2. Con chó trả nợ
Phải. Cho tai khỏe.
Vua đồng ý, từ nay trong cung chỉ đọc, hay kể chuyện vui vui thôi. Vua ra lệnh cho Thừa Tướng làm ngay hợp đồng mới. Bây giờ nàng XêRêNát chỉ được phép nghe ; nếu vui thì cười cũng không sao. Có ghi thêm chi tiết nầy theo yêu cầu của nàng. Nàng muốn ngồi, hay nằm nghe cũng được. Có quyền, giống như Nhà Vua lúc trước. Sau quá nhiều đêm thức trắng kể mỏi miệng, kể như ru em, kể dài kể dai, kể không hay để Vua chán Vua ngủ, nhưng ngài vẫn thức. Nàng nói:
- Khỏe, ngủ, khỏi nói.
Vua nhắc quan Ngự Y:
- Đêm thứ nhứt XêRêNát kể chuyện gì?
Quan Ngự Y cười toe toét:
- Thưa là chuyện: Con Chó Trả Nợ.
Chuyện nầy như thế nào. Cũng bởi vì người kể sau, thường ba xạo, hay thêm bớt, gọi là tác giả thứ hai, song nhờ vậy nhiều khi nghe cũng lạ. Cùng một chuyện, con gái kể khác, ông già kể khác. Vua hỏi:
- Con chó trả nợ là sao? Nó mượn tiền góp à? Chó cần tiền để làm gì? Con chó thường được người ta nuôi, nó có mua sắm gì đâu.
Quan Ngự Y bắt đầu kể:
- Thưa, phải kể đầu đuôi gốc ngọn mới được.
- Vậy thì kể!
- Mới đây thôi, trong thành nầy có một người thiếu nợ.
Vua không đồng ý:
- Không phải mới đây, và chỉ trong thành nầy. Mà lâu rồi, ở đâu cũng có người thiếu nợ. Ở không, thiếu nợ càng dữ.
Vua nói như vậy, suy ra không sai, mà không suy cũng không thể nào sai. Nhưng lạ chưa quan Ngự Y cãi. Trong họp đồng mới có thêm khoản: Người kể có quyền cãi với người nghe. Cũng như khi nào Vua cho phép thường dân đánh cờ với mình, thì căn cứ vào luật đó, người thường vẫn có quyền thắng... Vua cho vui. Nhưng khi thắng mà Vua quạu thì lại khác. Ông quan già thưa với Vua rằng:
- Nhưng ông nầy không phải ở không, ông có nghề bán cá mà lại thiếu nợ thường xuyên.
Theo chuyện XêRêNát kể thì người thiếu nợ là một ông chài lưới, chài lưới cũng bán cá cho con buôn vựa cá, nhưng khác với người bán cá thông thường, vì phải đi... biển chài lên. Nằm nghe rõ nhưng nàng không cãi, nói một lần nửa thôi, chính vì nàng chỉ được phép nghe... và cười.
Quan Ngự Y nhẩn nha, nhơi nhơi lời nói, cái miệng móm duyên, như con bò nhơi cỏ. Nhân tiện trong nầy vui, ông không muốn về nhà gặp bà XêRêNát.
Tiếng kể chuyện của ông đùa cợt, cát sỏi, mà nếu để ý, thì thấy có vài hạt vàng cám long lanh, vài chuyện khuyên nhủ, phải lắng nghe như lời của ông... thầy đời.
- Người thiếu nợ không trả nổi... nợ. Tiền lời mẹ đẻ ra tiền lời con, gọi là lãi mẹ đẻ lãi con. Ông này túng thiếu chịu đời không thấu. Một người bạn tốt chỉ cho vài cách giải nợ, mà ông ta nói là chắc như ăn bắp.
Nhà Vua tò mò:
- Cách nào?
- Chẳng hạn như là cách đi mượn tiền ngân hàng “tín chấp”. Có nghĩa là dùng uy tín mượn tiền, dùng tiền vay lãi nhẹ, để trả một lần tiền gốc, thoát lãi nặng triền miên chồng chất.
Vua nóng lòng hỏi:
- Nhưng người ta có cho mượn không?
- Thưa, không!
- Con chó hay ông thiếu nợ trả nợ?
