← Quay lại trang sách

Chương 25 NGƯỜILẠ MẶT

Đến nửa đêm Dantès thức giấc, nằm đợi trời sáng. Ánh bình minh đầu tiên vừa hé, anh đã nhổm dậy và trèo lên mỏm đá. Cũng như hôm qua, anh thăm dò xung quanh. Cảnh vật vắng lặng, hoang vu. Anh đi xuống hang, mở hòm ra, vốc một vốc kim cương, ngọc quý nhét vào túi rồi đậy nắp hòm lại, rắc cát lên trên làm mất hết dấu vết đào bới. Xong đâu đấy, anh ra khỏi hang, đặt phiến đá vào chỗ cũ, lấy đất phủ lên miệng hang, trồng mấy cây lau lên trên, xóa những vết chân ở quanh đó rồi đi ra bờ biển.

Giờ đã đến lúc anh phải trở về với cuộc sống, với loài người và dùng tiền tài, vốn là một sức mạnh vô biên để chiếm lấy một địa vị, một ảnh hưởng và một uy quyền trong xã hội.

Ngày thứ sáu, thuyền La Jeune Améliequay trở lại. Từ xa, bóng con thuyền lướt trên biển đã được Dantès nhận ra. Anh giả vờ lết ra bờ biển. Khi các thủy thủ lên bờ, họ thấy anh hãy còn rên. Anh nói với họ rằng anh đã đỡ nhiều. Jacopo cho anh biết, đêm qua họ bị chiếc tàu tuần tiễu lùng bắt, may nhờ đêm tối mới chạy thoát nên phải quay về đảo Monte Cristo nhân thể đón luôn anh. Nói chung chuyến đi đó không đến nỗi xấu và tất cả mọi người, nhất là Jacopo, đều lấy làm tiếc là Dantès không tham gia nên không được chia phần, mỗi phần lên tới năm mươi đồng Guinea. Ngay tối hôm đó anh xuống thuyền đi Leghorn.

Đến Leghorn, anh bán cho một người Do Thái bốn viên kim cương loại nhỏ nhất, được hai chục vạn francs. Hôm sau, anh mua một chiếc thuyền nhỏ mới nguyên cho Jacopo và còn cho thêm một trăm đồng peso để thành lập nhóm thủy thủ với điều kiện Jacopo sẽ đi Marseilles để thăm dò tin tức về một ông già tên là Louis Dantès ở phố Allées de Meilhan và một cô gái tên là Mercédès ở xóm Catalans. Sau đó hai bên hẹn gặp nhau ở đảo Monte Cristo. Bây giờ đến lượt Jacopo, anh ta ngạc nhiên tưởng như mình đang ở trong một giấc mơ. Edmond phải giải thích là anh vừa được thừa hưởng gia tài của một ông bác ở Leghorn và việc anh bỏ nhà ta đi làm nghề thủy thủ là do bất hòa với gia đình.

༺༒༻

Sau đó Dantès từ biệt ông chủ thuyền vì giao kèo đã hết hạn. Ông chủ rất tiếc vì mất Dantès, nhưng thấy anh vừa được thừa hưởng gia tài nên cũng mừng cho anh. Sáng hôm sau, Jacopo lên đường đi Marseilles, còn Dantès đi về Genoa. Anh đến hải cảng này vốn là nơi nổi tiếng có những thợ đóng tàu giỏi. Anh gặp một ông chủ hãng đóng tàu đang cho hạ thủy một chiếc du thuyền của một người Anh đặt với giá bốn vạn francs. Dantès liền trả sáu vạn để lấy chiếc du thuyền đó, còn ông chủ hãng đóng tàu sẽ đóng chiếc khác cho người Anh. Người chủ hãng thấy được giá hời liền ưng thuận ngay.

༺༒༻

Hai giờ sau Dantès đã tự mình điều khiển chiếc du thuyền, rời cảng Genoa ra đảo Monte Cristo. Chiều hôm sau anh tới nơi và ghé thuyền vào một vũng nhỏ. Anh vào hang và thấy tất cả vẫn còn nguyên vẹn. Anh liền chuyển hết xuống thuyền, xếp tất cả vào một cái tủ bí mật. Hôm sau, anh lái thuyền đi quanh đảo, xem xét rất kỹ tất cả các ngõ ngách để biết rõ từng chi tiết và đặc điểm.

༺༒༻

Được mấy hôm, Jacopo đến chỗ hẹn, báo cho Dantès biết là ông già Dantès đã chết, còn cô Mercédès thì mất tích. Anh nghe tin đó rất bình tĩnh, từ biệt Jacopo rồi đi Marseilles. Cái chết của cha không làm anh ngạc nhiên vì lúc anh bị bắt ông già đã bảy mươi tuổi. Nhưng còn Mercédès? Anh không thể để lộ bí mật của anh được, anh không thể nói hết chi tiết cho Jacopo được. Vả lại, còn có những điều anh muốn biết mà chỉ có thể đích thân anh đi tìm. Cái gương trong hiệu cắt tóc ở Leghorn đã cho anh biết không ai có thể nhận được ra anh nữa. Hơn nữa bây giờ anh có đầy đủ các phương tiện để cải trang.

