← Quay lại trang sách

Chương 14

Lưu Phong nghiêm khắc nói:

- Em gái của em đã phạm tội đào ngũ.

Diễm không trả lời vội, nàng có ý đợi biết thếm chi tiết. Qua câu chuyện ngồi lê đôi mách của đám người làm, Diễm mới biết em mình đã ra đi. Tối qua, người tớ gái giúp việc cho Mai đến tán gẫu với hai vợ chồng người lão bộc nhà nàng. Và qua câu chuyện thì thầm dài dòng này, người ta được biết các cô con gái nhà họ Lương có những hành động thật kỳ cục: một người đã độc vì không còn ai nối dõi. Những con đẻ của bà... chỉ là con gái! Không con trai, không cháu trai, thì sẽ không có tương lai. Bà nở nụ cười chua chát khi nhận người thô lỗ như họ vốn rất tôn trọng các tập tục cổ truyền, nhưng đối với các người mướn họ bây giờ, họ không kém phần trung thành, như xưa kia họ đã trung thành với những người chủ độc đoán, biếng nhác và cờ bạc, thuốc sái. Vì ba Vương tọc mạch, nên Diễm mới biết em mình đã ra đi. Ba ta đã lẻn vào phòng nàng, đóng cửa lại cẩn thận, rồi với vẻ mặt như kẻ đồng lõa, bà thì thầm kê cho nàng nghe:

- Thưa nữ chủ, cô em gái của nữ chủ sửa soạn hành lý vào chiều ngày hôm kia, chỉ mang theo một ít áo quần cho hai mẹ con để trong một cái va li nhỏ, rồi đi về phương Nam bằng chuyến tàu bay đêm. Cô không nói đi thăm bà thân sinh ra nữ chủ, nhưng cũng không nói trái lại. Dầu sao thì cô ấy cũng không đến nhà cụ bà nhà ta đâu. Chắc chắn là thế, vì chiều hôm đó có một sĩ quan tên Ly đến coi cô có ở nhà không. Người tớ gái đảm đang của cô em nữ chủ đã trả lời là cô đi thăm cụ ba khả kính nhà ta. Vị sĩ quan đoan chắc là không phải thế, vì cô ấy không báo cho một ai ở trường âm nhạc biết cả. Nếu có ý định này, thì chắc cô đã cho hay trước rồi. Nhưng người tớ gái cũng chẳng biết gì hơn, vì chủ cô có cho hay biết gì đâu. Thế là, căn cứ vào những tin tức đã thu lượm được, chồng tôi, người tớ gái của cô em nữ chủ, và kẻ hèn này, đều nghĩ rằng cô ấy đã bỏ trốn.

Diễm hỏi:

- Trốn đi đâu?

người vú già nhún đôi vai gầy guộc:

- Thưa, ai mà biết được? Đối với trường hợp của cô, có hai lý do để trốn: đến với chồng, hoặc đi Hong Kong. Nữ chủ ơi! - nói đến đây người vú già ghé sát vào mặt Diễm, đến nỗi nàng phải quay mặt đi chỗ khác để tránh ngửi hơi thở hôi hám - phải công nhận rằng, cô em gái thứ hai của nữ chủ không bao giờ được hạnh phúc tại đây cả. Hơn nữa, cô ấy lại nhận được tin tức không hay từ tối hôm trước, vì cô nức nở khóc suốt đêm.

- Em tôi không nói gì à?

- Cô ba không nói gì hết, ngay lúc đó cũng như mãi mãi về sau cũng vậy.

Thế là Diễm tin lời người vú già, vì bọn làm công bao giờ cũng biết sự thật về các người chủ của họ. Nàng đợi Lưu Phong nói tiếp về chuyện này. Lúc đó là buổi tối, họ đã dùng cơm xong và đang còn ngồi chơi tại phòng khách trước khi đi ngủ. Lưu Phong tiếp tục:

- Em gái của em đã vượt biên cùng với một người học trò tên là Chen. Nhưng anh ta đã bị giữ lại trước khi bước qua bên kia biên giới. Người sĩ quan trực có óc quan sát, hắn nhận ra ngay là Chen, tuy ăn bận theo lối nhà quê, nhưng lại có đôi tay của người học thức. Anh ta đã bị dẫn về thủ đô để thẩm vấn và đã thú nhận. Anh ta sẽ bị trừng phạt.

