← Quay lại trang sách

Chương 4

Lão Mộc chết khi đứa con về chơi được hai hôm. Người thì nói lão mừng quá mà chết, kẻ lại bảo lão bị dằn vặt, ân hận nên mới thế. Có đứa độc miệng lại lập lờ rằng hai con ma không thể sống chung được. Tiếng thì thào loanh quanh các bàn trà hay các buổi làm cỏ. Tuyệt nhiên không lời nào đến tai Tượng.

Tượng như người mất hồn, cứ ngơ ngơ, ngác ngác. Anh bị hẫng hụt, chỗ dựa sâu kín nhất, niềm hy vọng duy nhất của anh đã sụp đổ. Cái đêm hai bố con gặp nhau, anh thấy bố nhìn mình xa lạ. Sau như chợt tỉnh, mặt ông bừng dậy niềm hân hoan. Ông gặp lại chính mình thời trẻ. Hai bố con ùa vào nhau và cứ thế mà khóc. Anh khóc thành tiếng như chưa bao giờ được khóc. Bàn tay anh quờ dọc lưng bố, anh nhận ra những đốt sống lổn nhổn, đứt quãng.

— Sao bố chẳng nhăn gì cả!

Anh trách móc. Bố buông anh ra, lặng lẽ ngồi xuống mép giường, run run khêu lại ngọn bấc từ chiếc đèn dầu cổ rụt. Mùi bấc cháy khét tỏa quanh nhà. Anh cứ đứng im như lúc đầu để bố ngắm. Anh hân hoan như bé lại. Giây phút đó qua đi, anh nhận thấy sự hốt hoảng, kinh sợ trong đôi mắt đùng đục của bố mình. Bố méo xệch mồm, lắc đầu quầy quậy như chối bỏ một sự hiện hình của tội lỗi. Đêm đó hai bố con ngủ trên chiếc giường tre ọp ẹp, khai mù. Anh thấy kỳ lạ đến mức không thật nữa. Anh kể cho bố nghe về mẹ, về thời ấu thơ và những tưởng tượng về bố của mình. Mắt anh ràn rụa. Bố lặng lẽ trở mình, nhìn trân trân lên nóc nhà. Anh chợt im thin thít. Tiếng mọt nghiến ken két như cào cấu vào đêm vời vợi. Đột nhiên anh thấy sợ. Nỗi sợ không lý giải được.

Sớm hôm sau, bố dậy sớm vo gạo làm cơm. Ông chỉ cho anh ra hái rau ở gần mép sông. Anh vặn người răng rắc rồi hăm hở vác rổ xuống. Anh ngạc nhiên khi chẳng thấy rau đâu cả. Ngỡ mình nhầm, anh lần ra tận mép nước, tiện thể vốc nước rửa mặt.

— Lâu thế! Bố anh nhắc khàn khàn.

— Rau ở đâu hở bố?

— Đấy thôi! Bố chỉ tay vào vuông cỏ trước mặt anh. Khỉ thật! Anh tự trách mình đi qua luống rau mà không biết. Nhưng cũng chẳng phải tại anh. Thực ra đây là luống cỏ thì đúng hơn. Cỏ tốt hơn rau. Những ngọn cỏ Bù Nú vuốt thẳng lên một cách ngạo nghễ và lạnh lùng. Anh phải rẽ cỏ để ngắt rau. Anh thương bố vô cùng. Bố yếu quá rồi! Bố không đủ sức để làm cỏ nữa. Mùa này lại nắng.

Suốt bữa cơm, hai bố con cắm cúi ăn, chẳng ai nói với ai một lời. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Đến trưa, bố dẫn anh sang mấy nhà bên cạnh chơi. Gọi là chơi, nhưng cũng chỉ đảo qua, đứng ngoài sân nói với nhau vài lời hỏi thăm rồi vội vã ra đi. Anh nhận thấy những con mắt len lén nhìn theo mình.

