← Quay lại trang sách

Chương 40 BỮA ĂN

Biết bá tước Monte Cristo là người rất khảnh ăn cho nên khách vừa ngồi vào bàn, Albert vội nói:

- Thưa bá tước thân mến, tôi đang lo người đầu bếp của tôi làm món ăn không thích hợp với khẩu vị của ngài nên định hỏi xem ngài có định đặt món gì đặc biệt không?

- Tử tước chưa biết rõ tôi đấy thôi - Bá tước mỉm cười đáp lời - Tôi đã tùng ăn mì ống ở Ý, ăn cari ở Ấn Độ và yến ở Trung Quốc thì có món gì mà tôi chẳng ăn được. Chỉ có điều là tôi ăn rất ít. Và hôm nay, tử tước vừa trách tôi là thanh đạm, thì lại chính là ngày tôi sẽ ăn ngon vì từ sáng hôm qua đến giờ tôi chưa ăn gì cả.

- Sao? Từ sáng hôm qua? - Các vị khách kêu lên - Ngài chưa ăn gì từ hai mươi bốn giờ nay?

- Chưa - Bá tước Monte Cristo đáp - Tôi bị buộc phải đi hỏi thăm đường ở Nimes, vì thế tôi đến nơi chậm một chút, và tôi không muốn dừng lại.

- Và ngài đã ăn trong xe? - Albert hỏi.

- Không. Tôi thường hay ngủ khi không có gì để giải trí hoặc khi tôi đói mà không muốn ăn.

- Chắc là ngài có dùng thứ thuốc gì?

- Đúng là như vậy.

- Ngài có thể cho chúng tôi biết thứ thuốc đó được không - Debray hỏi.

- Trời ơi, được lắm chứ. Tôi giữ bí mật làm gì? Tôi dùng một số chất ma túy ở Trung Quốc và Ấn Độ pha chế thành những viên nhỏ và chỉ cần một viên là công hiệu ngay. Các ông cứ hỏi nam tước Franz d’Épinay sẽ rõ, ông ta đã được thưởng thức rồi đấy.

- Vâng - Albert đáp - Cậu ta đã có kể với tôi và cậu ta còn giữ được một kỷ niệm rất thú vị.

- Nhưng - Beauchamp hỏi - vì là nhà báo nên tôi hay ngờ vực. Vậy ngài có đem theo thứ chất đó chứ?

- Lúc nào cũng có.

Bá tước Monte Cristo bèn lấy trong túi ra một chiếc lọ đưa cho mọi người xem. Chiếc lọ có hình thù giống như viên kẹo, làm bằng ngọc bích, ở giữa có lỗ trống, nút bằng một cái nút bằng vàng. Trong lọ đựng bốn, năm viên bằng hạt tiêu màu ngọc thạch, mùi hắc và cay.

Cái lọ được chuyền đi quanh bàn ăn, nhưng mọi người ngắm nghía cái lọ bằng ngọc bích nhiều hơn là mấy viên thuốc đựng trong lọ.

- Tôi chưa từng được thấy một viên ngọc bích nào mà lại đẹp và to như thế này - Château-Renaud kêu lên - mặc dù mẹ tôi là người có khá nhiều đồ trang sức bằng ngọc thật đẹp.

- Tôi có ba viên như thế này - Monte Cristo nói - Một viên tôi tặng cho một vị Quốc vương để gắn lên chuôi gươm của người. Một, tôi tặng cho Đức giáo hoàng để gắn lên mũ miện của người. Còn viên thứ ba tôi giữ đây. Tôi đã cho nạo ruột nó đi, như vậy mất nửa giá trị của nó nhưng lại nâng cao giá trị sử dụng.

Mọi người kinh ngạc nhìn bá tước Monte Cristo. Ông ta nói một cách thản nhiên đến nỗi người ta cho là hoặc ông nói thật hoặc ông điên.

Debray hỏi tiếp:

- Chắc là ông tặng hai viên kia để đổi lấy một vật gì quý giá lắm phải không?

- Tôi tặng vị Quốc vương để chuộc lại tự do cho một người phụ nữ. Tặng giáo chủ để đổi lấy tính mạng của một người khác. Như vậy là tôi đã có một sức mạnh như là Thượng đế đã đặt tôi lên ngai vàng.

- Thưa ngài - Albert reo lên - người đó là Peppino có phải không? Nhân tiện đây, tôi muốn xin ngài giải đáp cho cái thắc mắc của Francs và tôi là tại sao ngài lại có quan hệ với Luigi Vampa?

- Rất đơn giản - Bá tước mỉm cười - Tôi biết Vampa đã đến chục năm nay. Hồi cậu ta còn rất trẻ, còn là cậu thanh niên chăn cừu. Một hôm tôi đã cho cậu ta một ít tiền vàng vì cậu ta đã chỉ đường cho tôi. Cậu ta đã tặng lại tôi một con dao găm có chạm trổ cầu kỳ. Về sau này, khi trở thành tướng cướp, cậu ta định bắt cóc tôi vì có lẽ không nhận ra tôi, nhưng trái lại tôi đã tóm được cậu ta cùng với một tá thủ hạ. Tôi có thể giao tất cả cho các nhà chức trách La Mã, nhưng tôi đã thả ra.

- Với điều kiện là chúng không được gây tội ác nữa có phải không? - Chàng nhà báo cười, hỏi lại - tôi sẽ vui sướng thấy hắn giữ được lời hứa.

