← Quay lại trang sách

Chương 20

Hương đẻ hoang. Hình như đứa trẻ thiếu tháng. Cả làng ngớ ra, lặng đi vì bất ngờ. Có người còn lân la đến chơi để xem hư thực thế nào. Sau đó, những lời xì xào rộ lên tựa hồ một chảo mỡ sôi. Cô Đáp đổ xuống như tàu chuối bị phạt ngang. Thế là hết! Tai họa đầu tiên giáng vào gia đình lại là đứa con gái đầu lòng, trụ cột của gia đình. Cô chẳng biết làm gì nữa. Đứa trẻ bằng nam tay, rúm ró như cục thịt ba chỉ, là nỗi nhục nhã đến kinh dị. Chú Đáp uống rượu nhiều hơn. Mỗi lần uống là một lần cái roi mây vút đen đét ngang người Hương.

— Cho nó chết, quăng con mà ra khỏi nhà tao ngay đồ đĩ.

Chú thở hồng hộc như muốn ăn thịt đứa bé.

Nó quẫy đạp trong đám tã lót nhàu nát và khai mù.

Nó khóc nghèn nghẹt đầy ma quái. Tai nó to và chảy xệ xuống. Da nó xám ngắt vì không đủ ấm. Hương câm như đá, ôm ghì con vào ngực.

— BỐ nó là ai?

Chú Đáp gầm gào.

— Bố nó là ai?

Cô Đáp thầm thì rền rĩ.

— Bố nó là ai?

Những đứa em ngơ ngác.

— Bố nó là ai?

Cả xã Linh Sơn nháy mắt nhìn nhau, vẻ háo hức. Im lặng. Im lặng đến trơ lì.

Tiếng khóc trên núi Hột đêm đêm vẫn rú lên. Ngôi mộ lão Mộc sụt xuống một góc, để lộ ra khoảng tối hun hút.

Mộ ông Kim tím tái màu đất pha đá, trông đầy vẻ ngơ ngác cam chịu.

— Bố làm khổ gia đình nhiều rồi — Chú Đáp bảo con — Bây giờ con lại làm nhục nó thêm. Cuộc đời rặt những khổ đau tàn tạ. Cuộc đời luôn luôn bị sai lầm, phải biết lạnh lùng rũ bỏ con ạ. Mày hãy đem chôn nó đi.

— Con xin bố — Hương ghì đứa trẻ trong vòng tay run lẩy bẩy — Bố thương con, con chịu hết. Bố hãy để nó sống!

Hương nức nở sụp xuống chân chú Đáp. Chú lạnh lùng nhìn trân trân vào khoảng sân lồi lõm.

— Vậy thì bố chết.

— Bố, bố thương con lần này thôi. Con phải nuôi nó, nó là máu thịt của con. Con sẽ...

— Đưa nó đây! — Chú Đáp dằn giọng — Bố đi chôn nó vậy!

— Tôi van ông. Đừng ác thế ông ơi. Mẹ con tôi xin ông mà!

Cô Đáp vật vã, mếu máo.

Chú Đáp ôm mặt, ngồi lanh ra.

Bầu không khí ghê rợn bao trùm căn nhà ba gian xiêu vẹo.

Mấy hôm sau, giữa trưa, Hương ôm con trốn sang nhà bà ngoại. Cô gói tất cả quần áo, tã lót vào một chiếc bọc, đeo sau lưng. Trong bọc có cả cuốn sổ vẽ đôi chim ngậm giải lụa.

Hương cắm cúi vừa đi vừa vỗ nhẹ vào lưng con. Nó đang ngủ.

Đường đầy gió.

Những bụi tre hốc hác dâm tua tủa vào nền trời. Gió rít ngược tóc Hương.

Nhà bà ngoại ở Ao Lang. Bà sống độc thân, tháng mới lên chơi với con cháu một lần. Bà già lắm rồi, tai nặng, mắt như cùi nhãn, đầu trọc lốc. Bà ngồi suốt ngày nơi bậu cửa, lầm bầm khấn vái vào im lặng. Hương định để con ở một thời gian cho con cứng lên, sau đó sẽ sang phố tìm việc.

