← Quay lại trang sách

Chương 37 NHỮNG HẦM MỘ Ở NHÀ THỜ ST. SEBASTIAN

Có lẽ chưa bao giờ trong đời mình, Franz có một ấn tượng sâu sắc bằng lúc này, từ hân hoan, chuyển sang buồn tẻ, dường như thành phố Rome dưới ngọn gió huyền ảo của ma quỷ, đã biến thành một nghĩa địa mênh mông. ánh trăng lưỡi liềm le lói chiếu xuống đường phố vắng tanh, chìm đắm trong bóng tối.

Cỗ xe đưa anh trở về khách sạn Pastrini và lần đầu tiên anh ngồi ăn một mình. Đến mười giờ vẫn chưa thấy Albert về, anh lấy xe đến nhà Quận công Bracciano chơi. Ông là người hiếu khách nhất Rome, và nữ bá tước mà anh quen cũng có mặt ở đây. Trông thấy anh đi có một mình, nữ bá tước hỏi:

- Albert đâu, sao không thấy lại?

- Tôi đợi mãi đến bây giờ vẫn chưa thấy anh ta về.

- Tôi thấy đêm nay đẹp lắm và thiên hạ cứ phàn nàn là nó trôi quá nhanh.

Quận công Bracciano nói:

- Ở cương vị tôi, tôi không thể để cậu ấy lặn lội một mình trong đêm khuya khoắt, vắng vẻ thế này, cậu ấy có mang theo vũ khí không?

- Albert chỉ có bộ đồ hóa trang trên người - Franz tự nhiên thấy rùng mình, đáp.

Một lát sau, có một người đầy tớ đến báo cho anh biết là ông chủ khách sạn mời anh về ngay vì có người lạ mặt cần gặp và có mang một bức thư đến cho anh. Franz liền cáo lỗi chủ nhân, tất tả lên xe trở về khách sạn. Tới nơi, anh thấy một người lạ mặt, mặc một chiếc áo choàng rộng, đang đứng chờ anh ở ngoài cửa. Người lạ mặt nói:

- Xin lỗi, ngài là nam tước Franz d’Épinay, bạn của tử tước Albert de Morcerf?

- Phải.

- Tử tước có gửi cho ngài một bức thư và mong ngài trả lời ngay. Tôi xin đứng đây chờ.

Franz bước vào khách sạn, gặp ông chủ ra đón với vẻ mặt hoảng hốt. Nóng ruột như điên, anh chạy vội vào buồng mở bức thư ra đọc:

"Bạn thân mến, nhận được thư này, nhờ bạn mở cặp đựng tiền của tôi, lấy cho tôi số tiền bốn nghìn piastres trao cho người đưa thư này, không nên trì hoãn... Tôi rất tin cậy vào bạn".

"Albert de Morcerf"

Dưới bức thư là mấy dòng chữ viết tắt bằng tiếng Ý, chữ viết khác hẳn: "Nếu sáu giờ sáng mai số tiền bốn nghìn piastres không được giao vào tay tôi thì đến đúng bảy giờ tử tước sẽ không còn sống nữa".

"Luigi Vampa".

Nhìn mấy dòng chữ sau cùng, Franz hiểu hết. Anh mở tủ tìm cái cặp da, nhưng số tiền của Albert mang theo đã tiêu hết quá nửa, cộng cả số tiền mặt của anh còn, mới được ba nghìn hai trăm, còn thiếu tám trăm nữa. Anh định quay lại nhà Quận công Bracciano, nhưng đột nhiên anh nảy ra một ý nghĩ. Anh nhờ ông chủ khách sạn phái một người sang báo cho bá tước biết là anh đang muốn gặp ông. Một lát sau, có tin báo về là bá tước đang chờ nam tước.

Đích thân bá tước ra đón nam tước vào phòng khách.

- Tôi đến, muốn gặp ngài vì một vấn đề rất nghiêm trọng - Nói xong, Franz chìa bức thư cho bá tước xem.

