Phần 3: CHẠM TRÁN Chương 39 NHỮNG VỊ KHÁCH ĐẾN
Sáng ngày 21 tháng Năm, tại tòa nhà 27, phố Helder, tử tước Morcerf đã chuẩn bị đầy đủ để đón tiếp bá tước Monte Cristo. Albert ở một căn nhà phụ trong tòa nhà rộng lớn của bá tước De Morcerf và phu nhân. Căn nhà riêng của anh cách chỗ ở của cha mẹ anh một cái sân và một mảnh vườn. Xung quanh tòa nhà có hàng rào sắt sơn kim nhũ vây bọc, ở từng quãng có đặt những chậu hoa tươi. Cách sắp đặt trong ngôi nhà cho thấy rõ sự chăm sóc của một người mẹ nuông chiều con, dành cho chàng thanh niên hai mươi tuổi đời một cuộc sống tự do, nhàn hạ của các cậu công tử con nhà quý tộc. Ở tầng dưới có một phòng tiếp khách trông ra vườn và một phòng ăn trông ra sân. Tầng trên là phòng ngủ, phòng đọc sách và phòng giải trí. Ở tầng thượng có một phòng rất rộng để ngồi vẽ và chứa những dụng cụ đi săn cùng đủ thứ nhạc cụ. Bên cạnh là một phòng đấu kiếm và chơi những môn thể thao khác. Như vậy, tử tước Albert de Morcerf đã có được một sự giáo dục đầy đủ của một thanh niên quý tộc với sự hiểu biết khá thành thạo về nhạc, hội họa và thể thao.
Sáng hôm đó, Albert trang trí phòng khách rất lịch sự. Trên bàn không thiếu một thứ gì, từ hộp thuốc lá sợi vàng mua ở nước ngoài đến những cái tẩu hút thuốc đủ kiểu, chạm trổ rất đẹp.
Đến mười giờ kém mười lăm, người hầu phòng vào báo:
- Ông Lucien đã tới.
Ông Lucien Debray, một thanh niên cao lớn, tóc vàng, nước da tái xanh, đôi môi mỏng dính và lạnh lùng, mặc áo lễ màu lơ đính cúc vàng, đeo ca vát trắng, trịnh trọng bước vào phòng khách.
- Chào Lucien... Không ngờ hôm nay cậu lại đến sớm thế. Nội các đổ rồi phải không?
- Chưa đâu, mới chỉ lung lay thôi. Thị trường chứng khoán lên cao vọt và ngài Danglars vừa vớ được một triệu ngon ơ!
- Còn cậu vớ được một tấm huy chương chứ gì? Trông cậu bảnh trai lắm.
- Mẹ ơi! Mấy ngày bù đâu về công văn giấy tờ, mệt chết đi được và đang đói mềm đây. Tối hôm qua ăn tiệc ở nhà lão Villefort chả ra quái gì cả.
- Cậu hãy uống tạm mấy cốc rượu khai vị để chờ bữa ăn chính. Rượu Tây Ban Nha đấy, ngài bí thư Bộ trưởng Bộ Ngoại giao hẳn phải vừa lòng. Hình như tôi nghe thấy tiếng nói của Beauchamp thì phải.
Ngay lúc đó người hầu vào báo: ông Beauchamp tới.
- Ồ một nhà báo khủng khiếp, một cây bút lợi hại! - Albert ra đón khách, reo lên.
- Đúng thế, tôi đả kích chả kiêng nể gì ai. Nhưng nghề làm báo của chúng tôi chẳng sung sướng gì đâu - Beauchamp nói.
- Anh bạn ơi! - Albert bảo Beauchamp - Các báo chí đang bàn luận xôn xao về cuộc hôn nhân của tôi với tiểu thư Eugénie Danglars có phải không?
- Tôi đang chờ bản thuyết trình của ngài Danglars, nghị sĩ ở Viện dân biểu. Và mặc dù ông bố vợ tương lai của cậu đã cho cô gái rượu món hồi môn hai triệu, tôi cũng chẳng có cảm tình với cái Hội đồng Lập hiến của ông ta.
- Tôi tưởng hai triệu cũng tươm đấy chứ? - Lucien nói.
- Nhưng với một người như tử tước De Morcerf thì có nghĩa lý quái gì kia chứ?
- Mặc cho cậu ấy muốn nói gì thì nói - Lucien bảo Albert - cậu chỉ cần dựa vào tước vị của nam tước Danglars là người đang được Đức vua tin dùng nhất, và cuộc hôn nhân sẽ đem lại cho cậu rất nhiều danh vọng.
Người hầu phòng vào báo có ông Château-Renaud và đại úy Maximilian Morrel đến. Ngay lúc đó, người thanh niên quý tộc Château-Renaud dắt tay đại uý Morrel bước vào phòng khách. Đến trước mặt Albert, anh giới thiệu:
- Vị anh hùng trẻ tuổi của đoàn khinh kỵ Bắc Phi, đại úy Maximilian Morrel, người bạn và vị cứu tinh của tôi.