Kiểu kể chuyện có thể chen vào hỏi hỏi, xem ra khúc triết, vui vui hơn lúc trước nhiều. Có cớ gây cảm giác khác, không còn lo xì trét xì trút gì cả. Quan Ngự Y cười tươi tắn, hôm nay ông cũng vui theo với Vua của mình, còn nàng Xê thì lại ngủ, thỉnh thoảng mớ:
- Khỏe quá, khỏi nói, ngủ cũng lãnh lương.
Quan Thừa Tướng bỗng nói vô, tuy không phải chuyện của mình. Ông ta nói chuyện nầy xọ qua chuyện khác.
- Thưa Bệ hạ, thần xin ngài đừng nóng lòng. Hãy đợi chút. Thế nào rồi chuyện sau đây của quan Ngự
Y kể, ngài sẽ thấy con chó xuất hiện thôi.
- Ta đang muốn nghe về chuyện tín chấp. Đúng như quan Ngự Y nói, ngân hàng dại à, ai cho mượn tiền mà chỉ có thế chấp uy tín, phải có nhà cửa hay cái gì như tiền mới được.
- Thưa Bệ hạ, ngài nói chí phải.
Đúng là... Thừa Tướng, nói xong một câu, nghe xong một câu khác, vuốt đuôi câu nữa cho rảnh nợ. Ông bèn đội cái mão có mấy cọng lông gà, xách giày ủng chạy mất. XêRêNát choàng thức, nàng chen vô:
- Rồi sao nữa?
Hỏi xong nàng lại ngủ tiếp. Đã bao nhiêu đêm thức trắng kể chuyện rồi mà. Vua quên rằng nàng XêRêNát không được nói. Nhưng miễn trừ chuyện vi phạm vì nàng hỏi trong khi ngủ mà hỏi cũng có lý. Chuyện con chó trả nợ thì cứ theo sát nội dung chính là con chó.
Sao cứ kể về ông bán cá, kể một chút mới phát hiện ra, ông ta không phải là người bán cá ngoài chợ, mà cá độ bóng đá. Vua bắt đầu quạu, tiếng nói của ngài đổi tông nghe khen khét, có lẽ hàm râu của ngài ngún cháy:
- Tới chuyện con chó chưa. Ta nóng lòng, nóng râu quá.
Ấy là phưong pháp kể chuyên có bài bản của quan Ngự Y. Đường giây, cốt chuyện thêm bớt nhịp nhàng.
Công nhận ông thầy thuốc nầy cũng bà tám nhiều chuyện. Kể chuyện vua nghe, tới tháng cũng lãnh lương, thay vì chạy lui chạy tới chẩn bịnh, hốt thuốc, lo lắng, mệt mỏi, mau đói, vì chất chua trong bao tử tiết ra nhiều.
Quan Ngự Y chửa bệnh cho người ta, khắc cũng biết chữa cho mình, nhưng đó là chuyện sẽ kể sau. Riêng chuyện ông bán cá... độ, biệt danh “người thiếu nợ” thì có vài chi tiết, về tánh cách lạ lùng của ông, dẫn tới chuyện thiếu nợ và chuyện con chó.
- Bệ hạ cho phép kể tiếp?!
Rõ ràng quan Ngự Y chờ người ta khát, mới hỏi uống nước hay không. Ông kể chuyện nhỏ từng giọt như là cho người bệnh uống thuốc, cân đo đong đếm chi li.
Vua đang nóng lòng muốn biết con chó thiếu nợ ai, do gì mà nó thiếu nợ, con chó trai mê chó gái à. Chuyện đó cũng có, nhưng chó trả nợ thì chưa. Vua lừ mắt:
- Nói mau, gần xế chiều rồi. Kể không hay, không xong, ta có cách xử tội.
Quan Ngự Y... vui vẻ kể luôn một hơi:
- Người bạn của ông “người thiếu nợ” bày cho ông một cách có thể tạm ổn. Có một ông bán cá khác, giàu có, hay giúp người hoạn nạn. Nếu gặp ông ấy có khi ông giúp tiền trả nợ gốc, thoát khỏi một đống tiền lời càng ngày càng chất cao như núi. Ông chủ nầy, cũng đồng thời là bán cá, nhưng bán cái gì thì bán, có người khá người không. Riêng cá thì nhiều thứ cá. Ông bán cá độ thua tới sạt nghiệp nhưng giấu chuyện cá độ, ông chỉ than cá ế thôi. Ông chủ nhà giàu chuyên nghề chế biến con Cá Ngựa Biển thành thuốc bổ dương. Bán đắt hơn tôm tươi, nhà cửa bề thế, ông nói chuyện tử tế. Ông chủ nầy có biệt danh là Cá Ngựa Biển.
