← Quay lại trang sách

Chương 19

Thủy là em ruột mình ư?" Cái tin đó như tiếng trống u ám ma chầm chậm bước vào tim Tượng. Anh vật vờ ra bãi Nghiền Sàng như người dở. Có một lần, mẹ bảo Tượng:

— Bố con tốt, phải cái nhiều đàn bà.

Anh tin điều đó, vì nó nói ra từ chính mẹ, người mà anh sùng kính. Nhưng bây giờ, Tượng lại chối bỏ niềm tin đó như sự cứu vãn cho mình. Cả cái làng này ghen ghét anh, chúng đặt điều để làm nhục anh và Thủy. Chúng không muốn anh hoặc bất kỳ người nào hạnh phúc hơn chúng.

— Ôt này nhiều ma lắm!

Vâng, con biết, con biết rằng tất cả chúng nó đang là ma bố ạ. Chúng nó đen đúa trong cả tâm hồn lẫn thể xác. Mỗi con ma mang một trái tim đen độc. Mỗi trái tim đen độc là một hình thức phun ra sự đau khổ và chết chóc. Thủy ơi, em đừng tin, đừng tin em nhé. Chúng mình sắp cặp bờ rồi. Bề đời sặc sụa tanh hôi sắp lùi lại phía sau và trước mặt chúng mình là những bông hoa cẩm cam trắng muốt. Chúng mình vẫn yêu nhau, yêu cho đến lúc không còn giọt máu nào chuyển động được nữa. Bố à, con và Thủy sẽ đi tìm mẹ và nhất định tìm được. Mẹ bỏ con vì bố đã từng bỏ rơi mẹ mà. Bố mẹ sẽ tha thứ cho nhau chứ, bố mẹ? Mẹ sẽ quay về ở với chúng con. Con sẽ vẽ mẹ. Mẹ, mẹ về nhé. Con sợ những buổi chiều vắng mẹ lắm rồi. Con không chịu đựng được nữa. Con phải đưa Thủy đi ngay khỏi cõi u uất này. Con phải đưa Thủy đi.

"Ta chợt hiểu rằng mình bất tử. Ta sung sướng phát điên lên vì điều đó. Ta ào đi, ghé vào tận tai từng đứa mà khoe, nhưng chúng rụt đầu lại, ra mặt khó chịu. Chúng, cái loài kiến mù lòa đó, đã ghen tức với ta. Cũng có thể vì chúng mải mê cào cấu nhau quá mà không thèm chia sẻ niềm vui với ta chăng? Dẫu sao thì ta vẫn sung sướng. Ta di miên man trong sự vắng lặng, trong cõi của ta. Ta không có sự thù hằn vì ta cô độc. Ta bất tử trong sự cô độc. Ha ha ha! Ta bất tử. Ta thanh thản mà nghĩ lại cộng đồng là cái gì nhỉ? Cộng đồng, làng xóm làm được cái gì, ngoài sự cào cấu cho xước tâm hồn nhau ra? Ta nhìn thấy và ta nhớ lại. Bắt đầu từ đây, từ bãi cây cẩm cam và cẩm canh này. Ta đã chứng kiến sự hẹn gặp của hai con kiến khổng lồ. Chúng làm gì nhau đây? Ta tự hỏi lúc ấy.

— Tao không thèm động đến ngươi mày. Mày yếu ớt lắm, biết điêu câm mõm đi. Vì mày không đáp ứng nổi nên nó mới tìm đến tao. Hiểu chưa! Cái dân thành thị chúng mày chẳng được cái tích sự gì cả! Xứ sở tối tăm này chỉ cần đến cơ bắp thôi. Thằng nào khỏe thì thằng ấy được. Tao nghiệm ra điều này không phải ở đây, mà ở chiến trường. Mày chưa đi chiến trường thì chưa hiểu đâu. Chà, nơi ấy bây giờ vẫn làm tao sởn gai ốc. Dĩ nhiên tao không phải là thằng sợ chết, nhưng tao chán ngấy cảnh máu chảy đầu rơi rồi. Tao nghĩ, mày nên câm họng đi và cút về thành thị của mày.

— Thằng khốn nạn.

— Đừng, anh bạn thân mến, tao đang nói chuyện lịch sự với mày. Tao đang tâm sự cho rõ nguồn cơn. Làm gì mà rít lên như chó thiến thế. Mà tao kể tiếp, tao đã ngẫm nghĩ trong những lúc ngưng bom đạn. Tao thấy đặt những sự phi lý. Người ta xả thân cho cái gì mới được chứ. Cho cuộc sống ư? Ở chiến trường hiếm trường hợp thoát chết như tao đây. Giá chết đi thì để lại cái gì? Tao tự hỏi mình như vậy. Chẳng có gì cả, ngoài cái lũ chúng mày, cái lũ ăn bám và...

— Mày làm Xã đội trưởng mà như thế ư? Hả thằng mặt chó.

— Câm họng. Tao đang là người nói chuyện với mày, không phải xã đội, xã đàn gì hết. Trong mỗi thằng đàn ông đều có một con quỷ. Tao chôn nó từ lâu rồi, chôn từ dạo bắt đầu vào chiến trường kia, nhưng vợ mày đánh thức nó dậy. Lỗi ấy của vợ mày và trước hết của mày. Làm thằng đàn ông, không đáp ứng nổi cho vợ là nhục. Mày làm khô nó bao nhiêu đêm, vợ mày ấy. Nó bảo tao là mày chỉ giỏi lời, chứ làm thì ngu và yếu lắm. Mày khóc ư? Đừng làm vậy, hèn cái người đi. Về phố mà ở, về phố mà hú hí với những con quỷ cái yếu ớt nũng nịu. Cõi này không chấp nhận sự sáng sủa đâu.

