← Quay lại trang sách

Chương 47 CẶP NGỰA MÀU ĐỐM XÁM

Bá tước Monte Cristo đi theo nam tước Danglars qua những gian buồng trang trí theo kiểu cách đã lỗi thời và thiếu thẩm mỹ, dẫn tới phòng tiếp khách của nam tước phu nhân. Căn phòng hình bát giác, tường căng xa tanh màu hồng nha, nhủ ren Ấn Độ, ghế bành thếp vàng, trên tường treo mấy bức tranh phấn màu, đặt trong những khung bầu dục. Nam tước phu nhân có một sắc đẹp quyến rũ, mặc dù đã ba mươi sáu tuổi. Bà đang ngồi trước một chiếc dương cầm chạm trổ rất công phu, còn Lucien đã kể cho phu nhân nghe những câu chuyện trong bữa tiệc ở nhà bá tước De Morcerf. Phu nhân thấy rất thú vị và nóng lòng muốn biết mặt con người kỳ dị ấy. Vì vậy, khi bá tước vào, phu nhân nghiêng mình chào rất duyên dáng và ban cho Danglars một nụ cười, Danglars nói:

- Tôi xin giới thiệu với mình: Bá tước Monte Cristo vừa từ Rome tới Paris với ý định ở lại Paris chơi một năm và sẽ tiêu hết số tiền sáu triệu frăng vào những buổi dạ hội và tiệc tùng linh đình. Tôi tin rằng chỉ nay mai ngài bá tước sẽ chiếm được hết trái tim của những vị phu nhân và tiểu thư đẹp nhất thủ đô này.

Mặc dù trong lời giới thiệu có những câu khá sỗ sàng, thô lỗ nhưng nó cũng cho nam tước phu nhân biết rằng hiếm có một người nào đến Paris chỉ để tiêu xài trong một năm cho hết cả cái gia sản của một ông hoàng. Điều đó làm Danglars phu nhân nhìn bá tước bằng cặp mắt có đôi chút vụ lợi. Phu nhân hỏi:

- Và thưa ông, ông đã đến?...

- Từ sáng hôm qua, thưa bà.

- Theo thói quen của ông và theo như người ta nói với tôi thì ông đến từ góc biển chân trời?

- Lần này thì chỉ có từ Cađich thôi ạ.

- Ôi! Ông đã đến Paris không đúng lúc chút nào, vì không có gì chán bằng mùa hè ở thủ đô. Chẳng có vũ hội, trò vè, họp mặt gì cả. Nhạc viện và ca kịch quốc gia đều biến đâu mất hết, chỉ còn mấy cuộc đua ngựa ở quảng trường Thần hỏa. Ông có sành nuôi ngựa thi không?

- Dạ! Tôi đã sống lâu năm ở phương Đông, và những người phương Đông chỉ có hai cái thú trên đời là có một con ngựa tốt và một phụ nữ đẹp

Giữa lúc đó, cô hầu phòng thân cận của phu nhân đi vào và ghé vào tai phu nhân nói nhỏ mấy câu. Phu nhân tái mặt.

- Không thể thế được.

- Thưa đúng như vậy đấy! - Cô hầu phòng nói.

Phu nhân quay về phía chồng hỏi:

- Có đúng như vậy không hả ông?

- Sao kia? - Danglars bối rối.

- Con hầu phòng vừa nói với tôi rằng lúc người đánh xe vào chuồng để dắt ngựa ra đóng vào xe cho tôi thì không thấy ngựa ở trong chuồng. Thế là thế nào?

- À! Bà này. - Danglars nói. - Bà hãy nghe tôi nói đây. Những con ngựa của chúng ta còn non nên chúng hăng lắm, có thể gây cho bà và cho tôi những tai họa bất ngờ, có thể là khủng khiếp nữa.

- Thôi đi ông ạ. Đã từ một tháng nay tôi mượn được một tay đánh xe cừ khôi nhất Paris, tôi mong rằng ông không đem bán hắn cùng với những con ngựa ấy.

- Bà ạ. Tôi sẽ tìm được những con ngựa cũng y như vậy nhưng hiền lành hơn. Chúng sẽ không còn làm cho chúng ta phải lo sợ như trước nữa.

Phu nhân nhún vai vẻ khinh bỉ. Danglars lại gần vợ nói nhỏ:

- Bà hãy tưởng tượng mà xem, có người đã đến đây hỏi mua những con ngựa ấy với một cái giá khủng khiếp, không hiểu cái thằng điên rồ nào sắp phá sản hay sao mà phái đến chỗ tôi tên quản gia của hắn. Nhưng thực tế là tôi đã vớ được một món tiền lãi là mười sáu ngàn frăng. Xin bà đừng ngăn tôi nữa, tôi sẽ chia cho bà bốn ngàn và con Eugénie hai ngàn.

Danglars phu nhân trừng cặp mắt khủng khiếp lên nhìn chồng. Lúc đó Lucien Debray đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, bỗng reo lên:

- Ồ này! thưa bà nam tước. Nếu tôi không nhầm thì những con ngựa của bà lại đóng vào xe của bá tước Monte Cristo.

Phu nhân lao ra cửa sổ, rồi cũng kêu lên:

- Đúng chúng nó rồi, những con ngựa màu đốm xám của tôi.

Danglars sửng sốt, Monte Cristo làm ra vẻ ngạc nhiên:

- Có thể như thế được không?

- Không thể tưởng tượng được. - Danglars lẩm bẩm.

Phu nhân nói vài câu vào tai Debray. Debray liền bước lại gần Monte Cristo hỏi:

- Nam tước phu nhân muốn hỏi ngài, ngài đã tậu những con ngựa ấy hết bao nhiêu tiền?

