được quỳ dưới chân cô. Rồi cô đi đâu?
Cô Huôi nói giọng ngậm ngùi:
- Tôi chưa nói được. Đáng lý ra, tôi phải tự tử sau khi mấy ngôi nhà nầy bị đốt phá.
- Trời! Nếu vậy thì cô cho phép tôi ở lại! Tôi không ưa người Lang Sa. Lúc trước vì cần dựa thế lực bọn nó để làm ăn, tôi bèn đến đấy. Nhưng đời người không gì cao hơn là... hanh phúc, xin cô đừng tự tử.
Cô Huôi cười lạt
- Ông đừng lo. Tôi sợ rằng ông sẽ tự tử vì chuyện nhỏ mọn. Bây giờ, tôi nói thật với ông...
Quả tim của Tư Thiện như ngừng đập... Lời nói của cô Huôi sẽ quyết định tương lai ông. Cô Huôi sẽ nói lời hứa hẹn yêu đương chăng?
Nhưng Tư Thiện lầm to. Cô Huôi nói khẽ.
- Tôi không tự tử vì tôi có nơi nương tựa. Tôi về đồng quê gần chùa với cha tôi. Tôi muốn về nhà từ lâu nhưng tôi còn ở lại đây chỉ vì Mười Hấu. Nó là đứa ác độc. Vì nó mà đêm nay, hàng chục người chết. Tôi oán người Lang Sa nhưng tôi chê bai vài người An Nam mình,
Tư Thiện chùi hai giọt nước mắt
- Thưa cô!
Cô Huôi thúc hối:
- Ông cứ đi đừng ở đây quá lâu. Ông là người mà tôi quý mến nhứt.
Trong phút tuyệt vọng, Tư Thiện cố nói thêm:
- Tai sao quý mến mà cô nhẫn tâm đuổi tôi.
- Vì ở đây bất tiện cho ông. Mười Hầu nghi ngờ. Tôi đã quyết định rồi. Dầu sao đi nữa, thể diện của tôi vẫn là xứ Hòn Chông này...
- Chừng nào tôi gặp cô được?
- Gặp để làm gì? Đêm nay chắc nhiều chuyện lạ xảy ra. Theo ý tôi thì cậu Cẩu và người Lang Sa đều điên khùng. Họ muốn làm tất cả những chuyện ác độc để thỏa thích dục vọng, họ bất chấp mạng sống của kẻ khác! Trời Phật dành cho họ nhiều hình phạt không chóng thì chầy.
Ra khỏi cổng nhà cô Huôi, Tư Thiện trở lại thực tế. Dường như bọn hộ vệ trở nên hung dữ hơn mọi khi. Tư Thiện phải vất vã lắm mới đến căn nhà của Mười Hấu, giờ đây trở thành nơi trú đóng của lính mã tà và quan một Ăn Sa.
Mười Hấu đứng trước cổng, nói với Tư Thiện:
- Chú mầy ráng điều đình.
Tư Thiện hơi bối rối:
- Tôi là người sống nhờ ơn đức của ông bấy lâu nay. Người Lang Sa hung hăng lắm. Ông chỉ dạy dùm, tôi hứa nói tất cả những gì ông muốn.
Hồi lâu, Mười Hấu đáp
- Một là cậu Ba chịu đóng thuế hàng năm Lang Sa nếu họ đừng gọi cậu Ba bằng… cháu nội, Hai là bên này không chịu gởi người xuống tàu để làm con tin cho người Lang Sa. Họ nên giữ thể diện cho người bên này chứ.
- Dạ còn gì nữa không?
- Còn điều này nữa, chú mày nên trấn an người Lang Sa khuyên họ nên ngủ yên giấc. Ngày mai có thể cậu Ba chịu nhượng bộ. Nhớ chưa.
Tư Thiện vào trong nhà. Quan một Ăn Sa cứ hút thuốc trong khi bọn lính mã tà đem từng viên đạn ra mà lau chùi
Đội Cần hỏi
- Đến đây là may cho chú...Có gì lạ không?
Quan một Ăn Sa nói gắt:
- Đừng hỏi. Tất cả mọi người nên dưỡng sức, nấu cơm riêng mà ăn, coi chừng bọn nó đầu độc.
