← Quay lại trang sách

Chương 46 TÀI KHOẢN VÔ HẠN ĐỊNH

Ngày hôm sau, vào khoảng hai giờ chiều, một cỗ xe ngựa rất đẹp đỗ ở trước cửa toà nhà của bá tước Monte Cristo. Trên xe là một người đàn ông mặc lễ phục màu xanh, áo gilê trắng, cổ đeo lủng lẳng một sợi dây bằng vàng và quần màu hạt dẻ. Người đó trạc ngoài năm mươi nhưng cố chải chuốt cho có vẻ trẻ hơn. Mớ tóc đen nhánh rủ xuống đến tận lông mày, không ăn khớp với cặp má đã nhăn nheo, đôi môi mỏng dính, đôi gò má cao, cặp mắt sắc và xảo quyệt nên mặc dù đã khoác bộ quần áo quý tộc có đính cuống huân chương Bắc đẩu bội tinh song trông y vẫn như một kẻ tầm thường. Người đó ngắm nhìn toà nhà một lúc lâu rồi sai người đánh xe vào gõ cửa:

- Đây có phải nhà bá tước Monte Cristo?

- Đức ngài ở đây. - Người gác cổng đáp. - Nhưng...

Người gác cổng nhìn Ali, Ali lắc đầu.

- Nhưng sao? - Tên đánh xe hỏi.

- Nhưng bây giờ Đức ngài không tiếp khách được.

- Nếu vậy. - Tên đánh xe nói. - Đây là tấm danh thiếp của chủ nhân tôi: Nam tước Danglars. Bác đưa giùm cho bá tước và báo với bá tước là chủ nhân tôi trên đường đến Viện dân biểu đã tranh thủ ghé thăm bá tước.

- Tôi không nói được với bá tước đâu. - Người gác cổng bảo. - Đó là nhiệm vụ của người hầu phòng.

Tên đánh xe quay lại thưa với Danglars, Danglars hỏi:

- Vậy ông này là một hoàng thân hay sao mà người ta gọi là Đức ông và chỉ có hầu phòng mới trực tiếp báo được. Chẳng hề gì, ông ta có tài khoản ở ta, khi nào cần tiền là phải mò đến ta thôi.

Nói xong, Danglars ra lệnh cho xe đi đến Viện dân biểu.

Qua một tấm mành cửa sổ, bá tước Monte Cristo đã được báo trước kịp thời, dùng một chiếc ống nhòm nhỏ quan sát Danglars. Lúc Danglars đã đi xa, Monte Cristo ngẫm nghĩ và nói một mình: "Đúng là một kẻ bần tiện, mới gặp lần đầu ai cũng có thể nhận thấy nó là một con rắn độc có cái trán dẹt, cái sọ lồi và cái mõm có mỏ nhọn".

Rồi bá tước gọi "Ali!", lập túc Ali xuất hiện. Bá tước bảo đi tìm quản gia. Một lát sau, Bertuccio đến, bá tước hỏi:

- Ông có nhìn thấy những con ngựa rất đẹp vừa đỗ ở cửa nhà ta không?

- Thưa có ạ! Thật những con ngựa tuyệt đẹp!

- Sao ông lại để như thế được? - Bá tước cau mày nói. - Tôi đã yêu cầu ông phải có cho tôi những con ngựa đẹp nhất Paris, thế mà những con tuyệt mỹ nhất lại không có ở trong chuồng ngựa của tôi đấy.

- Thưa ngài bá tước! Những con ngựa đó người ta không bán ạ.

Monte Cristo nhún vai:

- Ông quản gia của tôi ơi! Ông nên biết rằng tất cả đều đem bán được với những ai biết đặt giá mua.

- Ông Danglars đã mua với giá mười sáu ngàn frăng đấy ạ.

- Nếu vậy, ông cứ việc trả giá ba mươi hai ngàn. Ông ta là chủ ngân hàng và một chủ ngân hàng thì không bao giờ bỏ lỡ cơ hội làm tăng gấp đôi số vốn mình đã bỏ ra.

- Thưa bá tước! - Bertuccio nói. - Ngài nói nghiêm chỉnh đấy chứ ạ?

Monte Cristo nhìn người quản gia của mình với vẻ ngạc nhiên của một người thấy người khác dám chất vấn mình:

- Chiều hôm nay. - Bá tước nói. - Đúng năm giờ tôi phải đến thăm một nơi. Tôi muốn rằng những con ngựa đó phải được mắc vào cỗ xe của tôi với bộ cương mới. Ông đi mà chuẩn bị khẩn trương lên và báo cho Ali biết.

Đúng năm giờ chiều, Bertuccio vào báo là cỗ xe đã chuẩn bị xong. Bá tước đi xuống, thấy hai con ngựa sáng nay ở xe Danglars bây giờ đã đóng vào cỗ xe của mình.