Ông Cá Ngựa Biển nói với ông thiếu nợ:
- Tôi không dám dạy ông, chỉ khuyên thôi. Lúc trước tôi còn nghèo, nhưng thề không mượn tiền góp, mượn nợ. Tôi khuyên ông đừng mượn tiền của ai. Mượn thì phải trả, thiếu nợ mãi, nội lo không cũng đau bao tử. Tôi không cho ông mượn một xu, vì ông không trả nổi tiền mượn đầu kia, làm sao ông trả cho tôi nổi. Tôi giúp ông như vầy...
Ông thiếu nợ khấp khởi mừng, ông nói:
- Dạ, tôi xin nghe.
Ông Cá Ngựa Biển giúp:
- Tôi có một con chó Đốm, loại chó quý hiếm. Tôi mua con chó nầy mười lăm triệu. Ông cần bao nhiêu tiền trả nợ.
Ông cá độ muốn nói thêm, nhưng sợ không thành công:
- Dạ, cũng khoản đó.
Ông Cá Ngựa Biển từ tốn:
- Không sao, đừng lo. Tôi cho ông... con chó, ông đi bán nó lấy tiền trả nợ. Tôi cho ông, ông khỏi phải cám ơn mà cũng không lo trả tiền cho tôi.
Nhà Vua gật gù:
- Thì ra con chó trả nợ là vậy.
Quan Ngự Y tiếp theo:
- Ông bán cá độ, hay chơi cá độ gì đó, tuy đã có người tốt bụng giúp. Nhưng giúp một cách... quái lạ, trên đời nầy chắc chưa có kiểu giúp nầy. Mà từ nhỏ tới lớn ông “thiếu nợ” không nuôi chó, không biết đem bán con chó cho ai. Ông nhìn con chó Đốm cột ngoài sau nhà, lông nó trắng phau với những đốm đen, chó kiểng thuần chủng, bốn chân cao, ngực nở, bụng thon như lực sĩ tập tạ. Ông nghĩ có khi bán nó còn hơn mười lăm triệu là đàng khác. Ông cảm động nói lời cám ơn. Đồng thời cũng có chuyện muốn hỏi thăm:
- Dạ cám ơn ông, nhưng tôi đem con chó bán ở đâu, bán cho ai, ai mua?
Ông Cá Ngựa Biển khuyên ông bán cá độ như vầy:
- Không nên bán ở chợ chó, chỗ đó người cần mua chó quý, thì phải mua mắc, mà... ông cần bán thì mấy người đó mua lại giá chó thịt.
Ông thiếu nợ phải nói là làm biếng đi bán. Nhưng ông ta không nói làm biếng mà nói khác:
- Tôi lo quá.
Ông Cá Ngựa Biển chu đáo, vừa an ủi, vừa chỉ cách:
- Không phải lo mà, có gì đâu mà lo, ông thấy tôi có thiếu nợ ai đâu, tôi có lo gì đâu, ông đừng có lo. Ông kêu taxi chở con chó về nhà.
- Dạ... đúng rồi.
Ông chủ căn dặn những điều cần thiết:
- Làm quen với nó, lo cho nó ăn ngon, nuôi nó vài bữa nửa tháng, đưa tay cho nó liếm.
- Bán trả nợ mà.
- Thì bán, nhưng nó giúp ông, ông phải thương nó chớ.
- Dà.
- Lúc nầy mấy người nhà giàu thiếu gì. Mua con chó quý làm kiểng giá mười mấy hai chục triệu là chuyện thường.
- Mười mấy hai chục triệu.
- Phải đúng người thích, thì bi nhiêu người ta cũng mua.
- Dạ mười lăm hai chục triệu thì khỏe quá. Tìm người thích ở đâu?
- Thiếu gì, như tới lúc trước, thấy con Đốm nầy, thích là mua ngay mười lăm triệu, khỏi trả giá.
Sau đây là câu hỏi hay nhất từ cổ tới kim. Chỉ có người thiếu nợ mới ân cần hỏi người giúp mình. Một câu hỏi thức thời và thực tế:
- Ông cho tôi rồi mua lại giùm tôi được hông?
Ông chủ Cá Ngựa Biển cực kỳ tốt bụng:
- Tôi có cái tánh cho ai rồi thôi, không đòi lại.
Nhưng hai chuyện khác nhau ở ý nghĩa chính:
- Không phải đòi mà mua lại.