Đọc xong bá tước hỏi:

- Ông đã có đủ số tiền chưa?

- Còn thiếu tám trăm ạ.

Bá tước đi đến một cái tủ, mở ra một ngăn chứa đầy những đồng tiền vàng, rồi nói:

- Cám ơn ông đã dành cho tôi cái vinh dự được giúp ông. Xin mời ông lấy đi.

Francs nhìn chằm chằm vào bá tước rồi hỏi:

- Thưa ngài, có nhất thiết phải gửi số tiền này cho Vampa không?

- Trời! Xin ông cứ tự suy xét lấy. Mấy dòng cuối bức thư nói rất cụ thể.

- Tôi thấy là, nếu ngài vui lòng suy nghĩ một chút, là ngài sẽ tìm được một biện pháp đơn giản hơn nhiều cho cuộc thương lượng này.

- Biện pháp gì vậy? - Bá tước ngạc nhiên hỏi.

- Ví dụ nếu chúng ta cùng đến thăm Vampa, hắn sẽ không từ chối mà còn trả lại tự do cho Albert.

- Tôi ấy à? Tôi có ảnh hưởng gì đến tên tướng cướp ấy?

- Ngài chả vừa làm ơn cho hắn, giúp hắn giải thoát Peppino?

- Ai nói với ông điều đó?

- Vấn đề đó không quan trọng. Tôi biết như vậy.

Bá tước đứng lặng im một lúc, cặp lông mày nhíu lại rồi nói:

- Nếu tôi đi tìm gặp Vampa, ông đi theo tôi chứ?

- Xin rất vui lòng.

- Nếu vậy thì tốt. Đêm nay đẹp trời, một cuộc đi chơi ra ngoại ô Rome sẽ rất thú vị.

- Thưa bá tước, có cần đem vũ khí không ạ?

- Để làm gì.

- Thế tiền?

- Cũng vô ích. Tên đưa thư đâu rồi?

- Hắn đứng đợi ngoài đường - Franz đáp.

- Cần phải biết ta đi tới đâu. Để tôi gọi hắn lên.

- Vô ích, hắn không lên đâu.

- Với ông có thể là như vậy. Với tôi, hắn chả làm khó dễ đâu.

Bá tước bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống đường và thổi một hiệu còi. Năm giây đồng hồ sau, tên đưa thư đã xuất hiện. Hắn bước nhanh vào phòng, quỳ xuống hôn tay bá tước. Bá tước hỏi:

- Peppino hả? Hãy đứng lên kể ta nghe việc tử tước De Morcerf bị Vampa bắt cóc ra sao?

༺༒༻

Peppino có vẻ ngập ngừng nhìn Franz. Bá tước ra hiệu cứ nói, hắn bèn kể:

- Dạ, chàng thanh niên Pháp có vẻ si tình vì nàng Teresa đùa cợt đã ném cho chàng một bó hoa tím.

- Sao? Vợ chủ tướng của các người ấy à?

- Vâng. Chàng thanh niên cũng ném cho nàng một bó hoa, nàng đáp lại. Tất cả hành động đó tất nhiên đã được chủ tướng cùng ngồi trong xe ấy cho phép.

- Sao? - Franz kêu lên, Luigi Vampa cũng có mặt trong xe cùng với các thôn nữ ấy à?

- Chính ông ta cải trang làm người đánh xe - Chàng thanh niên hé mặt nạ ra và Teresa cũng làm như vậy. Chàng thanh niên xin một cuộc hẹn hò, Teresa ấn định nơi gặp. Chỉ có cái, đến nơi hẹn là một cậu bé 15 tuổi chứ không phải Teresa. Hai người đi ra ngoài rồi lên một cỗ xe đã đợi sẵn, đi về phía cửa ô San Paolo. Tới ngoại thành, xe dừng lại.

