← Quay lại trang sách

Chương 15

Thành phố yên tĩnh khi Lương phu nhân từ trên xe ca hãng hàng không bước xuống.

Dưới ánh hoàng hôn, đường phố vắng hoe. Ba gọi một chiếc xe kéo, phu xe là một ông già. Ông ta mời bà lên xe, chất hành lý, rồi chạy chầm chậm đến địa chỉ chỉ định. Xe đậu trước cổng nhà, Lương phu nhân bước xuống, trả tiền.

Lão phu xe lịch sự hỏi:

- Ba có muốn tôi đợi đến khi có người ra mở cổng hay các thần linh, mà vào dân tộc bà. Chính dân tộc này đã giết chết bà... Tuy vậy, lòng tin của bà vẫn còn sống. Suy nghĩ như vậy, Diễm bắt đầu hiểu được mẹ nàng, hiểu được ý nghĩa cuộc đời của bà. Có thể nói rằng, người phụ nữ thật xinh đẹp, thật cương quyết, và thật ít cảm thông này đã tỏ bày nỗi cánh cổng gỗ:

“Nhà này huyền diệu. Diễm có cảm tưởng như đã thấm nhuần tinh thần của mẹ mình. Nàng đã rút tỉa được một sức mạnh lớn lao, nó ảnh hưởng đến cả mối tình của nàng, và Lưu Phong đã nhận thấy tâm hồn nàng thay đổi mà không hiểu tại sao.

Ngày nét mặt của Lương phu nhân, đến một hôm, lần đầu tiên, nàng từ chối ái ân với người tình. Chàng ngồi nhỏm dậy sửng sốt:

- Ơ kìa, em không yêu anh sao?

Nàng và Lương nguyên, tay khoanh lại sau gáy, mắt ngước nhìn chàng và đáp một cách thành thật:

- Em yêu anh hơn bao giờ hết. Nhưng thật ra thì em đã thay đổi. thay đổi. Em không thể chỉ là một người nhân tình mãi được.

Chàng nhìn nàng với vẻ giận dữ, đôi mày đen rậm đen rậm gần như che lấp hết hai mắt, miệng càu nhàu:

- Sao em lại hồ đồ như vậy?

Sáng nay ôm gối, bà Nguyện bỗng nhớ lại hết gương mặt trẻ trung, tiếng nói, giọng nói địt mẹ tụi văn tuyển như điều mẹ em đã lựa chọn. Em quyết định ở lại - không phải vì anh... không phải chỉ vì anh... Em vừa nói là điều em lựa chọn. Em không thể tiếp tục align="justify">Trong ba ái nữ của Lương phu nhân, chỉ có cô gái lớn hiện diện trong đám tang. Đây là một đám tang đẹp nhất từ nhiều năm nay, và mọi người đều ngạc nhiên sao lại quy tụ được đông người đến như vậy. Tang lễ được cử hành vừa theo tập tục cổ truyền, vừa theo nghi thức mới. Thật vậy, có nhà sư đến quyết không kém, nàng đáp:

- Trong trường hợp này, chúng ta sẽ xa nhau. Em có công việc phải làm, và em sẽ làm tròn.

Chàng càu nhàu:

- Em không yêu anh à?

Diễm đáp:

- Em yêu anh, và hơn nữa...

Nàng không nói tiếp, vẻ mặt tươi tắn, nhưng đôi mắt đẫm lệ.

- Anh có muốn cưới đây bàn ghế đã được dẹp hết, để nhường chỗ cho quan tài ngự trị. Đám thiếu niên cuồng dại đã pha hủy tất cả những gì có trong ngôi nhà đẹp đe của Lương phu nhân, và cướp hết của cải của bà. Phòng riêng của bà đóng kín. Chỉ có phòng ăn là được dọn dẹp sạch sẽ để cử hành tang lễ.

Trong đám người đến dự, bộ trưởng Tào Chân cũng có mặt. Ông ta mang đến một vòng hoa trắng, đặt trên quan tài. Ông đứng mặc niệm một hồi lâu, lặng ngắm khuôn mặt của người quá cố mà ngay lúc chết vẫn còn hoàn hảo và tuyệt đẹp, mặc dù màu da đã ngả sang màu ngà. Vú Chu đã đội mão cho nữ chủ nhân của mình cẩn thận; những vết thương của ba được che dấu dưới lớp áo xa tanh hồng. Trông Lương phu nhân như nằm ngủ trong quan tài.

Ông bộ trưởng đang nghĩ gì đây? Nào ai biết được, nhưng người ta thấy rõ là ông ấy buồn. Còn phần ông, cùng, với một giọng cục mịch như đang nóng giận, chàng nói:

- Anh sẽ cưới em làm vợ, vì anh không thế sống mà không Em có đầu óc trưởng giả, nhưng anh không thể thiếu em được. Nếu em nhất quyết phải có con, thì chúng ta hãy có con. Anh không thể sống mà không có em.

Nàng lắng nghe chàng nói, rồi nhoẻn miệng cười và ghì đầu chàng vào ngực mình. Vừa cười, nàng vừa kêu lên tha thiết:

- Ôi! Em yêu anh biết chừng nào!

HẾT