1 - Nhà vua và nàng Xê
Chuyện vầy nè, sau khi nghe nàng XêRêNát kể dứt chuyện “Ba Ngàn Lẻ Một Đêm ”. Đáng lý thì có “một ngàn” thôi, nhưng nàng Xê là đứa con gái mới lớn, nói thách quen miệng, tánh hay thay đổi, ngay cái tựa chuyện cũng lúc nầy lúc khác, còn có khi Xê nổi hứng trời thần, kể là “lẻ ba chuyện” nữa chớ, Nàng Xê cố ý kéo dài thêm cho đủ giờ. Nghe xong, tuy ngoài kia lạnh tới nỗi cành cây trụi hết lá, mà hàm râu của ông vua cũng nóng lên. Do tập trung nghe, thân nhiệt lên cao, ngài lạnh chân, lâm bệnh. Xứ lạnh là vậy, không chỉ râu mà hai lỗ tai cũng nóng, ù ù không còn nghe rõ. Quan Ngự Y tức tốc chạy tới chuẩn mạch, khám xong, bèn thưa:
- Thưa Đức Vua ngài không có bệnh.
Nhà Vua la lên:
- Sao vậy.
Quan Ngự Y tuy sợ Vua, nhưng ông vẫn nói:
- Thưa Đức Vua, chân ngài lạnh thôi, ngài không có bệnh.
Vua ra lệnh:
- Nếu nhà ngươi nói vậy, ta cho ngưoi vào cung. Nằm đắp chung mền với XêRêNát vài đêm.
Quan Ngự Y lụm cụm hoảng hồn:
- Dạ thần già rồi, yếu lắm.
Mũi của Nhà Vua hít mùi khét. Đáng lý là mũi, nhưng Vua thấy hàm râu của ngài lên khói:
- Cái gì mà sợ, nằm im nghe nàng kể chuyện thôi.
Quan Ngự Y vẫn sợ:
- Dạ thưa Bệ hạ nằm im cũng khó. Lửa gần rơm không trèm cũng trụi, thần không dám, không dám.
Vua tuy tức cười - già khú đế mà lửa rơm cái gì - Song ngài cũng phải hét lên, râu ửng màu đỏ như thanh sắt cời lò sưởi.
- Dám, ngươi phải dám.
- Thưa, thần yếu lắm.
- Yếu cũng phải dám, để cho ngươi biết, vì sao ta không bệnh, mà như người bị bệnh.
Quan Ngự Y lạnh lẽo, còm rom, đi thật chậm về nhà, trong lòng lo âu - Nàng Xê nầy bịnh gì mà lây cho Vua. Ngài lại biểu mình ngủ với nó, đắp mền chung. Tuyết rơi đầy thềm. Ông cứ đứng ở cửa, không dám vô. Bà nhà biết tánh ông chồng, có chuyện khó nói đây. Những lần như vậy bà không hỏi. Tới khuya, quan Ngự Y vẫn chưa động khẩu, gần sáng vẫn vậy, và cuối cùng ông lú đầu ra khỏi tấm mền dầy, nói:
- Bà.
- Nói.
Quan Ngự Y ấp úng xin phép bà nhà. Ông xin bà rằng; Theo lệnh Vua ông phải vào ngủ đêm trên giường của Vua. Ông chỉ nói tới đó, không nhắc tới nàng Xê.
Bà vợ than:
- Tưởng gì, vậy mà cũng không dám nói.
Nếu như nói vào ngủ với nàng Xê, tuy gây cấn hơn, song lại đơn giản, bà vợ quan Ngự Y có thể nghĩ đó là chuyện đàn ông đàn bà. Vua nhức răng mà quan điều trị giỏi, hết nhức. Vua cũng có thể hào phóng tặng nàng Xê cho ông già nầy một đêm chẳng hạn. Đàng nầy giấu chuyện nàng Xê, lại khó chuyện khác mới khổ:
- Vào cung, ngủ trên giường với Vua là sao?
Chuyện nghe kỳ cục, xưa nay hiếm, chớp nhoáng cả kinh thành đều biết. Là do bà vợ quan Ngự Y nói lại, cho chỉ... một mình bà quan Thừa Tướng nghe thôi, nhưng lúc đó có nàng hầu gái đang chuẩn bị đi chợ.