- Những con ngựa tuyệt trần. - Bá tước khen. - Đại lộ Chaussée-d’Antin, nhà Danglars.

Cỗ xe chạy như bay trên đường phố, một lát sau đã đỗ lại trước cửa toà nhà lộng lẫy của nam tước Danglars. Danglars đang họp với một tiểu ban của nghị viện bàn về việc mở rộng hệ thống đường xe lửa thì người hầu vào báo có bá tước Monte Cristo đến thăm. Nghe tên bá tước, Danglars đứng dậy trịnh trọng:

- Thưa quý vị! Tôi vừa được báo là có bá tước Monte Cristo đến gặp tôi có việc. Vậy xin phép quý vị để tôi được ra tiếp ông ta. Nhân tiện, tôi xin nói để quý vị biết là vừa rồi hãng Thomson và French có mở một tài khoản vô hạn định ở ngân hàng của tôi cho bá tước Monte Cristo. Đó là một sự kiện chưa bao giờ xảy ra. Vì vậy buổi trưa nay tôi đã đến nhà riêng của ông ta để thỏa mãn tính tò mò và xem cách sống của ông ta ra sao. Ngôi nhà nom có vẻ khá lắm, nhưng con người không biết có được như thế không. - Danglars nở nụ cười hiểm độc, nói tiếp. - Một tài khoản không hạn định kể ra cũng rắc rối đấy, nhưng ông ta chưa biết rõ đối thủ đấy thôi, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào!

Nói xong! Danglars đi sang phòng khách trắng và vàng. Những phòng khách này vốn đã nổi tiếng trong các giới. Hắn cho mời ngay khách vào đấy để làm khách phải choáng mắt ngay từ phút đầu gặp gỡ.

Bá tước Monte Cristo đang đứng nhìn một vài bức tranh. Nghe tiếng động bá tước quay lại. Danglars khẽ gật đầu chào và ra hiệu mời bá tước ngồi vào một chiếc ghế bành bằng gỗ mạ vàng phủ xa tanh trắng, viền vàng.

- Có phải ông là Monte Cristo mà tôi được hân hạnh tiếp?

- Còn tôi. - Bá tước đáp. - Với ông nam tước Danglars, Bắc đẩu bội tinh nghị Viện dân biểu?

Monte Cristo đã đọc tất cả chức tước được ghi trên tấm danh thiếp của Danglars. Thấy cú đầu mình đã bị hố rồi, Danglars cắn môi chống chế:

- Xin ông tha lỗi, tôi đã không nêu chức tước của ông ngay thoạt đầu, nhưng chắc ông cũng thông cảm, chúng ta đang sống dưới một chính thể bình dân, và tôi, tôi lại là một đại biểu cho lợi ích của dân tộc.

- Và nếu nói rằng vẫn duy trì cái cung cách làm cho người ta phải gọi mình là nam tước, ông lại quên mất chức bá tước của người khác.

- Ồ! Thưa ông! - Danglars đánh trống lảng. - Tôi cũng chẳng nghĩ về tôi đâu. Người ta đã gọi tôi là nam tước và tặng tôi huân chương Bắc đẩu bội tinh chẳng qua vì tôi lập được một số thành tích, nhưng...

- Nhưng ông đã khước từ các chức tước của ông như kiểu các ông Montmorency và Lafayette đã làm xưa kia. Thật là một tấm gương đẹp đẽ cần phải theo, thưa ông.

- Không hẳn là như thế. - Danglars bối rối. - Tuy nhiên, đối với những người đầy tớ, ông hiểu cho rằng...

- Vâng! Đối với cấp dưới, ông bắt người ta gọi ông là Đức ngài; đối với các vị nhà báo, gọi ông là ông; đối với những ủy thác viên thì gọi ông là đồng bào. Đó là những màu sắc rất thích hợp cho cái chính phủ lập hiến. Tôi hiểu rất rõ điều đó.

Danglars cắn môi, biết là trong lĩnh vực ấy hắn không địch lại được Monte Cristo. Hắn liền quay về lĩnh vực mà hắn quen thuộc. Hắn bèn nghiêng mình:

- Thưa ông bá tước! Tôi mới nhận được một giấy báo của hãng Thomson và French.

- Tôi rất sung sướng, vì như vậy tôi không cần phải tự giới thiệu nữa, một việc chẳng thú vị chút nào. Vậy là ông đã nhận được một giấy báo?

Danglars rút trong túi ra một bức thư rồi nói:

- Vâng! Giấy báo của hãng Thomson và French ở Rome yêu cầu tôi mở một tài khoản không hạn định cho ông bá tước Monte Cristo trong ngân hàng của mình. Vậy xin ông cho biết ông cần dùng một số tiền là bao nhiêu? Ngân hàng chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng cung cấp những món tiền rất lớn. Ông cần một triệu nhé...