- Không ông ạ - Bá tước Monte Cristo đáp - với điều kiện rất đơn giản là phải kính trọng tôi và các bạn hữu của tôi. Có thể là những điều tôi sắp nói với các ông đây, các ông sẽ cho là lạ lùng, vì các ông là những con người xã hội, là những con người cấp tiến, con người nhân đạo. Nhưng tôi không bao giờ chú ý đến nhân loại, không bao giờ tôi thử bảo vệ cái xã hội mà nó không bảo vệ tôi. Và tôi có thể nói thêm là cái xã hội ấy, nếu có chú ý đến tôi, cũng chỉ để hại mà thôi.

- Hay quá! - Château-Renaud reo lên - Đây là người thứ nhất can đảm thành thật và tàn nhẫn nói lên lòng ích kỷ. Điều đó tuyệt lắm, hoan hô ngài bá tước!

- Thành thật thì có thành thật - Morrel tiếp lời Renaud - nhưng tôi tin là ngài bá tước cũng đã phạm vào cái nguyên tắc mà ngài vừa trình bày với chúng ta một cách tuyệt đối.

- Thưa ông, vì sao ông cho là tôi đã phạm vào nguyên tắc ấy? - Monte Cristo hỏi, và từ nãy đến giờ vẫn luôn chăm chú nhìn Morrel.

- Vì tôi thấy là ngài đã giải thoát cho anh Morcerf là người mà ngài không quen biết, tức là ngài đã phục vụ cho đồng bào và cho xã hội rồi.

- Thôi, thôi, lý thuyết mãi - Albert nói - Tôi chỉ biết là ngài bá tước có lòng thương người và tôi không bao giờ quên được công ơn ngài đã cứu nguy cho tôi. Nay mai, có dịp tôi sẽ giới thiệu với ngài người vợ chưa cưới của tôi: tiểu thư Eugénie Danglars.

- Tiểu thư có phải là cọn gái của nam tước Danglars không?

- Nam tước Danglars - Beauchamp nói xen vào - là một nhà đại tư bản đã cho nhà nước vay những món tiền khổng lồ.

- Tôi chưa có hân hạnh quen biết ngài Danglars - Bá tước nhìn Maximilian - Nhưng hãng Thomson & French ở Rome đã mở cho tôi một tài khoản ở ngân hàng Danglars.

Quả nhiên, Maximilian vừa nghe nói đến tên hãng Thomson & French thì tái mặt lại, hỏi bá tước Monte Cristo:

- Ngài bá tước cũng có giao dịch với hãng Thomson à? Có một lần hãng này đã cứu nguy cho cha tôi và cho tới ngày nay chúng tôi vẫn chưa biết vì lý do gì.

- Đại úy có người nhà ở Paris không?

- Dạ, tôi có một cô em gái vừa thuê được một ngôi nhà khá đẹp ở phố Meslay. Nếu bá tước không chê nhà chật hẹp, tôi sẽ bảo em tôi nhường cho ngài một căn buồng ở đó.

- Em gái đại úy đã lập gia đình riêng chưa?

- Em rể tôi là Emmanuen, người giúp việc rất trung thành của cha tôi. Hai vợ chồng ấy đã sống hạnh phúc với nhau từ chín năm nay.

- Cám ơn đại úy - Bá tước tươi cười - Một ngày kia tôi mong đại úy sẽ giới thiệu em gái và em rể đại úy với tôi. Còn việc nhà cửa thì thú thật là một người sống lang bạt như tôi thì không thể sống chung với ai được. Hơn nữa, tôi đã cho người quản gia của tôi đến đây từ trước để mua cho tôi một tòa nhà mà chính tôi cũng chưa được nhìn thấy.

- Thưa bá tước, quản gia của bá tước cũng là người da đen phải không?

- Không, một người ở đảo Corse, tên là Bertuccio mà tử tước đã gặp ở Rome. Ông Bertuccio là một người trung thành và thật thà.

- Nếu vậy - Château-Renaud nói - ngài có một tòa nhà lộng lẫy với đầy đủ gia nhân, chỉ còn thiếu một cô nhân tình nữa thôi.

Albert tủm tỉm cười, nhớ lại cô gái Hy Lạp kiều diễm ngồi trước mặt bá tước trong nhạc viện thành Rome.

- Hơn thế nữa - bá tước cho biết - tôi có một cô gái nô lệ mua ở Thổ Nhĩ Kỳ với một giá rất đắt. Như vậy là tôi không còn phải lo điều gì nữa.

- Chúng tôi ước ao một ngày kia sẽ được gặp cô ấy.

Bữa ăn đã tàn, mọi người bước sang phòng khách uống cà phê và hút thuốc lá. Lucien ghé vào tai Albert bảo nhỏ:

- Ông khách của cậu đáng yêu lắm, nhưng lại rất bí mật. Tôi sẽ nói với ngài bộ trưởng để tìm ra tung tích ông ta. Bây giờ tôi phải đi với Beauchamp về Viện dân biểu có chút việc.

Lucien từ biệt mọi người rồi kéo Beauchamp ra ngoài. Château-Renaud cũng rủ Morrel cùng ra về và nói:

- Ngài bá tước thật là một con người kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy trên đời này.

Hai người đi ra để lại Albert đang một mình trong phòng với bá tước.