Ngay buổi sáng hôm sau. Từ hang cùng ngõ hẻm, cho tới phiên chợ, lâu đài, từ quan chức tới người thường dân, ai ai cũng xôn xao nhưng nín thinh không dám bàn ra tán vào. Có người còn nói nhỏ rằng quan Ngự Y “ngủ đêm” với ông Vua, như người đồng tính. Chưa tới ba đêm, các cung nữ hoảng hồn nghe tiếng hét lớn, thì rõ rồi, quan Ngự Y bị “khó ở” nặng. Quan Ngự Y vốn hiền như cục bột, bà vợ của ổng mà ổng... còn sợ, nay ổng lại dám lớn tiếng sai biểu quan Thừa Tướng như vầy:
- Ông đầu gà kìa. Nhà ngươi biểu Vua vào đây cho ta nói chuyện.
Thật là khủng khiếp. Có sự hiểu lầm nầy là do: Cái mão của quan Thừa Tướng có mấy cọng lông gà. Ông già hết hồn hết vía, chạy thụt lui ra ngoài, té lên té xuống mới tới cái hồ bơi nơi Vua thư giãn. Nhác thấy quan Thừa Tướng từ đàng xa. Lúc nầy nhà Vua trông khá hài hước, ngài cười ha ha:
- Ha ha, quan Ngự Y đã bị “khó ở” phải không Thừa Tướng.
Vua về cung, thấy quan Ngự Y ngồi trên giường, ủ dột nhăn nhó, như con khỉ già. Còn nàng Xê thì ngủ. Vua cười cười, tò mò hỏi:
- Ta muốn quan Ngự Y tường thuật chuyện XêRêNát kể, ngài nghe làm sao tới nối bị “khó ở”.
Khuôn mặt của quan Ngự Y bữa nay khác hẳn, dài ra coi tức cười không chịu nổi. Lâu nay không thích ông Thừa Tướng, nhân dịp bị “khó ở” ông già quạu quọ, sẵn đó mới mạnh miệng, dám nói.
- Thưa Đức Vua, ngài đúng là có bệnh, mà hạ thần đây cũng “khó ở” rồi. Cái ông đầu gà kia làm cho thần ra nông nỗi nầy.
Con người mà đang ở trong tình trạng “khó ở” tức là không khỏe, thì mắt hay bị quáng gà. Nhà Vua cũng không khác, ngài hỏi:
- Ông đầu gà nào?
Quan Ngự Y chỉ qua quan Thừa Tướng. Vua nhìn một lúc rồi gật đầu.
- Nhà ngươi nói đúng, giống đầu gà thật. Một con gà nòi già khú đế.
Quan Thừa Tướng không giận. Cho nói ông là quái vật cũng tạm được, vì ông có phải là quái vật đâu, còn nói già khú đế là không chối cãi, ông rất sợ người ta nói mình già, mà lại còn “khú đế” cho nên quan Thừa Tướng tự ái dồn cục, suýt chút bị lên máu. Ông liếc xéo quan Ngự Y “khó ở” cái gì, làm bộ thì có. Nhưng ổng không dám cãi lớn tiếng. Vua quay sang hỏi quan Ngự Y. Rồi mắt ngài nhìn nàng XêRêNát.
- Trong ba đêm rồi. Nhà ngươi nghe con thằn lằn núi nầy kể chuyện gì.
- Những chuyên kỳ đời, vui hết biết luôn. Muốn khỏi "khó ở” thì từ nay kể chuyện vui thôi. Nghe cho lỗ tai khỏe.
Nhà Vua gọi nàng Xê là con thằn lằn núi. Nghe người ta gọi như vậy nàng lại khoái chí cười toe. Nàng nghĩ: - ‘‘nên thông cảm, đã nói là Vua bị bịnh, do lỗ tai già, ngài đang “khó ở” còn bị tẩu hỏa nhập ma nữa, vì cứ nhìn Xê trang phục màu mè, chói mắt, không khác con thằn Lằn núi.’’
Quan Ngự Y cười thật là cười, giọng nói thì nghe như dĩa hát cũ, léo nhéo vui tai. Quan Ngự Y có vẻ mết nàng Xê. Không biết ông có đắp mền chung với Xê không. Thì ra ông già không bị bịnh gì ráo. Đúng như Thừa Tướng nghi: - ‘‘Ông ta làm bộ vậy thôi, để tiện thế mắng ta, ghê chưa!!!’’