Rồi quan một nói to giọng hơn
- Tư Thiện đâu! Nó nói với mày chuyện gì?
Tư Thiên mời đội Cần, Năm Hí đến gần họ bàn bạc khá lâu, trước mặt quan một Ăn Sa đế đi đến kết luận
- Đêm nay, bọn Mười Hấu và cậu Cẩu bao vây thình lình.
Tư Thiện nói thêm:
- Nó cho phép tôi vô đây loan tin thất thiệt.
Bọn lính mã tà đuổi mấy đứa nữ tỳ ra ngoài sau khi lãnh mớ gạo để nấu cơm. Mặt trời xuống thấp rồi trời sẩm tối. Mưa rơi rắc rắc trên mái ngói.
Tên lính mã tà canh trước cổng bỗng nhiên chạy vào:
- Thầy đội ơi! Bọn nó gom về đằng kia!
Đội Cần hỏi:
- Về đâu làm sao tao biết được?
Một hồi tù và vang lên. Quan một Ăn Sa ra trước sận. Trời đã tối hẳn. Ông ta truyền lịnh:
- Đội Cần lên nóc nhà coi thử.
Từ trên mái ngói, đội Cần nói vọng xuống:
- Tụi nó thổi tù và rồi đốt đuốc.
Tư Thiện hơi bối rối. Chưa bao giờ ở vùng Hòn Chông nầy có hiệu lịnh thổi tù và. Đội Cần nói tiếp
- Bọn nó gom về nhà cậu Cẩu.
Quan một Ăn Sa nói:
- Lính mã tà đâu? Nai nịt gọn gàng chưa? Chờ lịnh…
Rồi đích thân quan một ra trước sân. Quả thật bọn hộ vệ tập trung về nhà cậu Cẩu. Tư Thiện phục thầm tinh thần của bọn hộ vệ.
Quan một Ăn Sa gọi đích danh
- Tư Thiện! Mầy tính sao?
Để khỏi bị nghi ngờ rằng làm nội ứng cho đối phương ông ta nói:
- Nên đánh lập tức?
- Giỏi lắm. Tao tin mầy, theo sát bên tao. Còn lục soát căn nhà thằng Cẩu nữa. Tụi nó chừng bao nhiêu đứa?
- Dạ, chừng năm mươi đứa nhưng hăng hái lắm.
- Đốt đèn lên!
Bọn lính mã tà tuân lời quan một, tìm khắp trong nhà được mươi ngọn đèn sáp.
Đèn cháy sáng, cắm ở bàn, trong phòng khách. Quan một thích chí vô cùng
- Cắm vài ngọn ở sau bếp!
Tiếng tù và thổi lên.
Quan một Ăn Sa ra ngoài sân rồi truyền lệnh thật khẽ:
- Không được hút thuốc, không được nói chuyện. Tất cả rút ra phía này.
Lính mã tà đã hiểu kế hoặch thầm tính của quan một Ăn Sa.
Lát nữa đây, bọn hộ vệ tưởng rằng lính mã tà còn ngủ trong nhà nên đến bao vây, đánh úp… Khi bọn nó lọt vào trong thì ngoài này, lính mã tà sẽ nổ súng, nhốt cả bọn trong nhà.
Quan một Ăn Sa dẫn lính mã tà ra sau vườn rồi ra lệnh:
- Ngồi xuống.
Tư Thiện tin chắc rằng bọn hộ vệ sẽ bị thảm sát trong giây lát, ông ta ngồi nín thinh. Quan một hỏi:
- Tư Thiện đâu?
- Dạ.
- Vô nhà. Lát nữa, chú mày thổi tắt từng ngọn đèn rồi hãy trở ra. Khi nào bọn nó sắp sửa tới. Nghe chưa. Ta chờ chú mày tại đây.
Mưa rơi trong bóng đêm. Muỗi bay, bọn lính mã tà cứ đập bôm bốp. Tư Thiện thở dài nghĩ đến cô Huôi. Nhứt định là bọn hộ vệ sẽ bị giết trong nhà nầy. Cô Huôi chạy thoát được không? Ai bảo vệ cô?
Thời khắc trôi qua.
Tư Thiện đứng trong nhà chờ đợi.