Buổi chiều, anh vác búa ra chẻ mấy khúc củi. Anh vung búa một cách lóng ngóng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ướt loang lổ cạp quần. Bố ngồi bậc cửa nhìn anh và phán xét:

— Mày còn vụng lắm con ạ. Sang đây thì ở luôn đây thôi. Cố mà làm. Tao già quá rồi.

Anh chẳng nói năng gì, vẫn tiếp tục bổ. Những đường búa đã chính xác hơn. Tiếng củi vỡ oang oác khắp sân.

— Phải làm lấy mà ăn. Cái nghề vẽ nó cũng hú họa lắm! Hay là mày mở hiệu truyền thần ở đây. Cũng được đấy con ạ. Ờ mà thôi, đất này toàn ma cả, thờ làm quái gì. Lũ chúng nó... tao đi vo gạo đây.

— Bố để đây, xong cái này, con làm cho. Việc ấy con thạo lắm mà. Anh nheo mắt, tai vẫy nhẹ.

— Mày cũng vẫy được tai à? — Bố anh hỏi vẻ thảng thốt.

Đêm hai bố con vẫn ngủ chung, nhưng lần này, bố anh cứ cố thu gọn mình lại. Bố tránh đụng vào người anh. Bố ngủ mơ, miệng ông há ra, ú ớ như đang xua đuổi một con thú kỳ quái nào. Anh lẻn dậy, mở cửa ra ngoài. Anh rơi vào trạng thái lâng lâng. Nửa hưng phấn, nửa chán nản. Một ý nghĩ vụt lên trong đầu "lỡ không phải..." Anh hốt hoảng dập tắt cái ý nghĩ quái gở ấy đi. Anh lục túi châm một điếu thuốc, khoan khoái thả ra những vòng tròn đặc quánh. Anh như thấy xung quanh có hàng ngàn người đang ngồi mơ màng nhả khói cùng mình. Đêm mù mịt.

Anh nhớ lại cái bóng anh đã gặp. Giọng nói âm u, rờn rợn chất thú rừng ấy còn âm âm trong tai anh. Anh ước được bé lại ngay bây giờ. Bé tý teo như những ngày ở chùa Phù Liễu. Anh sẽ lăn xả vào lòng bố mà bi bô kể những chuyện lộn xộn về con dế bị cá ăn, về ông Phật trước cửa chùa ai bẻ gãy mất một tay. Đồng thời với ước muốn ấy, trong anh lại trỗi lên ham muốn rời bỏ nơi này. Anh thấy xa lạ với mùi chiếu ẩm ướt khai mù. Mùi khét của bấc đèn và mùi tanh tanh của rêu làm anh khó chịu. Anh thấy bố thật kỳ lạ. Bố chẳng một lời hỏi về mẹ. Bố không thích nghe chuyện ấu thơ của anh. Trong những lần sang hàng xóm, anh nhận rõ vẻ gượng gạo của tất cả mọi người. Bố cũng chẳng kể về đời mình cho anh nghe. Bố đối với anh lúc thân thiết, lúc xa lạ. Chẳng hiểu ra sao nữa.

Anh vứt mẩu thuốc xuống sân. Tiếng xèo xèo rên rỉ và màu thuốc tắt ngấm. Có tiếng trở mình kèn kẹt. Chắc bố cũng không ngủ sâu được. Chẳng biết bố nghĩ gì nhỉ. Sao bố xa lạ và huyền bí đến thế hở bố ơi! Anh lại châm thuốc. Phía núi Hột, gió hú lên từng hồi. Ánh trăng nằm chếch, nhòe nhoẹt xuyên qua màn sương đục, tạo thành tấm màn hoang dã đầy quyến rũ. Anh bắt đầu sắp xếp lại sự việc. Không biết chứng cớ nào mà anh đã nhận ra bố. Anh chỉ nghe mẹ nói rằng bố sống độc thân ở đây.