Làm quái gì cái thứ ấy. Tao không thích cảnh đổ máu nữa, đất máu nhiều rồi, nhiều ngang với ma. Tao về đây!

— Khoan đã, mày định tự tử à? Được, tao không ngăn, nhưng hãy tìm cái chết nhẹ nhàng một tý, đừng hại lụy đến tao là được. Chí ít mày cũng nên để lại cái lộc nhỏ trên đời này. Ăn cẩm canh đáy này. Rồi ngày nào đó, tao cũng ăn mà!

"Ta bật cười vì chúng. Hai con kiến mà sỉ nhục và thanh toán nhau. Xét cho cùng, chúng có khác gì nhau đâu, ha ha ha! Cứ cắn nhau nữa đi, ta chán chúng mày rồi, ta chán tận mang tai rồi. Ta hy vọng lớp con cháu chúng mày khá hơn. Chúng nó sẽ tránh được lối mòn hun hút của cha anh chúng. Có lẽ phải đợi đến trăm năm sau. Hơi lâu, nhưng chẳng sao cả, vì ta bất tử trong sự cô độc. Ha ha.

Tượng lảo đảo quay trở ngược lại. Anh nhằm hướng nhà Thủy mà đi, cứ như bị hút chặt vào đó. Người Tượng rừng rực, như tuyệt vọng nửa thân hoa. Đột nhiên, có cái gì chặn ngang đường Tượng, anh dụi mắt: Cái bóng!

— Tránh ra — Tượng gằn giọng.

— Chú mày định làm gì?

— Tránh ra, đồ quỷ. Tao đã gặp mày từ lúc mới đến đây.

— Phải, ta đã nói với chú mày trước, nhưng chú mày chẳng chịu nghe cho. Cám ơn ta đi.

— Cám cái con khỉ — Tượng gạt cái bóng sang bên, anh lảo đảo đi tiếp.

Thủy ơi, đừng nghe chúng nó, ở đây, mỗi đứa đều mang một trái tim đen đúa. Chúng độc địa lắm. Tượng xô cửa vào. Bà Linh lùn sợ hãi, người đờ ra như hóa dại. Bà lắc đầu, sực tỉnh và vụt phóng ra ngoài. Thủy vẫn gục đầu trên bàn, ngọn đèn leo lét hắt bóng cô lên vách đất chập chờn. Tay Tượng vừa chạm vào Thủy, như có một sức mạnh khủng khiếp, cô vùng dậy, nhìn trân trân qua vai Tượng. Đôi mắt Thủy vô hồn, đi vào cõi xa xăm vô cùng tận.

— Thủy, anh yêu em.

Cô hóa đá rồi.

Tượng cuồng lên, tay vẫy cuống quýt. Anh xốc Thủy lên giường. Anh cào cấu lay gọi. Anh thấy Thủy xa vời quá. "Tượng ơi, đừng bỏ em nhé. Em mồ côi mà, em khổ lắm..." Tượng giật mạnh. Một mảng ngực trắng muốt lộ ra. Một mảng ngực tỏa sáng. Thủy hóa đá rồi.

Tượng gào thét tuyệt vọng, anh áp bộ mặt đầm đìa vào ngực Thủy. Tượng khóc.

U...Ú... u... u. Gió rít đầy đường.

U...Ú...U..U. Núi Hột tru lên hoang dại.

Tượng ngửa cổ cười sằng sặc và bước ra ngoài. Anh cứ đi, cứ đi. Anh đi tênh tênh trên mặt nước hồ Phù Liễn. Những nắm xôi, những quả chuối cong vút, vàng ươm. Tượng thấy khát nước. Cơn khát bốc ra từ tim.

Những quả cẩm cam lúc lỉu.

Những quả cẩm canh thấp thoáng.

Ư, chúng mày muôn thuở sống bên nhau. Chúng mày hạnh phúc nhất. Nhưng này cẩm cam, tao nguyền rủa mày. Mày ngọt ngào quá, mày hiền lành quá. Mày lừa tao cẩm cam ạ! Mày biết tao sống cay đắng để ăn cái ngọt vô tích sự của mày. Tao lạy mày một lạy. Còn mày, cẩm canh! Mày cay nghiệt nhưng ngang tàng. Mày bắt tao chết cay đắng để sống ngọt ngào. Mày không lừa phỉnh tao. Tao lạy mày hai lạy. Tao cũng nguyền rủa mày luôn.

Tượng lao vào một bụi cây, anh quơ những chùm quả cho tới lấp vào mồm. Cảm giác về sự thanh thản lan tỏa trong anh. Anh nhìn thấy người đàn ông mặc áo ka-ki tàu, đi giật lùi trên con đường ngang qua chùa Phù Liễn. Anh nhìn thấy cậu bé ôm cần câu ngồi trên chiếc lá sen, giữa hồ, mắt cậu lim dim, tóc xoăn tít. Tai cậu chảy xệ xuống tận nách. Anh đang chạy tơi bời giữa đường tròn thành phố, chạy trốn một người đàn bà. Hoàng hôn bốc ngùn ngụt trên nóc nhà bảo tàng. Hoàng hôn lênh láng khắp mặt con sông Cầu. Chiếc bè vó của ai đó lập lờ chìm dần chìm dần. Ann gào lên, lao xuống mép nước, bỗng anh sững lại, mẹ Ann đang quẩy đôi thùng bay qua đầu anh. "Thủy, Thủy ơi!" "Chúng mình đi đến một nơi thật xa Tượng nhé. Đi thật xa để thoát khỏi xứ này. Đây là cõi khổ đau mà!"

Ừ, đi! Anh bay mãi bay mãi...