Thỉnh thoảng, vài tên lính mã tà ho sù sụ. Quan một Ăn Sa ngồi sát gốc mít, lù lù trong bóng tối. Điều khiến Tư Thiện ngạc nhiên là ở dưới rạch, vài chiếc ghe buôn lướt qua, bạn ghe vẫn hát hò nghe não nuột.
Phải chăng họ không hay biết những gi xảy ra.
Tư Thiện trả lời một mình.
- Có lẽ họ cho rằng, cuộc thương thuyết đã tiến hành êm đẹp. Là người mua bán, họ không bao giờ chống đối hoăc làm hại quyền lợi của bất cứ phe nào?
Từ trên núi, tiếng chuông chùa vang lên ngân nga. Tại sao giờ nầy lại có chuông? Tư Thiện đoán chừng là mấy ông đạo đi tu trong ‘‘cốc’’ mỗi người một môn phái riêng. Đó chẳng phải là ám hiệu của cậu Cẩu.
Chờ quá lâu, Tư Thiện hơi sốt ruột. Ông ta đến ngưỡng cửa nhà trước. Mấy ngọn đèn sáng đã tàn lụn hơn phân nửa. Mấy khung cửa sơn son thiếp vàng sáng ngời lên.
Nếu nổ súng, những công trình mỹ thuật này ắt là bị cháy.
Phía nhà cậu Cẩu dường như đèn cháy sáng.
Khi tiến thêm một bước đến trước sân Tư Thiện giựt mình, ngồi xuống thật nhanh. Một bóng người xuất hiện, từ phía nhà cậu Cẩu tiến về phía cổng. Người ấy cầm cây đèn lồng bằng giấy.
Điều gì đây?
Tư Thiện muốn trở vào nhà để thổi tắt đèn rồi đến sau vườn để chiến đấu, bên cạnh bọn lính mã tà.
Nhưng lại có một sự ngạc nhiên mới. Người cầm đèn chính là nữ tỳ của cô Huôi.
Nó đến đây làm gì? Phải chăng cô Huôi muốn nhắn nhủ vài lời với Tư Thiện.
Trong phút giây, Tư Thiện hơi do dự. Có nên theo đứa nữ tỳ đến đường cái rồi nhảy xuống rạch, lội qua bên kia bờ để rồi trở lại gặp cô Huôi. Hai người sẽ tới vùng khác, mặc cho cậu Cẩu và quan một Ăn Sa sát hại lẫn nhau.
- Tư Thiện!
Giựt mình day lại, Tư Thiện nhận ra quan một Ăn Sa. Ông này táo bạo đáng sợ thật. Nếu Tư Thiện liên lạc với nữ tỳ thì quan một bắt gặp tại trận rồi.
Để chứng minh lòng thành thật của mình, Tư Thiện đến gần quan một, nói thật khẽ:
- Đứa nữ tỳ!
Quan một ngồi xuống, nói với Tư Thiện:
- Nó đi đến dọ thám. Thằng Cẩu kéo binh tới. Chú mày vô nhà. Cây súng của tao đây! Mầy cầm trong tay rồi hò hét.
Nói vừa dứt lời, quan một chạy ra sau vườn.
Nữ tỳ đến cổng, nhìn vào.
Tư Thiện biết có người đang theo dõi mọi hành động dè dặt hơn bao giờ hết:
- Ai?
Nữ tỳ kêu rú lên
- Tôi!
- Dọ thám hả? Tao bắn bây giờ? Lính mã tà đang ngủ, tới làm gì?
Vừa nói, ông ta đưa bá súng lên vai.
Nữ tỳ la hoảng:
- Tôi đi chơi…
Quan một Ăn Sa đã có mặt sau lưng Tư Thiện:
- Bắn một phát chỉ thiên!
Phát súng nổ ầm! Nữ tỳ hoảng chạy kêu rú lên, quăng cái lồng đèn giấy xuống đất.
Lòng đèn phát cháy, ánh sáng bừng lên khá lâu rồi tắt ngấm. Quan một Ăn Sa bước tới sát bên Tư Thiện.
- Đóng cửa thật mạnh cho bọn nó nghe tiếng động.