- Anh ta đã thú nhận gì?

Một trong những lý do biến cuộc tình ái của nàng thành một nỗi đau khổ thường xuyên, là cái hấp dẫn không thể cưỡng được của thân xác chàng. Tai nghe chàng nói, nhưng thân thể nàng không thể không rung động trước sự hiện diện của chàng bên mình: nàng ngắm cái miệng đó, đôi mắt đó, và cái đẹp của tấm thân cường tráng và uyển chuyển đó, tấm thân mà bây giờ nàng đã biết thật rõ.

- Anh ta muốn sang Mỹ vì nghĩ rằng với tài nghệ của mình, anh ta sẽ kiếm được nhiều tiền.

Lưu Phong đáp như vậy với một giọng sang sảng đầy khinh bỉ, nhưng Diễm chỉ mỉm cười.

- Nặng nhất là tội muốn qua Mỹ và muốn kiếm tiền. Lưu Phong tỏ vẻ không bằng lòng:

- Em không cho rằng nói như vậy là đúng à? Về phần anh, anh không thể hiểu được tại sao một thanh niên của đất nước và của thời đại ta ngày nay, lại đi cùng. Bà muốn đến một mình với Diễm.

Chiều hôm ba tới nhà Diễm, hai người ngồi chơi ngoài sân, tay phe phẩy cái quạt lá, đợi Lưu Phong mạng ngày trước đang tàn lụi dần trong lòng giới trẻ ta bây giờ. Dĩ nhiên khi tuyên bố như vậy, người ám chỉ nhiều đến các quân nhân là những người kém cỏi về học vấn, nên không biết so sánh hiện tại với quá khứ và không nhận thức được sự may mắn của họ được sống vào thời đại ta ngày nay. Dĩ vãng của những người cách mạng nhiều tuổi hơn họ, không thế khơi dậy trong lòng họ những ý tưởng mà thực ra họ không hề có.

Diễm cố quên cái vẻ hấp dẫn của Lưu Phong để chỉ để ý đến những lời chàng nói. Trí thông minh đã giúp nàng thực hiện ý muốn. Nàng đưa ra một ý kiến:

- Có lẽ giới trẻ cần có một lý tưởng mới. Chủ nghĩa quốc gia chắc sẽ thu hút họ mạnh mẹ hơn là lý tưởng cách mạng.

Lưu Phong tỏ vẻ nghĩ ngợi trước câu trả lời này. Vẻ đẹp hấp dẫn của người đàn bà này đã ảnh hưởng nhiều đến chàng, nhưng chàng còn thán phục trí thông minh của nàng nữa. Chàng chưa hề được biết một người đàn bà nào có thế cùng chàng vừa trao đổi tư tưởng, lại vừa vuốt ve âu yếm. nhiều người, dưới chiêu bài “giai cấp đấu tranh” sẽ mượn cớ để trả thù cá nhân, trong khi bọn giặc cướp và du đãng cũng lợi dụng các vụ lộn xộn mò hoặc hỏi ý kiến nàng về nhiều vấn đề, nhưng chàng vẫn bị kích thích bởi người đàn bà này, một người đàn bà hoàn toàn khác biệt với các đồng bào của chàng, một người đàn bà đã được giáo dục tại một quốc gia xa lạ, mà đồng bào chàng đã được nhồi sọ là phải thù ghét và phải khiếp sợ. Thoạt tiên, vì tính hay tìm hiểu, sau vì lòng ngưỡng mộ, chàng thẳng thắn công nhận Diễm hơn mình một bậc về phương diện chuyên môn. Đôi khi chàng cảm thấy mình bị lu mờ và vì không thể suy tính được, chàng đâm ra bực tức, và đã cư xử với nàng một cách sỗ sàng, tuy biết như vậy nàng sẽ buồn ra cho con nghe.