Và lại còn những dư luận không hay:
- Người ta nói chết.
Quan Ngự Y thêm phần bình cho các câu thoại. Nhà Vua cười lớn:
- Chỗ nầy vui. Mà ai nói, nói gì về con chó?
Quan Ngự Y được Vua khen, ông già khoái chí kể tiếp:
- Thần cũng không biết người ta nào, và ai sẽ nói cái gì về chuyện con chó. Ông Cá Ngựa Biển lại dặn dò:
- Trả nợ xong, ông cũng còn dư chút đính đãi mấy người chủ nợ uống bia.
Ông bán... cá độ tò mò hỏi:
- Sao ông chủ không nuôi nó.
Ông Cá Ngựa Biển giải thích:
- Nó dữ quá, hay cắn người, mà tiệm thuốc Cá Ngựa Biển của tui có nhiều khách, sợ nó cắn người ta là tui lãnh thẹo.
Ông thiếu nợ nhìn con chó, nó bự và dữ quá trời. Ông Cá Ngựa Biển không nuôi, không... mua lại cũng có lý, ông nói tiếp:
- Một mình ông bắt không nổi đâu, giây xích mà nó còn cắn sút ra nữa đó. Ông phải mua sợi giây xích khác, một bao da trùm cái miệng con chó, một cái lồng sắt cho chắc cú, mới chở nó được nha.
Ông cá độ không còn một xu dính túi. Ông Cá Ngựa Biển cho rằng không đáng gì phải lo:
- Tất cả chừng vài trăm đồng hà.
Quan Ngự Y:
- Ông Cá Ngựa Biển có nguyên tắc, không giúp tiền, vì vậy ông “thiếu nợ” phải vay vốn mua giây xích, bao da mỏm chó, và cái lồng bằng sắt, chưa trả nợ đồng nào mà đã hao rồi.
Nhà Vua không hỏi gì thêm. Ngài cuốn vành cái mủ len lên khỏi lỗ tal, lắng nghe, còn nàng XêRêNát thì vừa nghe vừa ngủ, lâu lâu mớ “khỏe quá khỏi nói cũng lãnh lương”.
Buổi chiều mùa thu mát trời, ngoài sân cung vua, có chút mưa làm cho cỏ xanh nhú lên mặt đất vui vui, đám cung nữ trẻ đẹp tung tăng như bướm.
Vua khoái chuyện Con Chó Trả Nợ, vì nó có yếu tố hài hước, coi bộ Vua cũng bớt xì trét, mặt khác vì có dịp thay người kể chuyện lớn tuổi, câu chuyện tếu táo, vui vui, mà khi kể người dưới quyền dám coi Vua như bạn ngang hàng, bằng vai.
Không sao, Vua cũng phải có bạn hiền, chính là quan Ngự Y. Hồi nào tới bây giờ, thấy ông đi tới đi lui hoài trong cung, cũng có khi nhờ chẩn bệnh, mà không nói chuyện nhiều, bây giờ mới kết thân. Quan Ngự Y kể tiếp, câu chuyện ngồ ngộ, lần hồi đi vào ý nghĩa chánh.
- Rốt cuộc ông bán cá độ phải đi mua sợi giây xích, bọc da mõm chó, một cái lồng chó, rồi kêu một chiếc... taxi, nhờ mấy đệ tử của ông Cá Ngựa Biển xúm lại bắt giùm con chó bỏ lên ghế sau xe. Phải quay kính lên, không thì nó nhảy ra chạy mất, hay là cắn người ta thêm khốn, con chó cứ hực hực cắn xích, nhìn ra cửa kính... hù những người đi đường. Trên xe taxi, bác tài xế cứ tưởng ông bán cá độ là đại gia, dám mua con chó quý về làm kiểng khoe giàu, nhờ vậy... mà cũng có chuyện nói khi lái xe.
Bác tài taxi nói:
- Con chó nầy không đúng chó Đốm đâu, coi chừng chó thịt mà người ta nhuộm lông đó.
Ông “thiếu nợ” thấp thỏm lo:
- Sao vậy ông? Nó là chó Đốm thiệt mà.
Bác tài xế tỏ ra biết nhiều về... chó;
- Đốm thì đốm, mà Đốm thứ thiệt lông nó phải đen, đốm trắng.
Thật ra thì phải lông trắng đốm đen mới là chánh hiệu. Song bác tài xế vẫn nói tỉnh bơ.
