Chương 12 CHA VÀ CON
Noirtier chính là người lạ mặt đã không chịu xưng tên, bước vào. Ông ta đóng cửa phòng rất cẩn thận, bước tới giơ tay cho Villefort bắt, rồi mỉm cười bảo:
- A ha, anh Gérard! Hình như gặp tôi, anh không vui thì phải. Anh vừa tổ chức lễ đính hôn ngày 28 tháng Hai ở Marseilles, thế mà hôm nay, mồng 3 tháng Ba, anh đã có mặt ở đây rồi.
- Thưa cha đúng thế - Villefort ghé vào tai lão nói - Vì cha mà con phải lên đây và nhờ cuộc hành trình của con mà có thể cứu nguy cho cha.
- Vậy à? Chuyện nghe ly kỳ quá.
- Cha có nghe thấy nói đến một nhóm thân Bonapar ở phố Saint-Jacques...
- Số nhà 53, chính cha là phó hội trưởng.
- Nhà vua vừa cho con hay là tướng Quesnel được mời tới lúc chín giờ tối, và sáng hôm sau người ta đã thấy xác ông nổi trên sông Seine.
- Còn tôi, tôi sẽ kể với anh một câu chuyện không kém phần ly kỳ...
- Cha im đi, chuyện đó con biết rồi. Bonapar đã đổ bộ lên đất Pháp và ông ta có gửi cho cha một bức thư từ đảo Elba. Con đã tóm được kẻ đưa thư, và, nếu bức thư ấy lọt vào tay người khác, thì vào giờ này chắc chắn là cha đã bị xử bắn rồi.
- Bức thư đó đâu?
- Con đã đốt đi rồi vì sợ liên quan đến tính mệnh của cha.
- Và cả đến bước đường công danh của anh nữa. Bây giờ tôi không còn lo ngại gì vì đã có anh che chở.
- Nhưng tướng Quesnel đã bị mưu sát và cơ quan cảnh sát đang truy nã gắt gao...
- Bị mưu sát? Ai bảo thế?
- Chính nhà vua.
- Nhà vua? Ngài cũng thừa hiểu là trong chính trị con người không còn nữa mà chỉ còn lý tưởng; tình cảm không còn nữa mà chỉ còn quyền lợi; người ta không mưu sát, người ta chỉ trừ bỏ đi một chướng ngại vật, có thế thôi!
- Cha đang trông chờ kẻ tiếm ngôi trở về à?
- Đúng thế đấy. Hoàng đế đang trên con đường đi Grenoble. Ngày 12 sẽ tới Lyons và ngày 25 sẽ có mặt ở Paris.
- Dân chúng sẽ nổi dậy.
- Để theo Người.
- Quân đội sẽ được điều đến.
- Để hộ giá Người trở về thủ đô.
- Sao cha biết tường tận vậy? - Villefort nhìn cha ngạc nhiên hỏi.
- Trời! Dễ hiểu quá thôi. Những người cầm quyền như các anh chỉ biết có tiền bạc, còn chúng tôi chỉ biết có lòng trung thành.
Nói xong, ông già Noirtier chuẩn bị bước ra, Villefort nắm tay cha giữ lại:
- Cơ quan cảnh sát của nhà vua có thể là tồi, nhưng họ cũng biết rõ hình dáng con người lạ mặt mặc áo choàng màu lơ và đeo Bắc đẩu bội tinh.
- Thế à? Chúng cũng chỉ là những thằng ngốc như tôi đã nói.
Nói xong, Noirtier cởi áo ra, đến gần bàn rửa mặt, cạo phăng râu mép đi, sửa lại bộ tóc, khoác chiếc áo màu nâu của Villefort, đội chiếc mũ vành cong của viên phó biện lý ngắm nghía mình trước gương rồi quay lại hỏi:
- Thế nào? Liệu chúng còn nhận ra tôi nữa không?
Villefort vừa sợ hãi vừa thán phục đáp:
- Thưa không đâu ạ.
- Này anh, anh đã cứu mạng tôi, nay mai tôi sẽ đền ơn anh. Bây giờ anh đến nói với nhà vua rằng ông ta bị người ta lừa dối về nội tình nước Pháp, về tinh thần của dân chúng và lính tráng. Người mà ông ta gọi là con quỷ đảo Corse, kẻ tiếm ngôi ở Nevers đã được gọi là Bonapar ở Lyons, Hoàng đế ở Grenoble và nay mai sẽ được tung hô vạn tuế ở Paris.
Nói xong ông già điềm tĩnh đi ra. Villefort mặt tái nhợt vì xúc động, chạy lại cửa sổ nhìn theo người cha đang thản nhiên đi giữa mấy tên mật vụ đứng lảng vảng ở đầu phố để đón bắt người lạ mặt có bộ ria mép đen và khoác áo choàng màu lơ. Chờ ông Noirtier đi khuất hẳn, hắn mới trở vào, bỏ mũ và áo của cha vào đáy hòm rồi chuẩn bị trở về Marseilles.