Bốn người ập tới lôi anh chàng si tình xuống, mang đi. Chàng biết là chống cự cũng vô ích, nên ngoan ngoãn đi theo tới hầm mộ nhà thờ St. Sebastian mà Teresa và chủ tướng đã đứng chờ ở đó...

- Thế nào? - Bá tước hỏi Franz - ông thấy câu chuyện có thú vị không? Nhưng với ai chứ với Albert thì chả lo. Tôi sẽ có cách giải nguy. Ông đã tới thăm hầm mộ nhà thờ St. Sebastian lần nào chưa?

- Thưa chưa ạ.

- Nếu vậy đây là một dịp tốt để đi thăm một di tích lịch sử vào loại đẹp nhất.

Nói xong, bá tước kéo chuông bảo đầy tớ đóng ngựa vào xe. Bá tước rút đồng hồ xem, đã mười hai giờ đêm.

Hai người bước ra cửa, Peppino đi theo sau. Một cỗ xe ngựa đã đứng chờ bên vệ đường. Franz nhận ra người đánh xe chính là Ali, anh đầy tớ da đen ở lâu đài ngầm trên đảo Monte Cristo. Cỗ xe phóng nước đại đi về vùng cánh đồng nhấp nhô những ngôi mộ nằm im lìm dưới ánh trăng mờ nhạt. Một lát sau, cỗ xe dừng lại. Peppino nhảy xuống xe, đốt một bó đuốc, đi vào một con đường nhỏ hai bên cỏ mọc cao. Đi được khoảng một trăm bước họ gặp một người đứng gác. Nhìn thấy bá tước, hắn cúi đầu chào một cách rất kính cẩn. Peppino dẫn hai người vào một cửa hầm hẹp, xuống hai mươi bậc thang, dẫn tới một căn hầm tỏa ra năm ngả như hình ngôi sao, trên vách đá có đào những hố chồng lên nhau bên trong đặt những quan tài. Họ đã tới hầm mộ nhà thờ St. Sebastian. Bá tước dẫn Francs đi qua một hành lang, tới một cái cửa lớn. Phía trong là một buồng rộng, quanh tường xếp đầy những cỗ quan tài, giữa buồng có bốn phiến đá lớn trước kia dùng làm bàn thờ.

Một ngọn đèn sáng leo lét, đặt trên một trụ cột. Một người ngồi chống tay vào cột, đang mải mê đọc sách. Đó là chủ tướng Luigi Vampa. Xung quanh đấy có độ hai chục người nằm ngồi ngổn ngang trên những tấm ghế đá, người nào cũng đeo súng.

༺༒༻

Một tên đứng canh hô: "Ai?", tức thì Vampa và các thủ hạ của hắn vụt đứng lên, súng lăm lăm trong tay. Bá tước Monte Cristo điềm tĩnh bước vào nói:

- Thế nào Vampa, tôi không làm phiền anh chứ?

Nhìn thấy vị khách, Vampa liền ra lệnh cho đồng bọn hạ súng xuống rồi cúi rạp mình.

- Thưa Đức ông, xin Đức ông tha lỗi. Tôi không ngờ lại có vinh dự được Đức ông tới thăm nên không biết mà chuẩn bị nghênh tiếp.

- Tôi tới gặp anh vì một việc. Một thanh niên Pháp, tử tước Albert de Morcerf, một người bạn của tôi - Franz rùng mình khi nghe bá tước nói tiếng "bạn" - Đã bị các anh bắt cóc đưa tới đây và đòi một số tiền chuộc có phải không?

Vampa quay phắt lại bảo các thủ hạ:

- Khổ thân tôi chưa! Các anh làm tôi mắc tội với Đức ông đây. Nếu trong bọn các anh có kẻ nào đã biết tử tước Morcerf là bạn của tướng công mà lại không cho tôi biết, tôi sẽ bắn vỡ sọ ra.

- Thôi Vampa - bá tước ngắt lời hắn - đây chẳng qua chỉ là một sự lầm lẫn.