- Con nầy lông trắng mà đốm đen, kỳ chưa!
Thì đúng rồi. Nhưng ông “thiếu nợ” càng lo vì... con chó. Theo bác tài xế nói nó không chánh hiệu. Bác tài xế lại nói:
- Bây giờ có ngưới uốn lông, sơn, nhuộm chó. Chó bèo không khác chó kiểng, chó quý.
Nàng XêRêNát nhừa nhựa hỏi:
- Chuyện “Một Ngàn Một Đêm Lẻ” sao có xe taxi với con chó Đốm?
Quan Ngự Y cằn nhằn:
- Chuyện nàng kể làm Vua xì trét. Phải kể khác cho vui, theo kiểu chuyện “Vượt Thời Gian” biết chưa thằn lằn núi!
Vua không la rầy nàng Xê. Vua lim dim mắt nói:
- Đồng ý kể tiếp theo kiểu “Vượt Thời Gian”.
Có Vua ủng hộ thì còn gì bằng. Quan Ngự Y vững bụng kể tiếp:
- Người lái taxi nhắc đi nhắc lại, làm cho ông bán cá độ thêm lo. Ông nghĩ nó là chó Đốm chánh hiệu Đốm, ông nghi số tiền khá lớn, lên tới hai chục triệu, là đúng theo danh giá của con chó, bây giờ thêm lo vì lời nói dọc đường của nhiều người khác. Tốt nhứt là không thèm nghe ai bàn ra tán vô... cho đỡ lo.
- Người khổ thì lo xong chuyên nầy có chuyện khác.
- Dạ, không lo lời nói thì lo cái khác.
- Lo cho con chó.
- Khổ thêm vì khi đang ở trên xe taxi, con chó bự khôn thiệt, nó cắn cái chốt cửa xe, cửa mở. Con chó nhảy ra ngoài, chạy tới một cái vách tường, nó giở một chân sau... đái. Đàng hoàng chưa? Đái xong nó hực hực khi nhìn thấy một con thằn lằn trên tường. Con chó Đốm nhảy lên, hai chân trước chụp con thằn lằn, con thằn lằn té xuống cỏ. Con chó Đốm chạy khắp bãi cỏ, cái mũi cái mõm nó hực kiếm con thằn lằn. Ông taxi nhảy xuống xe, rượt bắt con chó không được, thời may có mấy người đi đường xúm nhau phụ bắt con chó Đốm đem lên xe.
- Vui nhộn.
- Về tới nhà, ông thiếu nợ cột con chó trước sân, nó quậy hết cỡ, nhảy tưng tưng, cắn xích, sủa lớn còn hơn con bò rống. Ngày qua ngày, ông thiếu nợ cũng có nhờ người quảng cáo, giới thiệu giùm, mà không thấy có ai tới mua, ông chạy ra chợ bán chó, người bán kêu tả hình dáng, hay chụp hình con chó đem ra cho họ coi, mới định giá được. Tay mua chó còn nói thêm:
- Hay là ông kêu taxi chở con chó ra đây.
Ông “người thiếu nợ” rùng mình vì tiền taxi chở con chó. Chi phí hổm rày cũng bộn. Ra đây người ta không mua thì khổ thêm. Ông năn nỉ tay chủ tiệm mua chó:
- Ông chủ cho người chạy xe vô nhà tui coi con chó được không?
Không có người nào rảnh chạy đi coi chó. Công việc bán con chó ngày càng dài ra, thêm nhiều việc mới, thêm chi phí mới, những phiền toái mới. Con chó ăn dữ quá, ngày nào ông bán cá độ cũng cho nó xực một hai thau cơm, ban đầu với thịt bò, cho con chó mướt lông, dễ bán có giá. Sau đó chịu không thấu tiền gạo, tiền thịt, phải cho nó ăn cơm, vẫn trong cái thau bự, với nước phở. Khuya con chó thấy mấy con thằn lằn, nó sủa cả xóm không ai ngủ được. Một tuần sau ông thiếu nợ ốm nhách, hai con mắt trắng dã phờ phạc, vì chủ nợ chạy xe tới mắng chửi, và vì chuyện nuôi con chó quý. Ước mong bán được nó để trả tiền lời cho xã hội đen. Sau cùng những người ngoài chợ chó tới mua con chó với giá chó thịt vài trăm, nhưng chắc cú là khi bán lại thì với giá con chó quý. Những tưởng con chó trả nợ, ai ngờ rước nó về thêm nợ. Nội tiền taxi không cũng lỗ vốn, chưa nói tới tiền cơm và tiền mua giây xích, cái chuồng và cái bao bịt mõm con chó nữa chứ.