Bây giờ thì Diễm chỉ quen dùng tiếng Trung Hoa, và ngay như đối với mẹ mình, nàng cũng dùng ngôn ngữ này để diễn tả. Lương Lương phu nhân ngạc nhiên thấy con mình thật là tinh tế, nhưng ba không muốn nói ý mình lý hay không, khi giờ đây phải quay về với những phương sách cũ để làm cách mạng. Cũng như các cá nhân, các quốc gia mỗi ngày mỗi già đi.

Lưu Phong hỏi:

- Em muốn nói gì?

- Em muốn nói, tỷ dụ như gần đây có quyết định phế bỏ mọi cấp bậc trong quân đội, hủy bỏ mọi huy hiệu, buộc mọi người phải mặc đồng phục giống nhau và gọi nhau là “đồng chí”.

- Nhưng như vậy là để loại trừ mọi tư tưởng về ngôi thứ, mọi hy vọng về vinh quang cá nhân, và về sự tưởng thưởng bằng tiền bạc.

- Nhưng, những thứ đó lại là những động lực cần thiết, là những lý do của cuộc sống.

Lưu Phong phản các yếu tố đó không?

- Thưa có mẹ ạ, và con thấy thật là đặc biệt. Khoa chữa bệnh của thầy Tiên không ngờ lại hay đến thế. Thầy cười của nàng luôn thể người ta. Phương pháp chẩn bệnh của thầy không thể sai lầm được. Thầy chỉ sai lầm về các phương pháp trị bệnh quá cổ lỗ thôi. Thầy không tin vào Chàng muốn khuất phục nàng kinh khủng, muốn ép buộc nàng phải tuân theo ý mình. Chàng đập mạnh tay vào đùi và gắt lên:

- Em nói mà không hiểu gì cả! Diễm đốp chát vặn lại:

- Vậy cho em hiểu anh muốn nói gì đi.

Chàng phu nhân chớp ngay lấy chữ “tự do” để reo lên:

- A! Con đã nắm được sự thật: những chính phủ thời trước không để các nhà phát minh do, nhưng các nhà lãnh đạo ngày nay cũng chẳng hơn gì.

Diễm chưa kịp trả lời, thì có tiếng gõ gõ mạnh ngoài cổng, người lão bộc vội chạy ra mở. Lưu Phong bước vào. Ngay cả so với người phương Bắc, anh ta cũng rất cao lớn, và có nước da thật hồng căn dặn:

- Tuyệt đối đừng cho ai hay nhé! Lưu Phong hứa:

- Ồ, không bao giờ.

Nhưng người bạn đã kéo cánh tay áo của anh, nói:

- Người bạn gái của đồng chí, người nữ bác sĩ đó, cô ấy đã theo học ở Hoa Kỳ...

Lưu Phong cự lại:

- Tôi không có lý do gì để nói cho cô ấy hay cả.

Quả thật chàng không có lý do gì để nói cho nàng nghe, nếu tối hôm đó chàng không bị nụ cười của nàng khiêu khích, và chàng phải dùng bất cứ phương cách nào để khuất phục nàng. Bởi vậy, mặc dầu đã hứa giữ kín, chàng vẫn tiết lộ cho Diễm hay dự tính mà chàng mới biết tối hôm trước. Nghe xong, nàng sửng sốt kêu lên:

- Ôi, thật là nhơ nhuốc! Thật là khủng khiếp! Anh muốn nói - rằng đối với giới quân nhân ta, những bài diễn văn có tính cách lý tưởng sẽ thay thế cho những cuộc thao dượt binh bị, và thay thế cho sự học hỏi về kỹ thuật tân tiến à? Thế thì phong kiến mất rồi! Chúng ta lại quay về với những điên rồ của quá khứ, với những tin tưởng sai lầm của bọn võ sĩ ngày trước, khi họ cho rằng không thể bị đánh bại bởi võ khí Tây phương, và rằng họ được lý tưởng che chở? Một sự sai lầm như vậy đã làm dân tộc ta đau khổ quá nhiều rồi! Có nên ép buộc chúng ta phải lâm vào vòng bất hạnh này một lần nữa hay không? Cũng như em, anh dư hiểu rằng: không một học thuyết nào có thể thay thế được sự cần thiết gắt gao phải học hỏi để thâu nhập các kiến thức. Không thế không cần đến các “chuyên gia” được!