Tư Thiện vâng lời, phục thầm tài điều khiển của quan một Ăn Sa. Mấy ngọn nến còn lại sắp tàn lụn. Quan một khép cánh cửa rồi mở ra.
- Đi theo tao!
Khi đến khu vườn sau hè nhà, quan một nói dõng dạc:
- Đừng nói chuyện. Tôi bảo đi đâu thì tất cả phải theo không được do dự. Tôi đứng rồi khoát tay, luôn luôn tôi đi trước. Nằm xuống hết.
Muỗi dưới bãi cỏ bay vo ve, ai nấy đều bực rọc, chẳng dám đập mạnh sợ gây tiếng động. Hồi lâu, quan một Ăn Sa nắm tay Tư Thiện:
- Chú hiểu rành xứ nầy phải không? Đi theo tôi.
Lần thứ nhì, Tư Thiện ra ngoài sân với quan một Ăn Sa theo sát bên cạnh. Dụng ý người Lang Sa này thật khó hiểu nhưng Tư Thiện không dám hỏi thêm.
Quan một ngồi xuống, nép mình vào tườnng rào, nhìn về phía nhà cậu Cẩu
- Sao nó chưa tới?
Tư Thiện nói trước, để khỏi chịu trách nhiệm.
- Mười Hấu là đứa gian xảo, quan lớn nên đề phòng cẩn thận.
- Nó tới đây, bao vây căn nhà nầy đêm hay. Tại sao nó chưa tới?
Tư Thiện chợt nhìn xuống sông, ông ta lạnh rởn óc nhận ra sự vô ý của mình từ nãy giờ. Bốn chiếc xuồng bơi, theo hàng dài, tuy bầu trời thiếu trăng nhưng ông không còn nghi ngờ gì nữa. Mỗi xuồng chở hơn mười người.
Khi gần tới bến, bốn chiếc xuồng đen đúa ấy dừng lai đậu sát bờ.
Từ phía sau chót, chiếc xuồng thứ năm tiến tới. Xuồng này chỉ có một người bơi sau lái và một người đứng thẳng lưng trước mũi.
Quan một Ăn Sa hỏi
- Ai cầm đầu?
Tư Thiện đáp:
- Chắc là Mười Hấu.
- Như vậy là thằng Cẩu còn ở nhà. Được lắm, lát nữa bọn nó bị tiêu diệt.
Hai người vào nhà. Mấy ngọn nến cháy leo lét, gần lụn. Quan một Ăn Sa lại đẩy cửa rồi đóng lại thật mạnh, cố ý gây tiếng động. Ông ta cùng với Tư Thiện xuống nhà bếp rồi ra sau vườn.
Lính mã tà và Tư Thiện đều sửng sốt khi thấy quan một Ăn Sa chỉ ngón tay về phía nhà cậu Cẩu.
Họ rút từ từ ra khỏi khu vườn.
Bọn hộ vệ bắt đầu đổ bộ, vào sân. Mười Hấu nói giọng kiêu hãnh
- Nó đang ngủ trong nhà. Để tao lên tiếng trước.
Bây giờ Tư Thiện đã hiểu âm mưu thâm độc của quan một Ăn Sa. Quan một dừng lại, lắng tai thật kỹ rồi hỏi
- Phải cha thằng Cẩu không?
Tư Thiện đáp:
- Dạ, đúng là Mười Hấu...
Quan một Ăn Sa ra lịnh cho Tư Thiện
- Dẫn tao tới nhà thằng Cẩu. Nhớ vô nhà phía sau hè. Tới đó, mình nhảy tường rào.
Ngôi nhà cậu Cẩu xuất hiện lù lù trước mặt: Khi tiếng hò reo nổi lên, ánh đèn trong nhà vụt tắt. Quan một Ăn Sa nói.
- Tư Thiện là người quen biết với thằng Cẩu. Chú mày vô nhà, theo cửa trước, giả bộ như chú mày đứng về phe nó. Hễ thấy lính mã tà tới thì theo sát, giết nó.
Tư Thiện day lại, trình bày với quan một Ăn Sa
- Nó có vài đứa hộ vệ ở gần. Nếu tôi mang súng thì chắc là bị giết trước khi quan lớn tới.
- Ừ! Đưa súng cho tao.