Chương 3 XÓM CATALANS
Xóm Catalans nằm phía sau một ngọn đồi trọc nham nhở. Nó được một đoàn người bí mật, không rõ từ đâu tới xây dựng theo một kiểu kỳ dị, nửa Moor nửa Tây Ban Nha. Họ nói một thứ tiếng lạ tai. Từ bốn thế kỷ nay con cháu họ vẫn ở nguyên trên mảnh đất mà tổ tiên họ đến sinh cơ lập nghiệp, họ giữ nguyên lề thói tập tục riêng cũng như ngôn ngữ riêng của mình. Họ không hề chung đụng với dân cư thành phố Marseilles. Trong một dãy phố duy nhất của xóm có một ngôi nhà nhỏ được ánh nắng mặt trời nhuộm mặt ngoài thành một màu vàng úa rất đẹp, còn bên trong được quét vôi trắng xóa tựa như những lâu đài Tây Ban Nha.
Đứng dựa vào tường là một cô gái xinh đẹp có mái tóc đen huyền, cặp mắt nhung như mắt sơn dương, đôi cánh tay để trần rám nắng tròn trĩnh như đôi cánh tay của thần Venus, đôi chân thuôn thuôn và mềm mại vừa thanh tân vừa khỏe mạnh được bó chặt trong đôi bít tất sợi màu đỏ. Bên cạnh cô là anh chàng thanh niên cao lớn, trạc hai mươi hai tuổi. Anh ta ngồi trên một cái ghế dựa, khuỷu tay chống lên bàn, đang nhìn cô bằng cặp mắt lo âu và tuyệt vọng, dường như van lơn.
༺༒༻
- Sao kia em Mercédès? - Chàng thanh niên nói. - Sắp đến lễ Phục sinh rồi, chúng ta chuẩn bị lễ cưới chứ!
- Anh Fernand, em đã trả lời anh hàng trăm lần rồi sao anh cứ cố tình hỏi mãi thế?
- Nào, em hãy nhắc lại nữa đi, anh van em, em hãy nhắc lại là em khước từ tình yêu của anh mà mẹ em đã ưng thuận, là em đã đùa cợt với hạnh phúc, với cuộc đời anh. Cái chết của anh chắc cũng chẳng có nghĩa lý gì đối với em. Trời ơi! Em Mercédès, anh đã mơ ước bao năm ròng được làm chồng của em và thế là bây giờ hy vọng, mục tiêu duy nhất của anh bị tiêu tan.
- Nhưng anh Fernand, chẳng phải em đã luôn luôn bảo anh rằng giữa chúng ta chỉ là quan hệ anh em. Anh đừng nên đi quá giới hạn ấy, vì trái tim em đã thuộc về người khác rồi, anh còn nhớ chứ?
- Mercédès ạ, em đã nói với anh một sự thật phũ phàng, nhưng em chớ có quên rằng theo phong tục thiêng liêng của người Catalans là trai gái chỉ kết hôn với người cùng họ tộc.
- Anh Fernand, đó chỉ là một thói quen chứ không phải một tục lệ và anh đừng nên viện cái thói quen đó ra làm gì. Em chỉ là một đứa trẻ mồ côi nghèo xác xơ, chỉ có một túp lều với mấy tấm lưới đánh cá của bố mẹ em để lại. Từ một năm nay nếu anh đi nghề chung cùng với em chỉ vì anh là con ông bác, chúng ta đã cùng lớn lên với nhau. Hơn nữa, em sợ nếu em cự tuyệt thì anh sẽ giận.
- Chẳng hề gì. Mercédès à, mặc dầu em sống nghèo nàn và cô độc, em cũng còn hơn chán vạn những cô gái giàu có khác. Anh chỉ cần một người vợ lương thiện và một người nội trợ giỏi.
- Anh Fernand, em không thể nào là lương thiện được nếu em lại đi lấy một người nào đó không phải là người mà em yêu. Mà một người vợ đã không lương thiện thì không thể nào là người nội trợ giỏi được. Em chỉ có thể coi anh như một người bạn, vậy là đủ rồi.