— Mày không ở đây được nữa con ạ! Làng này độc mồm độc miệng cả với người chết! Chọn dịp mà đi thôi — Mẹ bảo vậy.

— Ta bất tử trong sự cô độc! Ha ha ha! Ta bất tử...

Hương giật mình, theo bản năng, cô ghì chặt con vào ngực, khiến nó khóc thét lên. Có gì vừa vượt lên trước cô, thoáng thoáng. Mình mê chăng? Cô lắc đầu. Cái bóng xệch xoạc cách cô một đoạn ngắn. Có thể nghe rõ cả tiếng thở dồn dập:

— Ai đấy? — Cô hỏi như kẻ mắc bệnh mộng du.

— Ai đấy? — Ma ư? Hương hoang mang, cô không tin có ma quỷ gì hết.

— Ta thương ngươi như thương con vật nhỏ nhoi lạc bầy — Giọng âm u thú rừng luồn sâu vào tai Hương — Hãy nghe ta hỏi, Người định làm gì với đứa trẻ này?

— Tôi sẽ nuôi con tôi! Ông là ai?

— Không cần biết, ngươi không cần biết. Hãy giao nó cho ta, ta nhận nó làm con. Ta thích nó vì nó chưa vẩn đục.

— Đừng hòng! — Hương cự lại, xoay nghiêng người tránh bàn tay mờ mờ chìa ra. Đứa trẻ khóc dữ hơn.

— Các người sẽ làm hỏng nó mất — Cái bóng thở mạnh. Gió ù ù quanh tai Hương. Lạnh léo — Các ngươi sẽ biến nó thành nỗi sỉ nhục của chính các người. Nó sẽ reo rắc tai họa cho tất cả! Ha ha ha! Giao cho ta đi.

— Cút! Cút khỏi đây ngay — Hương giận dữ nhìn cái bóng. Đứa trẻ quẫy đạp tung cả tã lót — Mẹ sẽ nuôi con thành người, mẹ thương nó mà, ôi, ôi! Hương xóc lại con, vằn mắt lên — Đừng bén mảng gần ta nữa, cút ngay đi.

Hương ôm con, khom người chạy thốc lên phía trước. Gió réo ù ù. Cô chạy một đoạn xa rồi bình tĩnh đứng lại thở dốc. Đứa trẻ lại gào lên, giẫy giụa như muốn tụt khỏi tay Hương, vỗ nhẹ vào mông con, Hương đảo mắt sang bên đường. Tim cô thắt nhói: Bãi Nghiền Sàng!

Như có ma lực, Hương bị hút từng bước chậm chạp vào bãi địa. Những mô đất lở lói mấp mô như hơi thở yếu ớt.

Một ngôi mộ mới, nằm đơn lẻ.

"Tượng ơi, em đến đây này! Con chúng mình đây này. Sao anh đi vội thế? Chả nói gì cho em, chả đợi nhìn mặt con nữa. Con giống anh như đúc, Tượng ạ. Có nghe thấy không anh, con giống anh thật mà!"

Hương cúi đầu nhìn sâu vào ngôi mộ ngay chân mình. Cô nhìn như muốn xuyên qua lớp đất già nua trộn đầy sỏi đá đó.

Có một cõi chẳng bao giờ đến được!

Có những bí mật chìm sâu trong cõi đó!

Có một người ở cõi sau người!

Đến ngã ba, một đường rẽ vào Ao Lang, một quàng sang phố, Hương dằng dằng rồi bậm môi hất ngược tóc ra phía sau. Cô ôm con chầm chậm theo con đường dẫn đến phố. Con đường lổn nhổn đá hộc. Con đường vốn dĩ là khúc đê. Gió tạt chéo mặt Hương, những sợi tóc cứng lòa xòa qua mắt.

"Ta bất tử trong sự cô độc! Ha ha ha! Ta bất tử!"...

Mơ hồ và xa xăm.

1990