- Và cũng không thể không cần đến tinh thần cách mạng được!

- Nếu vậy thì chúng ta sẽ tiến đến một cuộc thanh trừng mới!

Vẻ mặt và giọng nói của nàng đượm vẻ nghiêm trọng. Nàng gần như quên mất sự hiện diện của chàng, còn chàng thì lại không thể chấp nhận tình trạng này được.

- Tại sao lần nào cũng vậy, chúng mình cứ phải đi đến chỗ cãi và nhau nhỉ?

Đó là một lời rên xiết của trái tim, một lời kêu gọi. Chàng đứng dậy. Chỉ trong hai bước, chàng đến bên nàng và ôm nàng vào lòng. Nàng thả người vào vòng tay chàng. Nàng đã dạy cho chàng biết cách diễn tả ái tình với những nụ hôn. Giờ đây, nép sát vào mình chàng, nàng sung sướng đến nghẹt thở, một lần nữa, nàng lại cảm thấy sự yếu đuối mê ly này làm nàng run rẩy. Mọi tranh luận, mọi cãi vã đều kết thúc trong vòng tay của Lưu Phong, và Diễm lấy làm sung sướng được như vậy. Vào những giây phút này, mọi dị biệt làm chia rẽ hai người đều tan biến hết. Lương phu nhân, người phụ nữ quý phái, vừa dịu hiền vừa cứng rắn, với một tinh thần độc lập và một ý niệm rõ ràng về kỷ luật, đã hun đúc nên tính nết các con gái bà. Cha của Lưu Phong, một “phú nông” - sở hữu chủ một thửa đất hai mươi mẫu do các ta điền cày cấy - một người hay gây gổ, mù chữ và có đầu óc hẹp hòi, đã hun đúc tính nết người con trai bướng bỉnh này. Nép mình trong vòng tay tình nhân, Diễm tự hỏi tại sao mình lại yêu chàng, tại sao chàng lại yêu mình, và nàng sẽ không bao giờ tìm được câu trả lời, nếu không phải là ái tình đã nảy nở giữa hai người. Vào những lúc này, những lúc mà tự nhiên nàng muốn tránh né, Diễm hiểu là nàng không thể vâng phục Lưu Phong và tinh thần gò bó trong những lý thuyết chật hẹp về cách mạng của chàng được. Nàng rất sợ phải ngả theo lòng thương hại và tránh ne sự cám dỗ. Để khỏi phải chỉ trích chàng trong những lúc chàng vắng mặt, nàng liên tưởng đến tấm thân đáng yêu kia, đến những giây phút sung sướng tuyệt diệu về xác thịt mà chàng dành cho mình, đến phương cách mà Lưu Phong biết nghe theo để tỏ tình bằng những lời âu yếm, và bằng những vuốt ve mơn trớn.

Sau những phu nhân nghe họ nói, trong khi ngoài trời mưa vẫn rơi không ngừng.

Diễm nói:

- Thưa mẹ, thật mẹ có ý nghĩ muốn rời bỏ đất align="justify">Lương phu nhân đang đi khám xét khu nhà bếp, có Chu San theo sau. Bà dừng lại để chỉ trích cách tổ chức: các thớt lớn bằng gỗ dùng để băm thịt không được hoàn toàn sạch sẽ, các bồn rửa chén bát không được sáng bóng như ý bà, và các thùng đựng rác đã đầy tràn, mà thức ăn thừa lại không được phân phát kịp thời cho những kẻ nghèo đói.