- Bao nhiêu? - Monte Cristo hỏi

- Một triệu. - Danglars ngả người trên ghế, nở một nụ cười kiêu ngạo, nhắc lại.

- Một triệu thì tôi làm gì được. - Bá tước bắt đầu. - Nếu chỉ là một triệu thì tôi cần gì phải mở cái tài khoản nghèo nàn ấy. Một triệu? Lúc nào trong túi tôi, hoặc trong tủ tôi chả có số tiền đó.

Và Monte Cristo rút trong túi áo ra một quyển sổ nhỏ, trong đó để những tấm danh thiếp và hai tấm ngân phiếu mỗi tấm năm trăm ngàn frăng trả ngay cho người cầm phiếu tại kho bạc.

Bá tước đã giáng một chùy chứ không phải chỉ là chọc nhẹ vào một kẻ như Danglars. Hắn từ choáng váng đâm ra mê mẩn, hắn trợn tròn cặp mắt đần độn nhìn Monte Cristo, con ngươi hắn lồi ra một cách kinh khủng. Monte Cristo nói tiếp:

- Thế nào, ông hãy thú thật là ông đã coi thường hãng Thomson và French. Cũng thật đơn giản, tôi đã đề phòng trường hợp này. Đây là hai ngân phiếu nữa giống như cái ông vừa xem, một cái của Arettanh ở Áo, một cái của hãng Barinh ở Luân Đôn.

Danglars, tay run run, đón xem mấy tờ ngân phiếu. Hắn kiểm tra đi kiểm tra lại rất kỹ rồi đứng lên như để chào mãnh lực của vàng trong con người đang đứng trước mặt hắn. Hắn nói:

- Thưa ông, vâng! Đây là ba chữ ký có giá trị mấy triệu. Ba tài khoản không hạn định tại hãng chúng tôi! Xin bá tước tha lỗi cho tôi, tôi không còn dám nghi ngờ gì nữa, nhưng tôi không thể nào hết ngạc nhiên.

- Ồ! Một ngân hàng lớn như của ông thì có gì mà ngạc nhiên. Vậy là ông có thể trao cho tôi một số tiền chứ?

- Vâng! Chẳng còn gì làm tôi phải nghi ngờ nữa. Xin ông cứ nói.

- Nếu vậy chúng ta hãy ấn định chung cho năm thứ nhất là sáu triệu chẳng hạn.

- Sáu triệu! - Danglars nói như bị nghẹt thở.

- Vâng! Đủ cho tôi tiêu ở Pháp trong một năm... Sau sẽ tính. Ngày mai, yêu cầu ông cho mang tới nhà tôi năm trăm ngàn frăng trước, tôi sẽ để tấm biên lai lại cho người quản gia của tôi trong trường hợp tôi đi vắng.

- Ông muốn tiền vàng hay tiền giấy?

- Nửa nọ, nửa kia.

- Đúng mười giờ sáng mai tôi sẽ cho đem tiền đến hầu ông. Xin thú thật với ông là tôi đã biết rõ tất cả số tài sản của những người giàu có nhất châu Âu, nhưng đối với ông tôi không dám phỏng đoán là bao nhiêu.

- Tài sản của tôi. - Monte Cristo cười nhạt. - Có từ lâu đời lắm rồi, ông không biết được cũng đúng thôi.

- Với một người có nhiều tiền của và một phong cách lịch thiệp như ông, ông sẽ đánh đổ tất cả những tay triệu phú nhỏ bé như chúng tôi ở thủ đô này. Và để ông hiểu rõ tôi hơn, hôm nay xin phép ông cho tôi được giới thiệu nam tước phu nhân Danglars. Tôi rất tin rằng nhà tôi sẽ lấy làm hân hạnh được đón tiếp một khách hàng quan trọng như ông.

Nói xong, Danglars kéo chuông gọi người hầu phòng lên hỏi:

- Nam tước phu nhân có nhà không?

- Dạ! Bà lớn đang tiếp ngài Lucien Debray.

Danglars gật đầu rồi quay sang nói với Monte Cristo:

- Ông Lucien Debray, bạn thân của chúng tôi, là thư ký riêng của ngài Bộ trưởng Ngoại giao. Còn nhà tôi là goá phụ của hầu tước Nargonne.

- Tôi chưa được vinh hạnh biết mặt nam tước phu nhân, nhưng tôi đã được gặp ông Lucien ở nhà tử tước Morcerf rồi.

- Ông cũng biết tử tước à? Phải rồi, tôi đã nghe phong phanh ông đã cứu mạng chàng thanh niên quý tộc đó ở Rome thì phải...

Vừa lúc đó, người hầu vào báo:

- Nam tước phu nhân đang chờ hai ngài.