Quan Ngự Y chấm hết chuyện “Con Chó Trả Nợ”. Nghe xong sau một lúc ngồi vuốt râu nín thinh ngẫm nghĩ, nhà Vua phát lên tiếng cười:
- Chuyện con chó không nói tới nữa. Cũng có khi là chuyện thật. Nhưng nhà ngươi có ý kể với ngụ ý khác?
Ngưng một. chút, ngắm nhìn quan Ngự Y một chút, bỗng nhiên Vua gọi ông một cách trìu mến:
- Bạn già ơi.
Người “bạn già” ngẫu hứng của ông Vua ngại ngùng tâu:
- Muôn tâu Bệ hạ, thần không dám. Không đáng được gọi như vậy.
Vua rất khoan dung, từ tốn nói:
- Không dám, không dám, lúc nào cũng không dám, tự tin lên, sống cho khỏe mạnh. Ta dám gọi người là bạn thì sao nào? Cho ta tò mò một chút. Có thật là nàng XêRêNát kể với bạn đúng như vậy không? Nói đi, đừng sợ.
XêRêNát vẫn ngủ, khuôn mặt bình thản, vui như đứa con nít. Quan Ngự Y nói:
- Thưa Bệ hạ, thần có thêm mắm dậm muối chút đỉnh. Người lớn chúng ta thường hay như vậy.
Nhà Vua cười:
- Chẳng hạn như thêm chỗ nào.
Quan Ngự Y:
- Ông chủ tiệm thuốc Cá Ngựa Biển. Không hề nói với ông Người Thiếu Nợ rằng, khi xong việc bán con chó, thì ông “thiếu nợ” còn dư chút tiền uống bia... với mấy người chủ nợ. Cái đó không thể có. Chó kiểng mua thì dễ còn bán nhiều khi như đem cho không.
Nàng XêRèNát vẫn ngủ yên. Ông Vua ngừng vuốt râu, ông khoác tay lên vai quan Ngự Y. Cả hai bước ra ngoài. Mặt trời ngoài sau những mái vòm cong của cung điện. Như vậy là hết một ngày với những chuyện khác, và chuyện Con Chó Trả Nợ. Vua nói chậm, như bước chân già nua của ngài, có lẽ trước kia khi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, chạy nhảy cũng có té nặng. Vua cười cười hỏi nhỏ quan Ngự Y:
- Ta hỏi có khi không phải, quan Ngự Y.
- Dạ, có thần.
- Ta sẽ không nói với ai, không cho ai biết, nàng Xê kia ta cũng không cho biết.
- Dạ, Bệ hạ cứ hỏi.
- Hồi nhỏ ông có bị té sông té giếng gì không?
- Thưa có, ai mà không vậy. Thần bịnh nặng, cho nên về sau gia đình cho đi học làm thầy thuốc, để trị liệu, trước là cho người sau đó cứu mình. May mắn cho thần có kỳ thi tuyển, hạ thần được chọn vô cung làm ngự у lo cho Bệ hạ.
Bây giờ Vua mới nói:
- Vậy thì ta nói nhé, Bạn già ơi. Ta nghĩ rằng ông Cá Ngựa Biển kia, chỉ muốn tống khứ con chó dữ, phiền phức kia ra khỏi nhà, dễ cho việc làm ăn của ông. Tiện thể có người thiếu nợ, ông cho con chó, kiểu như mượn tay, hay là nhờ cũng được, để đem con chó đi. Một công mà hai việc, được tiếng làm phước, phải không nào?
Quan Ngự Y thưa:
- Dạ, thần không dám nghĩ theo Bệ hạ mặc dù Bệ hạ nghĩ đúng như thần đang nghĩ mà thần không dám nói.
Quan Ngự Y nói một hơi, không chấm cũng không phết. Nhà Vua... khen “bạn già” của mình:
- Không dám là khôn khéo lắm.
Quan Ngự Y cười, nhà Vua nói tiếp:
- Sáng mai ta nghe ngươi kể chuyện khác. Chuyện nào của chính ngươi nhìn thấy chứ không phải chuyện Xê kể. Giờ thì về với XêRêNát của ngươi đi. Vui lên nhé quan Ngự Y, bạn già của ta.