← Quay lại trang sách

Chương 13 THỜI KỲ MỘT TRĂM NGÀY

Noirtier đã tiên đoán rất đúng. Sự việc xảy ra dồn dập, mau lẹ lạ kỳ, dường như có phép mầu nhiệm và vô tiền khoáng hậu. Hoàng đế Napoleon trở lại điện Tuileries mà vua Louis vừa rời bỏ, và ông ta lại ngồi vào cái bàn gỗ lúp trong văn phòng nhỏ ưa thích của ông để thảo ra những sắc lệnh mới nhằm trấn áp bọn bảo hoàng. Viên chánh biện lý bị huyền chức. Villefort đáng lẽ cũng bị cùng chung số phận nếu không nhờ sự che chở của Noirtier. Ông già đã trở thành một người có quyền thế trong triều suốt khoảng thời gian mà người ta gọi là “Một trăm ngày”. Viên phó biện lý tạm thời được nắm quyền tư pháp ở Marseilles. Villefort hoãn ngày cưới vợ vì hắn tính nếu hoàng đế đứng vững thì hắn sẽ nhờ cha tìm cho món khác; nếu Louis XVIII trở lại ngôi báu thì ảnh hưởng của hầu tước Saint-Méran sẽ nâng cao địa vị cua hắn lên. Trong lúc hắn đang khoái trá tính chuyện bắt cá hai tay, thì có người vào báo ông chủ hãng tàu muốn gặp.

༺༒༻

Ông Morrel thấy Villefort vẫn bình tĩnh, lạnh lùng kiểu cách như sáu tuần lễ trước đây. Hắn chống khuỷu tay lên bàn giấy nhìn ông bằng con mắt dò xét.

- Xin ông cho biết, ông đến có việc gì?

- Thưa ngài, chắc ngài còn nhớ có một hôm tôi đến yêu cầu ngài khoan dung cho một anh thanh niên đáng thương, thuyền phó chiếc tàu của tôi bị buộc tội liên lạc với đảo Elba. Ngày đó ngài phò vua Louis XVIII đã thi hành đúng nhiệm vụ của ngài. Nhưng hôm nay ngài làm việc dưới triều đại Napoleon, bổn phận ngài là che chở cho anh ta, và tôi muốn được biết hiện giờ anh ta ở đâu?

༺༒༻

Villefort làm ra bộ sửng sốt hỏi:

- Tên anh ta là gì nhỉ?

- Edmond Dantès.

- Dantès, Edmond Dantès, ông không nhầm chứ?

- Không thể nhầm được ạ, tôi biết anh ta từ mười năm nay và anh ta làm việc cho tôi từ bốn năm nay.

Villefort giở một quyển sổ to ở ngăn tủ ra, tìm một lát rồi lại mở một cuốn khác, cuối cùng nói:

- A, tôi nhớ ra rồi. Một thanh niên thủy thủ, sắp lấy một cô gái Catalans, can vào một tội rất nặng. Tôi đã làm một bản báo cáo kèm theo những giấy tờ bắt được trong người anh ta, gửi lên Paris và tám ngày sau người ta đã đem anh ta đi biệt tích.

- Biệt tích - ông Morrel thốt lên - Người ta đã làm gì anh ấy?

- Ồ, ông cứ yên tâm, chắc chắn là bị đưa đi an trí ở một nơi nào đó và chắc chỉ ít ngày nữa anh ta sẽ được trở về điều khiển con tàu của ông. Hoàng đế mới trở về có mươi lăm hôm, lệnh tha chắc chưa thảo kịp.

- Có cách nào làm những thủ tục nhanh chóng hơn được không?

- Ông Morrel thân mến, thời nào cũng thế thôi. Các chính thể nối tiếp nhau và giống hệt nhau: bộ máy nhà tù đặt ra ở từ thời vua Louis XII đến nay vẫn còn tồn tại. Tôi muốn mách ông một cách là ông có thể biên thư cho ngài Bộ trưởng Tư pháp để kháng cáo.

- Chao ôi! Mỗi ngày ngài bộ trưởng nhận được hàng trăm đơn trong khi ngài chỉ có thì giờ đọc được vài ba cái?

