← Quay lại trang sách

- 22 -

trích nhật kí bà mụ Sibyl Danforth 15 tháng ba, 1981

CĂN PHÒNG THỰC SỰ RẤT YÊN TĨNH, như thể cả băng đá và tuyết cũng đã thôi đập vào cửa sổ. Tôi thoáng nghe thấy tiếng lập cập và nhìn xung quanh, phát hiện Asa và Anne hẳn cũng đã nghe thấy. Nhưng thật ra họ không nghe thấy, vì nó nằm trong đầu tôi. Đó là tiếng hai hàm răng tôi va vào nhau. Răng tôi đang đánh lập cập. Căn phòng vô cùng ấm áp, nhưng răng tôi vẫn đánh. Tôi nhìn xuống tay mình, và chúng đang run bần bật đến nỗi con dao cũng rung lên. Vì thế tôi hít vào thật chậm rồi thở ra. Khi tôi rạch lên người Charlotte, tôi không muốn mình run quá nhiều đến độ không thể kiểm soát con dao và cắt nhầm vào đứa bé. Sau đó tôi dùng móng tay vạch một đường từ rốn đến xương mu của Charlotte, và nhắc mình rằng các bác sĩ cũng làm thế này suốt mà không hề làm bị thương đứa trẻ. Tôi đã chứng kiến rất nhiều ca mổ lấy thai trong cuộc đời mình, vì hầu hết những bà mẹ mà tôi chuyển viện đều phải mổ, và chưa bao giờ tôi thấy bác sĩ chạm trúng thai nhi. Vì thế tôi tự nhủ mình chỉ cần hết sức cẩn thận, và sau đó tôi tiến hành. Tôi đã làm thế, tôi ấn mạnh mũi dao xuống da. Tôi nghĩ ngoài tôi ra, không ai nhìn thấy cơ thể rùng mình. Vào lúc đó tôi chỉ nghĩ đó là một phản xạ đáng sợ sau khi chết mà bạn nghe nói ở một số loài động vật, vì thế tôi tiếp tục. Tôi cũng nghĩ tương tự khi thấy quá nhiều máu, và nó không ngừng chảy ra. Dù sao đi nữa, tôi đã kiểm tra mạch và nhịp tim, và không hề tìm thấy. Vậy làm sao cô ấy còn sống cho được? Sự thật là cô ấy không thể còn sống, tôi tự nhủ, và cô ấy đã chết rồi. Tôi đã nghĩ như thế khi tôi nhấn con dao xuống, và tôi biết lúc đó tôi đã vô cùng chắc chắn về điều này. Nhưng giờ nghĩ lại - một ngày sau, sau khi tôi đã chợp mắt được đôi chút - tôi quả thật không biết. Mỗi khi tôi nghĩ đến cơn rùng mình đó, tôi thật sự không biết...