- Vampa này rất ân hận về sự lầm lẫn đó - Vampa vội vàng nói, và quay về phía Franz nói tiếp - Tôi rất hân hạnh được đón tiếp ngài và xin ngài tha lỗi cho.

Francs nhìn xung quanh, lo lắng hỏi:

- Tù nhân của các ông đâu?

- Mời các ngài đi theo tôi - Vampa nói - Tôi sẽ đi báo cho tử tước De Morcerf biết là ngài đã được tự do.

Bá tước và Franz theo Vampa bước lên một cầu thang rồi đứng lại trước một cánh cửa bị khóa. Vampa vặn khóa, đẩy cánh cửa. Trong một căn buồng có thắp đèn, Albert đang ngủ kỹ, một cái áo choàng đắp lên người.

- Khá lắm! Ngài tử tước thật là một con người dũng cảm.

༺༒༻

Nói xong câu nói có vẻ khôi hài đó, Vampa tiến lại lay Albert dậy. Albert tỉnh giấc hai tay dụi mắt, xem đồng hồ và bảo:

- Mới một giờ rưỡi sáng, sao gọi người ta dậy sớm thế? Khỉ quá, mình đang nằm mơ khiêu vũ với nữ bá tước. Món tiền chuộc được trả rồi ư?

- Dạ chưa - Vampa trả lời - Nhưng có người đến đòi trả lại tự do cho ngài đây này.

Albert ngơ ngác nhìn ra xung quanh. Thấy Franz anh reo lên:

- Franz, xin cám ơn sự tận tâm của bạn.

- Không phải tôi đâu - Francs chỉ vào bá tước bảo - Đây mới là cứu tinh của bạn.

- Mẹ ơi! - Albert sửa lại quần áo - Thưa bá tước, ngài thật là người nhà trời, và suốt đời tôi sẽ không quên ơn ngài.

- Này cậu Albert - Franz nói tiếp - nếu cậu muốn được tiếp tục giấc mơ của cậu thì phải chuẩn bị nhanh lên, chúng ta sẽ về dự buổi dạ hội ở nhà Quận công Bracciano, còn chán thì giờ.

Vampa tự tay cầm đuốc đưa mấy vị khách quý ra đường cái, và trước lúc chia tay, Vampa cúi rạp mình chào bá tước:

- Một lần nữa tôi mong Đức ông tha tội và xin Đức ông đừng để ý đến chuyện nhỏ này.

- Không đâu, anh bạn Vampa thân mến. Vả lại anh đã chuộc lỗi bằng những cử chỉ lịch thiệp thế này rồi còn gì.

Bá tước đi trước rồi đến Albert. Franz ra sau cùng. Thấy thế, Vampa mỉm cười hỏi:

- Ngài còn cần hỏi tôi điều gì nữa chăng?

- Xin thú thật là có đấy - Franz đáp - Tôi còn tò mò muốn biết ông đang đọc quyển gì mà có vẻ say mê thế?

- À - Vampa đáp - quyển "Bình luận về Cæsar " đấy mà. Tôi mê quyển ấy lắm.

Cỗ xe vẫn ở nguyên chỗ cũ, bá tước nói một câu tiếng Ả Rập với Ali, xe phóng như bay. Kim đồng hồ chỉ đúng hai giờ lúc ba người bước vào phòng khách nhà Quận công Bracciano. Mọi người đều sửng sốt. Albert chạy đến chào nữ bá tước và nói:

- Thưa bá tước phu nhân, tôi xin lỗi phu nhân vì đến muộn. Và bây giờ xin mời phu nhân nhảy với tôi một bài.

Giữa lúc đó, dàn nhạc cử điệu valse, Albert ôm ngang lưng nữ bá tước. Monte Cristo, khi bắt tay Albert lúc anh cảm ơn vị cứu tinh, có vẻ miễn cưỡng phải đưa tay ra.