- Nhưng nếu bức thư đó được chính tay tôi chuyển đi thì nó sẽ được đọc ngay chưa biết chừng.

- Tôi biết viết thế nào bây giờ?

- Được, ông cầm lấy giấy bút, ngồi vào đây viết theo tôi đọc. Chúng ta phải làm khẩn trương vì anh chàng Dantès hẳn đang mong chờ.

Villefort đọc cho ông Morrel viết xong đơn, cầm lấy đọc to rồi nói:

- Bây giờ ông có thể trông cậy vào tôi, tôi sẽ gửi đi ngay hôm nay và sẽ đảm nhiệm mọi công việc.

Lời nói quả quyết của Villefort làm ông Morrel chứa chan hy vọng. Ông liền quay về báo tin cho ông già Dantès biết là chỉ nay mai sẽ được gặp con trai. Nhưng Villefort đáng lẽ gửi bức thư đi Paris như đã hứa thì hắn lại giấu kín để sau này làm tài liệu buộc tội thêm cho Dantès.

Trong thời kỳ một trăm ngày ấy, ông Morrel đã hai lần xin tha cho anh thanh niên bất hạnh, nhưng Villefort cứ hứa hẹn hão huyền cho đến ngày cuộc bại trận ở Waterloo xảy ra. Thế là Dantès vẫn cứ bị bỏ rơi trong ngục tối, anh không hay biết gì về việc mất ngôi của Louis XVIII, về thời kỳ một trăm ngày Napoleon nắm lại chính quyền, về sự suy sụp của ông ta sau cuộc bại trận ở Waterloo, và vua Louis XVIII lại trở về điện Tuileries lần thứ hai.

Còn Danglars, sau khi tố cáo Dantès, rất hí hứng, cho là trời giúp hắn. Nhưng khi Napoleon trở về Paris, hắn rất lo sợ Dantès sẽ trở về, biết được chuyện này và sẽ trả thù. Hắn xin ông Morrel cho thôi việc và giới thiệu hắn đến làm công cho một hãng buôn Tây Ban Nha. Ít ngày sau hắn đi Madrid và từ đó không ai thấy tăm hơi hắn đâu nữa.

Còn Fernand, từ ngày Dantès đi khỏi, hôm nào cũng ra ngồi ở bãi biển xóm Catalans để rình. Nếu anh thủy thủ trẻ tuổi trở về, hắn sẽ thi hành âm mưu hạ sát. Giữa lúc đó, Hoàng đế Napoleon tuyển mộ thêm lính để đi xâm chiếm nước ngoài. Fernand đau khổ và thất vọng, hắn liền từ giã Mercédès ra tòng quân.

Mercédès vẫn quý Fernand như một người anh, nên ngày hắn ra đi, cô buộc cái ba lô cho hắn và nói:

- Anh Fernand, em chỉ còn có anh trên đời này, nếu anh chết trận thì em sẽ sống cô độc suốt đời, không còn ai làm bạn nữa.

Câu nói đó làm cho Fernand còn nuôi hy vọng. Nếu Dantès không về, một ngày kia hắn sẽ lấy được Mercédès làm vợ.

༺༒༻

Mercédès sống âm thầm giữa mảnh đất khô cằn và biển cả. Cô đi lang thang như người điên trong xóm Catalans, mắt đẫm lệ, thỉnh thoảng ra đứng ở bờ biển nhìn về phía Marseilles, nghe tiếng sóng vỗ rì rầm như nỗi đau khổ vô bờ của cô, với sự chờ đợi vô vọng.

Caderousse, cũng đăng lính như Fernand, nhưng vì nó có vợ nên hắn chỉ bị điều ra biên giới. Ông già Dantès, sau ngày hoàng đế thất trận, không còn hy vọng gì nữa. Sau đúng năm tháng xa đứa con thân yêu, ông trút hơi thở cuối cùng trong tay Mercédès. Ông Morrel lo liệu ma chay cho cụ và trả vài món nợ lặt vặt mà cụ vay trong lúc lâm bệnh. Trong tình thế hiểm nghèo này, việc giúp đỡ người cha của một kẻ được mệnh danh là tay sai của Bonapar không phải chỉ là một việc thiện, mà còn là một hành động dũng cảm đong thời còn là một tội lỗi đối với nhà cầm quyền.