- Em thật là tàn nhẫn và độc ác đối với anh. Cái thằng thủy thủ mà em mong chờ ấy chả được bền đâu, một ngày kia biển cả sẽ chôn vùi nó.
- Ôi! Anh Fernand, em đã lầm vì em cứ tưởng rằng anh là một người tốt bụng. Anh đã nguyền rủa người ta như thế đấy! Nhưng em nói thật, không cần giấu giếm gì nữa: em đã yêu và đang chờ anh ấy, nếu anh ấy không trở về, em cớ thể nói rằng anh ấy đã chết vì yêu em.
Fernand đứng lên đi vòng quanh nhà, rồi quay lại với đôi mắt u tối, nắm chặt tay hỏi:
- Mercédès, em nhất quyết chưa?
- Em yêu Edmond Dantès - Cô gái lạnh lùng nói. - Ngoài anh ấy ra, em không ưng thuận ai làm chồng em cả.
Fernand cúi đầu thất vọng, trút tiếng thở dài nghe thật não ruột rồi nghiến răng ken két:
- Thế nếu nó chết?
- Nếu anh ấy chết, em sẽ chết theo.
- Nếu nó quên em?
Vừa lúc đó bên ngoài có tiếng gọi:
- Mercédès, Mercédès!
Cô gái hai má đỏ ửng thốt lên:
- A, anh xem đấy, anh ấy có quên em đâu, anh ấy đã về kia rồi! Anh Edmond, có em đây!
Fernand mặt tái nhợt, lùi lại phía sau và ngồi phệt xuống ghế.
Edmond và Mercédès ôm chầm lấy nhau. Ánh nắng gay gắt của bầu trời Marseilles xuyên qua cánh cửa bao trùm lấy hai người đang tràn ngập trong hạnh phúc và yêu thương.
༺༒༻
Đột nhiên Edmond nom thấy bộ mặt đang nhăn nhó và tái nhợt, đầy đe dọa trong bóng tối của Fernand. Tay hắn sờ vào chuôi con dao găm giắt ở thắt lưng. Edmond cau mày nói:
- Ồ, xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh.
Rồi hỏi Mercédès:
- Ai thế em?
- Anh Dantès, đây là anh họ em, người bạn của em và cũng là người bạn của anh. Anh Fernand là người em yêu hơn cả sau anh đấy.
- À phải - Edmond nói và chìa tay thân thiện cho anh chàng Catalans.
Nhưng Fernand vẫn đứng ngây như phỗng với bộ mặt tối tăm và đe dọa. Mercédès nhìn thẳng vào mắt hắn và khóe mắt như ra lệnh của cô làm hắn bị mê hoặc. Hắn tiến lại gần Edmond và cũng chìa tay ra. Nhưng khi vừa chạm vào tay Edmond, hắn đã vội bỏ chạy ra ngoài. Vừa chạy như bay như biến, hắn vừa bứt tóc kêu:
- Ôi! Đau khổ cho ta quá! Đau khổ cho ta quá!
- Này anh chàng Catalans - Có tiếng gọi - này Fernand, đi đâu thế?
Fernand đứng lại, nhìn quanh quẩn và thấy Caderousse đang ngồi uống rượu với Danglars dưới một vòm cây.
༺༒༻
- Đi đâu mà vội thế - Caderousse nói - Quên cả chào anh em. Lại đây tí đã nào.
- Chai rượu vẫn còn gần đầy - Danglars nói thêm. - Trông anh như người mất hồn, ngồi xuống đây nào!
Fernand lấy tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán rồi ngồi phịch xuống ghế. Caderousse nói:
- Bọn mình trông cậu như điên dại, như thằng muốn đâm đầu xuống biển nên bọn mình muốn gọi cậu đến làm mấy hớp rượu còn hơn là uống nước mặn. Trông cậu như anh thất tình ấy!
- Úi chà! - Danglars nói - Một con người khỏe mạnh như cậu ta sao mà có thể thất tình được?
