Chương 4 ÂM MƯU
Danglars nhìn theo Edmond và Mercédès cho đến khi cặp tình nhân đi khuất mới quay lại, thấy Fernand vẫn ngồi trên ghế, mặt tái mét và đang run lên vì tức giận, còn Caderousse thì đang say bí tỉ và nghêu ngao hát.
༺༒༻
- Này Fernand - Danglars nói - Đúng là một đám cưới chẳng được lòng ai. Cậu yêu cô ta lắm thì phải. Đáng lẽ đừng ngồi mà vò đầu, bứt tai như thế, tốt hơn là cậu nên tìm một phương kế để cứu chữa thì vẫn hơn chứ!
- Anh bảo tôi còn làm gì được nào? Tôi muốn đâm chết nó nhưng Mercédès sẽ chết theo nó và tôi cũng sẽ chẳng sống nổi.
- Tôi muốn chữa bệnh cho cậu, - Danglars nói tiếp - Nghĩa là ngăn cản không cho Dantès cưới được vợ mà không phải khử nó.
- Chỉ có cái chết mới làm được chúng xa nhau. - Fernand nói.
- Sống xa nhau cũng chẳng khác gì chết - Danglars nói - Nếu giữa Dantès và Mercédès có một nhà tù thì khác nào đó là một nấm mồ.
- Nhưng khi nó ở tù ra - Caderousse say mềm nhưng hãy còn chưa mất hết lý trí nói - Và một thằng như Edmond Dantès tất sẽ tìm cách trả thù. Vả lại nó không cướp của, giết người thì làm sao bỏ tù nó được.
༺༒༻
Danglars không để ý đến câu nói của gã say rượu, quay lại hỏi Fernand.
- Thế nào? Không cần phải giết nó, cậu thấy không?
- Tôi biết anh cũng căm thù nó vì một lý do nào đó - Fernand nắm chặt tay Danglars nói - Xin anh cho biết phải làm gì tôi sẽ tuân lệnh.
- Đem giấy bút lại đây. Là kế toán viên, những thứ đó là công cụ của tôi.
- Đem giấy bút lại đây - Fernand gọi.
Người hầu bàn đem những thứ đó lại.
- Tôi nghĩ rằng những cái này - Caderousse nói - lại có thể giết người chắc chắn hơn là đâm trộm ở chỗ vắng, cho nên tôi ghê sợ chúng hơn là gươm giáo.
Nói xong, hắn lại uống thêm một cốc nữa. Danglars nói tiếp:
- Này, tôi cứ giả thử trong chuyến đi vừa qua, Dantès đã ghé vào đảo Elba, nếu có ai tố cáo nó là tay chân của Bonapar...
- Tôi sẽ đi tố cáo nó - Fernand vội vàng nói.
Danglars dùng tay trái cầm bút viết bằng thứ chữ ngả, khác với lối chữ hắn viết thường ngày rồi đưa cho Fernand đọc:
“Là một kẻ trung thành với Đức vua (2) và giáo hội, tôi xin báo để quan Chưởng lý biết là tên Edmond Dantès, thuyền phó tàu Pharaon, trước khi trở về Marseilles, sáng hôm nay đã ghé Naples và Porto-Ferrajo để chuyển một bức thư của Murat cho kẻ tiếm ngôi (3) và một mật chỉ của kẻ tiếm ngôi cho Ủy ban Bonapar ở Paris. Tội trạng này sẽ được chứng minh sau khi nó bị bắt. Bức thư nói trên sẽ được tìm thấy trong người nó, hoặc ở nhà bố nó, hoặc trong cabin trên tàu Pharaon”.
- Tốt lắm! Thế là cậu trả được mối thù mà chả có ai oán trách được cậu, miễn là cậu bỏ bức thư tố cáo này trong phong bì và gửi cho quan Chưởng lý. Thế là xong.
Caderousse tuy đã say mèm nhưng cũng hiểu rằng bức thư tố cáo đó sẽ đem lại tai họa, bèn nói:
- Phải, thế là xong, nhưng thật là xấu xa đê tiện!
Nói xong hắn giơ tay muốn cầm lấy bức thư, nhưng Danglars gạt tay hắn ra và nói:
- Tôi nói và làm đùa đấy thôi, chứ ai lại muốn hại Dantès, trông đây này...
Hắn cầm bức thư vò lại rồi ném vào gốc cây. Hắn đứng lên nhưng vẫn nhìn Fernand đang ngồi nguyên tại chỗ, mắt không rời bức thư vò tròn nằm ở chỗ đó, rồi bảo Caderousse:
- Caderousse, cậu mà nốc nữa thì đến phải ngủ lại đây mất. Ta về thôi.... Đưa tay đây.
- Nào thì về - Caderousse nói - Nhưng không ai phải dìu cả. Còn Fernand, cậu có về cùng chúng tớ không?
- Không, tôi quay lại xóm Catalans - Fernand đáp.
Danglars kéo Caderousse đi về phía Marseilles. Đi được vài chục bước, hắn ngoái cổ lại và trông thấy Fernand lấy bức thư, bỏ vào túi và chạy vội ra khỏi quán rượu.
Công việc xếp đặt thế là đâu vào đấy - Hắn nghĩ bụng - Bây giờ mặc cho mọi việc tiếp diễn.
༺༒༻
(2) Vua Louis XVIII lúc đó đang thay thế Napoleon (ND).
(3) Ám chỉ Bonapar