Một buổi sáng, chiếc du thuyền cặp bến Marseilles và Dantès thả neo ở chỗ trước đây người ta đã đưa anh xuống thuyền để ra lâu đài If. Anh không khỏi hồi hộp khi một tên cảnh sát tiến đến hỏi giấy tờ. Anh xuất trình hộ chiếu người nước Anh mà anh đã mua ở Leghorn. Với tư cách người nước ngoài, anh sẽ được kính nể hơn.

Người đầu tiên mà anh gặp trên đại lộ Canebière là một thủy thủ cũ của tàuPharaonmà anh đã từng chỉ huy. Chính con người này sẽ cho anh biết người ta có còn nhận ra được anh nữa không. Anh tiến thẳng đến, hỏi người đó vài câu. Người đó trả lời mà không hề có một chút biểu hiện nào quen biết anh. Anh đưa cho người thủy thủ đó một đồng tiền để thưởng công. Một lát sau, thấy người đó chạy theo. Dantès quay lại, người thủy thủ nói:

- Thưa ông, có lẽ ông nhầm. Đáng lẽ ông thưởng cho tôi một đồng 2 franc thì lại đưa cho tôi một đồng vàng!

- Anh bạn ạ - Dantès đáp - Tôi không nhầm đâu. Nhưng lòng thật thà của anh xứng đáng được thưởng nữa. Đây là đồng thứ hai mong anh cầm lấy để uống rượu để chúc sức khỏe cho tôi và cho các bạn anh.

Anh thủy thủ nhìn Dantès kinh ngạc đến nỗi quên cả cám ơn. Một lúc sau anh ta tự lẩm bẩm: "Có lẽ là một tay tỉ phú vừa ở Ấn Độ về".

Dantès tiếp tục đi. Mỗi bước đi lại làm anh thêm hồi hộp. Những kỷ niệm của thời niên thiếu lại xuất hiện ở mỗi đầu phố. Tới đường Allées de Meilhan, anh cảm thấy đầu gối như muốn quỵ xuống. Anh phải vịn vào một gốc cây, dừng lại một lát để trấn tĩnh. Anh đi vào một ngôi nhà tồi tàn mà trước đây anh đã sống với cha anh. Anh bước qua cửa, vào hỏi xem còn có buồng nào trống để thuê. Nhà đã chật hết, nhưng anh cố nài để được vào thăm tầng thứ năm. Người gác cổng buộc lòng phải đưa anh lên. Buồng này gồm hai ngăn, có một cặp vợ chồng mới cưới được tám ngày đangở.

Thấy cặp vợ chồng đó, Dantès thở dài. Căn buồng đã khác xưa nhiều lắm. Anh không còn nhận ra là căn buồng của cha anh xưa kia nữa. Đâu phải thứ giấy dán tường thưở xưa, tất cả đồ đạc cũ vốn là bạn thời niên thiếu của anh, đã biến hết. Anh quay lại phía chiếc giường, cũng không phải là cái giường hồi xưa mà người cha già của anh đã nằm, và lúc hấp hối còn gọi tên anh.

Cặp vợ chồng trẻ ngạc nhiên nhìn con người có vầng trán nghiêm trang, nhưng trên má đang lăn hai giọt nước mắt long lanh, trong khi đôi mắt anh vẫn mở to, không chớp. Lúc đi xuống tầng dưới anh hỏi thăm người thợ may Caderousse, thì được người ta cho biết hắn làm ăn thua lỗ và bây giờ đã mở một quán trọ ở đường Beaucaire.

༺༒༻

Sau đó, Dantès tìm đến ông chủ ngôi nhà, tự giới thiệu là hầu tước Wilmore (tên trong hộ chiếu) ngỏ ý muốn mua ngôi nhà nhỏ đó với giá hai mươi lăm nghìn francs, nghĩa là đắt hơn mười ngàn francs, với điều kiện là cặp vợ chồng mới cưới sẽ dọn xuống tầng dưới và ở bất cứ tầng nào mà họ thích, nhưng không phải trả thêm tiền nhà. Sự việc lạ lùng này làm xôn xao dư luận những người ở nhà thuê và cả Allées de Meilhan.

Ngay buổi chiều hôm đó, người ta thấy ông khách lạ mặt ấy đi dạo khắp xóm Catalans, rồi bước vào một cái lều của dân chài lưới hỏi thăm các tin tức khác.