- Danglars, anh xem đấy - Caderousse nói và nháy mắt với bạn - Câu chuyện như sau: Fernand là một chàng trai Catalans dũng cảm và tốt bụng, là dân chài có hạng của Marseilles, yêu một cô gái xinh đẹp tên là Mercédès, nhưng khốn thay cô này lại đi yêu một anh thuyền phó tàu Pharaon, và hôm nay chiếc tàu lại vừa cập bến. Thế là anh chàng Fernand bị ra rìa, tôi cho là một người Catalans thì không đời nào để cho kẻ khác phỗng mất người yêu, và khi Fernand đã trả thù thì hẳn là ghê gớm lắm.
Danglars làm ra vẻ ái ngại cho Fernand, nói:
- Chàng trai đáng thương, cậu ta có ngờ đâu Dantès lại bỗng dưng trở về.
- Nhưng dẫu sao - Caderousse nói và rót thêm rượu cho Fernand - Nó sẽ lấy cô Mercédès xinh đẹp. Bao giờ thì họ tổ chức lễ cưới thế?
- Chao ôi! Chưa đâu - Fernand lẩm bẩm nói.
- Nhưng rồi sẽ cưới - Caderousse nói - Cũng như nó sẽ làm thuyền trưởng tàu Pharaon, phải không Danglars?
Danglars rùng mình vì câu hỏi nhằm trúng tim đen của hắn.
- Nào chúng ta hãy nâng cốc mừng thuyền trưởng Dantès, chồng của cô gái Catalans xinh đẹp.
Caderousse đưa cốc rượu lên môi và uống cạn một hơi, còn Fernand cầm cốc rượu quẳng xuống đất vỡ tan tành.
- Này, này, cậu Fernand - Caderousse nói - Mắt cậu còn tinh tường, thử nhìn xem có phải là cặp tình nhân đang dắt nhau đi ở đằng kia không?
Danglars vẫn theo dõi tâm trạng của Fernand và bộ mặt nhợt nhạt của hắn.
- Phải đấy, chính là Edmond và Mercédès đang đi về phía chúng ta.
Caderousse hơi men chếnh choáng, đứng dậy nói:
- Ồ, Dantès! Ồ, cô gái xinh đẹp! Lại đây nói chuyện cho chúng tôi biết bao giờ thì anh chị tổ chức lễ cưới nào? Bởi cậu Fernand này nhất định không chịu nói.
- Câm mồm đi - Danglars nói - Phải có thái độ nhẫn nhục như Fernand đây này, cậu ta biết điều lắm đấy chứ!
Fernand bị câu nói của Danglars kích động, đã muốn nhảy bổ ra gây sự với tình địch, nhưng Mercédès đã tươi cười nhìn thẳng vào mặt hắn làm hắn run sợ và ngồi phịch xuống ghế.
- Chào bà Dantès! - Caderousse nói.
- Đó chưa phải là tên của tôi đâu! - Mercédès nghiêm trang nói. - Ở xứ sở chúng tôi người ta không gọi tên người con gái bằng tên chồng chưa cưới, vì như thế sẽ đem lại tai họa.
- Xin cô tha lỗi cho anh bạn Caderousse của tôi - Danglars nói
- Anh Dantès, hôn lễ sắp cử hành chưa?
- Chỉ nội ngày mai hoặc cùng lắm là đến ngày kia, anh Danglars ạ! Chúng tôi sẽ tổ chức bữa tiệc đính hôn. Anh và anh Caderousse đều được mời đến dự.
- Sao vội vàng quá thế? - Danglars nói - Tàu Pharaon mãi ba tháng nữa mới ra khơi kia mà!
- Để hưởng hạnh phúc, bao giờ người ta cũng vội vàng. Vả lại tôi cũng còn phải đi Paris nữa.
- A, lần đầu tiên anh đi Paris phải không? Anh đi vì việc riêng à?
- Không, tôi thực hiện nhiệm vụ mà thuyền trưởng Leclere đã giao cho.
- Phải, phải, tôi hiểu rồi! - Danglars nói, nhưng trong bụng hắn nghĩ thầm - Đi Paris để trao cho người nào đó bức thư mà Thống soái đã ủy thác cho nó. Hay lắm! Bức thư này làm ta nảy ra một ý nghĩ tuyệt vời, A ha! Dantès, mi đừng hòng lên được chức thuyền trưởng Pharaon!