Albert bắt tay chàng thanh niên cao lớn, nét mặt thông minh và cao quý. Bộ binh phục lộng lẫy làm nổi bật thân hình tráng kiện của chàng sĩ quan trẻ và trên bộ ngực nở nang của anh ta lấp lánh tấm huân chương Bắc đẩu bội tinh.
- Rất hân hạnh được làm quen với đại úy, người bạn thân của Château-Renaud và cũng là người bạn thân của tôi, nhất là đại úy đã cứu nguy cho bạn tôi.
- Ồ - Maximilian nói - chuyện đó có gì đáng kể. Anh Château-Renaud chỉ hay quá lời.
- Ôi, lạy Chúa tôi! Thế mà lại không đáng kể à! Này các cậu ơi, hãy nghe đây, có một lần tôi đi du lịch ở Bắc Phi. Tôi tới thành phố Constantine giữa lúc có một cuộc nổi dậy của nhân dân bản xứ. Tôi cùng những người da trắng bỏ chạy. Đến ngày thứ ba, con ngựa của tôi kiệt sức lăn ra chết. Sáu tên Ả Rập chạy đến túm lấy tôi. Một đứa giơ dao định chém tôi thì đại úy Morrel chạy tới kịp bắn chết tên đó và giải vây cho tôi, nếu không thì tôi đã hết đời rồi. Và từ ngày đó tôi không dám đặt chân lên đất châu Phi nữa. Cậu Albert, mấy giờ bắt đầu chén đấy?
- Đúng mười giờ rưỡi, vì tôi cũng đang chờ vị cứu tinh của tôi, câu chuyện cũng khá ly kỳ.
- Vậy thì kể đi - Beauchamp giục - Để xem có thể đăng báo được không.
- Thế này, vừa qua tôi đến thành Rome dự hội hóa trang và bị tên tướng cướp khét tiếng Luigi Vampa bắt cóc đem nhốt vào trong một hầm mộ và đòi một món tiền chuộc là bốn nghìn đồng. Tôi viết thư nhờ Franz đem tiền đến. Cậu ta đến chỗ hẹn, cùng đi với vị tân khách mà hiện giờ chúng ta đang chờ. Ông ta chả có một tấc vũ khí nào cả.
- Á à! Vậy là Hercules đã giết Cacus, một Perseus đã giải thoát Andromeda.
- Không, người chỉ tầm thước như tôi thôi.
- Trang bị vũ khí đến tận răng chứ?
- Đến một cái kim ông ta cũng chẳng có.
- Thế ông ta giải quyết vấn đề chuộc mạng ra sao?
- Rỉ tai tên tướng cướp hai câu thế là tôi được tự do.
- Thật là một người cừ khôi! Tên ông ta là gì?
- Bá tước Monte Cristo.
- Tôi chưa nghe nói có nhà quý tộc nào mang tên đó cả - Château-Renaud nói.
- Monte Cristo là một hòn đảo nhỏ ở Địa Trung Hải. Những người thủy thủ làm việc cho cha tôi thường nói đến hòn đảo đó luôn - Morrel cho biết như vậy.
- Đúng rồi - Albert nói - ông ta đã mua hòn đảo đó được mang tên của hòn đảo và hơn nữa, ông ta giàu như một nhân vật trong "Nghìn lẻ một đêm".
- Làm gì có chuyện ấy! - Beauchamp nói.
- Và làm gì có bá tước Monte Cristo. Đúng mười giờ rưỡi rồi - Debray xem đồng hồ, nhắc mọi người.
Nhưng chuông đồng hồ vừa đánh một tiếng thì người hầu phòng vào báo:
- Bá tước Monte Cristo.
Mấy chàng thanh niên giật nẩy mình và Albert không giấu được vẻ xúc động. Bá tước hiện ra ở cửa phòng, mặc một bộ quần áo rất lịch sự và trang nhã, nở một nụ cười, rồi điềm tĩnh tiến về phía Albert. Albert chạy ra đón khách:
- Thưa ngài bá tước, tôi vừa mạn phép giới thiệu ngài với các bạn của tôi đây. Bây giờ tôi xin giới thiệu với bá tước các bạn của tôi: Đây là bá tước Château-Renaud thuộc dòng dõi quý tộc lâu đời nhất ở Pháp; Lucien Debray, bí thư bộ trưởng; Beauchamp, nhà báo nổi tiếng và đại úy Maximilian Morrel.
Từ nãy, bá tước chỉ hơi nghiêng mình lạnh lùng chào mấy người kia, khi nghe giới thiệu đến tên người cuối cùng, tự nhiên bá tước tiến lên một bước, nắm chặt tay chàng thanh niên quân đội. Mặt bá tước đang bình thường bỗng ửng hồng lên. Ông nói:
- Đại úy mang bộ quần áo của người chiến thắng vô cùng đẹp đẽ. Tôi tin rằng, dưới bộ quân phục kia, ẩn náu một tấm lòng dũng cảm và cao quý.
- Ngài bá tước quá khen, tôi đâu có thế.
Maximilian khiêm tốn đáp lời và chăm chú nhìn bá tước ngạc nhiên về thái độ của bá tước đối với mình.
Người hầu phòng vào báo tiệc đã dọn xong và các vị khách lặng lẽ theo chủ nhân vào phòng ăn.