Những kẻ nghèo đói? Ngay từ lúc sẩm tối, họ đã tụ tập như thường lệ ngoài cửa sau. Tay cầm một cái bát không, họ yên lặng lấm lét đảo mắt canh chừng, vì đói khát và ăn xin nay là những vi phạm, bị pháp luật trừng phạt. Vào thời thiên hạ sống ngày trước, vi phạm một điều bị cấm đoán là chuyện quá ư dễ tự do. Những quyết định của con chỉ liên quan đến riêng con thôi, không liên quan gì đến anh ấy cả. Dầu sao đi nữa, con cũng không bao giờ từ bỏ anh ấy.

Chu San ghi nhớ thuộc lòng tất cả những nhận xét của Lương phu nhân, hắn luôn luôn gật đầu đồng ý với bà. Hắn có một trí nhớ lạ lùng. Sau khi đã khám xét khu nhà bếp, các phòng ăn của nhà hàng, cách thức làm việc của các đầu bếp và những kẻ hầu bàn cùng y phục của họ, Lương phu nhân trở về phòng riêng và suy nghĩ về hoàn cảnh của bà. Bà thấy hoàn cảnh của mình không mấy tốt đẹp vì kém sáng sủa. Từ khi Mai và đứa con, tức cháu trai của bà, tới Hong Kong ta túc tại nhà người em gái của bà, Lương phu nhân cảm mới như bọn mẹ hằng mơ ước cả. Hồi ấy các đồng chí của mẹ chưa tới năm trăm người mà đã thành công trong việc làm xáo trộn nếp sống của cả những gì bà có, trên nguyên tắc, đã thuộc về Nhà nước, bà chỉ là người làm công. Nhưng trên thực tế, ba vẫn điều khiển nhà hàng của bà như xưa, và người ta không đòi bà phải tính sổ, tuy ba luôn luôn sẵn sàng làm việc này. Mặt khác, nếu có sự yêu cầu như vậy, tức là có sự nghi ngờ không thể tha thứ được, thì điều này sẽ làm bà bất mãn hết sức.

Sau khi đã thu xếp xong công việc, Lương phu nhân ra phòng khách nhỏ, ngồi nhấm nháp một chén trà xanh và tiếp tục suy nghĩ. Phải chăng sự khó chịu của bà chỉ là phản ánh sự khó chịu của đất nước? Toàn quốc rung động vì những cuộc nổi align="justify">- Hãy nghĩ đến con! Hãy nghĩ đến bản thân con! Anh ấy chỉ là một người. Trong lúc thời thế lộn xộn như thế này, có gì buộc được anh đối với bà, những xáo trộn xảy ra trong nước không đáng ngại bằng những xáo trộn do các thanh niên của các nước gây ra - đặc biệt là tại Hoa Kỳ - mà ba đã được biết qua báo chí. Loan, cô con gái thứ ba của bà, thật ra không hề nói đến các chuyện này trong thư, có lẽ cô sợ bị kiểm duyệt. Vào thời gian này, có gì đang xảy ra tại thế giới bên ngoài? Người ta không có quyền để tâm nghĩ đến các điều này, e rằng sẽ tạo thành những nguồn tin gây ảnh hưởng.

Lương phu nhân thở dài. Đột nhiên bà cảm thấy tuổi tác và sự cô đơn đè nặng tâm hồn bà. Tuy vậy, lẽ ra bà cũng nên vui mừng: đứa cháu trai và hai con gái của bà đã được an toàn. Chắc chắn bà sắp nhận được thư của Kiều Loan, báo cho bà biết Mai và con trai của cô đã tới New York. Trong bức thư chót, người em gái của ba đã cho bà hiểu ngầm một cách khéo léo như vậy.

“Cháu Mai đang đến thăm em mấy ngày chị ạ. Sau đó, cháu sẽ quay về với em gái của cháu”. Chữ “quay về” là chữ cốt yếu. Không thể nào có sự “quay về” với Diễm mà Mai đã xa cách về mọi phương diện. Nhưng chắc lễ ngày xưa, nhưng chúng con sẽ đưa nhau đến phòng hộ tịch. phải mình con Khang. Gái trong xóm, con nào gặp là Dượng cũng làm láng hết. Tuổi 16 như vậy đụ mới đã, vì lồn nhổ bót, sát lắm. Như lồn của con dây. Trời ơi, của Trời cho.