Anh hỏi mọi người, họ chỉ vào nhà này. "Chỉ có ông Mộc là độc thân thôi cậu ạ!" và trong cơn rối loạn, anh đã nhắm mắt gõ cửa. Trong tay anh không có tấm ảnh nào của bố cả. Anh chỉ có một sự hy vọng, đó là sự linh tính. Có thể mình sai? Không! Bố anh đấy! Đích thực là bố anh. Bố cũng vẫy tai được mà. Khi bước vào anh nhận ra một bên tai của bố cũng vẫy vẫy. Lúc đó bố sửng sốt. "Con y hệt bố con - mẹ anh bảo thế - bố con cũng hay vẫy tai mỗi khi xúc động."

Anh giỏng tai. Tiếng trở mình kẽo kẹt dội lên. Hình như bố gọi anh. Vứt vội mẩu thuốc hút dở, anh nhoài vào. Bố đưa mắt nhìn khiến anh hoảng hốt quỳ xuống mép giường.

— Bố mệt à? Anh hỏi ngơ ngác, tay bấu chặt mép chiếu. Anh khẽ chun mũi vì mùi khai sộc lên.

— Tao đang chết con ạ! — Bố thều thào — Tao chết nửa người rồi. Đến bẹn thì phải. Anh đưa tay sờ gan bàn chân bố và rùng mình như có luồng điện chạy qua người.

— Đừng sợ, mày cố gắng... — giọng bố đứt quãng — cố gắng mà giữ mình. Ma nhiều lắm con ạ. Đấy, tao chết đến lưng rồi. Nó đang đến. Thần chết đấy. Tao nhìn thấy rõ mà...

Bố mê sảng. Anh cuống lên, lao ra ngoài định gọi người. Nhưng nghĩ thế nào lại vội vã quay lại.

— Đừng gọi ai cả. Sớm mai hẵng hay — Bố đưa tay, lay lay chỗ yết hầu — Nó đang cười. Nó mặc áo đen, chân tay trắng nhởn. Kệ nó! Con này, mày nhớ không bao giờ được sang chơi nhà lão Kim cả. Nghe chưa con. Bố... Bố cấm mày đấy. Nhất là con Thủy đừng đụng...

Anh gật đầu lia lịa và anh thấy tai bố vẫy vẫy như giãy giụa. Mày sang đây sẽ bị... ợ... ợ bố đi đây!

Bố rướn người lên rồi nhẹ nhàng thả xuôi xuống như một bất lực. Đầu bố ngoẹo sang trái tránh mặt anh. Mắt bố khép hờ tựa hồ chớm ngủ. Anh thấy toàn thân rung lên. Hình như trong đầu anh đã vỡ ra một âm thanh nào đó. Mãi sau này, nghe mọi người kể lại, anh mới biết là mình đã thét lên.

Đám tang bố anh gọn nhẹ. Anh chít khăn tràng, chống gậy đi giật lùi trước quan tài. Hình ảnh người đàn ông đi giật lùi giữa giấc mơ của anh chập chờn hiện về trong tiếng trống ùng ục. Quai hàm anh bạnh ra, hai hốc mắt khô khốc. Khi chiếc quan tài đỏ ké được hạ xuống huyệt, anh nhoài theo, như cố bấu lấy sợi tóc đã đứt với hy vọng mong manh là sẽ chắp lại được. Người ta vội ghì lấy anh. Anh thấy bức bối. Luồng không khí rừng rực bốc lên. Chúng dâng khắp đầu anh, nhảy múa ong ong, rồi tụ lại chân vành tai. Anh nghe mơ hồ tiếng thì thào: "Chú ấy vẫy tai kìa, eo ơi, y hệt ông bố!"

Hàng xóm làm xong nhiệm vụ của mình đã lặng lẽ tản về. Anh thấy lạnh lẽo và trông trải ghê gớm. Anh hoảng sợ ngôi nhà này. Anh là chủ hộ rồi. Chủ hộ chính thức và chính thức độc thân.