Nói xong, anh Thiều vì kiêu ngạo mà lẩn tránh nữa. Chúng con sẽ có con cái, và như vậy mẹ sẽ có các cháu trên đất nước của mẹ. Cháu chắt của mẹ có mặt bên này cũng như Chắc chắn là phải ký kết nhiều giấy tờ, phải có sự bảo đảm trước khi Mai được phép quay trở lại đất Mỹ. Công việc này xong xuôi thì Lương phu nhân sẽ hoàn toàn an tâm về số phận người con gái thứ hai và đứa cháu trai. Nhưng có lẽ là bà sẽ không bao giờ được thấy lại mặt họ nữa. Có lẽ? Than ôi! Phải nhìn thẳng vào sự thật: không bao giờ bà được biết Hoàng Tuấn, một nghệ sĩ trứ danh đã nhất quyết từ chối quay về với quê hương. Ôi! Đây là điều làm cho ba đau buồn nhứt: đứa cháu trai của bà, đứa bé kháu khỉnh đó, bà sẽ không được nhìn thấy nó lớn lên, bà sẽ không gặp lại nó trong kiếp này. Nó sẽ trở thành một người xa lạ, sống xa quê cha đất tổ. Nó sẽ lập gia đình và con cái của nó cũng sẽ là những kẻ xa lạ như nó. Bao lâu hòa bình chưa được tái lập trên tổ quốc thật sự của nó, và điều này có thể còn lâu lắm, nó sẽ không trở về.

Có gì đã xảy ra tại quốc gia khốn khổ này, một quốc gia mà Lương phu nhân tưởng rằng mình biết rất rõ? Bà không còn biết gì nữa, không biết gì nữa hết. Đầu tiên là thanh niên: do sự xúi giục ngấm ngầm nào đó, trên khắp nước, thanh niên tràn ra như ong vỡ tổ, đi đến đâu, nhân danh vị Chủ tịch gia nua, họ làm những điều không thể nào hiểu nổi. Rồi đến quân đội: tại đây, những sôi động ngấm ngầm đang gầm lên, những vụ lộn xộn, vì được che đậy nên lại càng trở nên nghiêm trọng. Viên Tham mưu trưởng đã bị hạ bê rồi chăng? Người ta không thấy ông từ tháng trước. Nếu ông ta trở lại, Lương phu nhân ra phi trường với Tối hôm ấy Lưu Phong không về, vì bệnh viện tràn ngập người bị thương. Không có nhiều hành khách đi phi cơ, vì tất cả những ai muốn tránh khỏi những những cuộc bạo động, đều đã bỏ trốn hết rồi. Nhưng tại sao lại phải khi mà lộn xộn đã bùng nổ khắp nơi?

Diễm xiết chặt tay mẹ, cất tiếng hỏi:

- Mẹ ơi, mẹ có trở lại không?

- gần đất xa trời, Chủ tịch nhấn mạnh rằng, tinh thần cách mạng phải bù đắp cho những thiếu hụt về kiến thức kỹ thuật. “Thật là không tưởng!” ba nghĩ thầm mà không nói ra, vì e rằng sẽ bị hại, và sẽ bị càn quét cùng với tất cả những ai dám chê bai. Cũng như nhiều đồng bào khác, bà không còn trông mong gì hơn ở vị Chủ tịch này.

Nhưng một ý nghĩ đáng sợ chợt nảy ra trong đầu bà: nếu bà chết trước, bà sẽ không được nhìn thấy đất nước tươi sáng trở lại với sự khôn ngoan của thời xưa thì sao? Từ nay bà sẽ cô độc, chẳng có ai khác ngoài Diễm đang sinh sống tại Bắc Kinhn kháng của Diễm, vì nàng không dám nhận sự xin lỗi của bà, và những lời nàng năn nỉ van xin bà. Lương phu nhân cương quyết bước lên phi cơ, ngồi ngả người vào ghế, nhắm mắt lại. Bà trở về nhà.