- Nào tôi có biết gì hơn đâu? - Bá tước đáp. - Người quản gia của tôi làm tôi phải bất ngờ, và... Tôi đã phải trả một cái giá đâu ba trăm ngàn frăng thì phải.

Danglars mặt mũi tái xanh tái xám và mất hết tinh thần, làm cho Monte Cristo thấy thương hại. Bá tước bảo hắn:

- Ông có thấy không, phụ nữ họ đến là bội bạc. Ông lo xa như thế mà cũng chẳng hề làm cho phu nhân mủi lòng. Từ bội bạc dùng ở đây chưa đúng đâu, phải nói là điên rồ mới hết nghĩa. Nhưng làm thế nào được, con người ta vốn ưa thích những cái gì có hại.

Danglars không nói gì. Hắn thấy trước rằng sắp xảy ra một tấn thảm kịch đây. Debray lấy cớ bận việc xin rút lui. Monte Cristo thấy ở lại không có lợi gì hơn, cũng chào Danglars phu nhân rồi ra về để mặc Danglars trơ lại trước cơn tam bành của vợ hắn. Vừa đi ra Monte Cristo vừa nghĩ thầm: "Tốt rồi, thế là ta đã đạt được mục đích. Bây giờ, ta nắm trong tay sự hòa thuận của gia đình này và chỉ một đòn là ta đủ chiếm một trái tim của ông chồng và bà vợ. Hay quá! Nhưng ta còn chưa được biết đứa con gái Eugénie Danglars. Tuy vậy ta còn chán thì giờ sau này sẽ hay".

Nghĩ vậy rồi bá tước bước lên xe về nhà.

Hai giờ sau, Danglars phu nhân nhận được một bức thư rất tình cảm của bá tước Monte Cristo. Trong thư bá tước cho biết vì mới bước chân đến Paris nên ông không muốn làm cho một người đẹp phải buồn rầu nên bá tước gửi lại phu nhân cặp ngựa đó. Cũng vẫn bộ cương như ban sáng, chỉ có khác ở mỗi cái nắp che tai có đính thêm một viên kim cương.

Nam tước Danglars cũng nhận được một bức thư, trong đó bá tước xin phép được tặng phu nhân những thứ đó. Cử chỉ đó hẳn là thói ngông của kẻ triệu phú theo kiểu Á Đông.

Buổi tối hôm đó Monte Cristo đi Auteuil, có Ali đi theo hầu. Vào khoảng ba giờ chiều hôm sau, bá tước gọi Ali vào buồng hỏi:

- Ali, anh vẫn thường nói với ta là anh có tài quăng thòng lọng phải không?

Ali gật đầu và ưỡn ngực ra một cách kiêu hãnh.

- Tốt! Với thòng lọng, anh có thể tóm được một con bò chứ?

Ali gật đầu.

- Một con hổ?

Ali gật đầu.

- Một con sư tử?

Ali mỉm cười.

- Nhưng với anh, con ngựa đang chạy, anh có bắt được chúng dừng lại không?

Ali kiêu hãnh.

- Thế thì tốt lắm. Bây giờ, anh hãy nghe đây: Lát nữa sẽ có một cỗ xe qua đây đóng hai con ngựa đốm xám giống như những con ngựa của ta hôm qua. Dù có bị đè bẹp đi nữa, anh cũng phải làm cho cỗ xe đó dừng lại ở trước cửa nhà ta.

Ali gật đầu, rồi ngồi ở đầu góc toà nhà, giở thuốc lá cuốn ra hút. Bá tước một mình trong phòng riêng thỉnh thoảng đi đi lại lại có vẻ sốt ruột, thỉnh thoảng lại ra cửa sổ nhìn xuống đường.

Quả nhiên một lát sau, vào quãng năm giờ, có tiếng xe chạy ầm ầm, nhanh như gió, từ đằng xa lại, và một cỗ xe có đóng con ngựa đốm xám xuất hiện. Người đánh xe cố kìm dây cương, nhưng hai con ngựa lồng lộn chồm lên, bờm dựng ngược, thở phì phì và phóng như điên dại. Trên xe có một thiếu phụ ôm chặt đứa con trai bảy tám tuổi, nó sợ quá đến nỗi kêu không ra tiếng nữa.

Những người đi đường kinh hãi chạy giạt sang hai bên lề. Cỗ xe kêu răng rắc và chỉ cần vấp phải một hòn đá, hoặc một cành cây là chiếc xe sẽ vỡ tan tành. Trước cảnh tượng khủng khiếp đó những người trông thấy đều kêu thất thanh.

Ali vội quẳng điếu thuốc lá đi, rút trong túi ra một cuộn dây thừng tung ra phía trước. Cái thòng lọng quấn chặt lấy chân trước bên trái con ngựa làm con vật ngã khuỵu xuống. Trước khi cỗ xe mất thăng bằng, anh chàng da đen nhanh như cắt, nhảy bổ vào nắm được sợi dây buộc mõm con ngựa bên phải bằng bàn tay cứng như sắt, làm cho con ngựa không thể chồm lên phía trước được nữa.

Giữa lúc đó, một người trong nhà lao nhanh ra mở cửa xe ôm thốc lấy thiếu phụ cùng với đứa bé trong tay lúc đó đã ngất lịm đi, đem họ vào trong nhà, đặt lên chiếc tràng kỷ.

- Xin phu nhân yên tâm. - Bá tước Monte Cristo, người vừa cứu thiếu phụ nói. - Phu nhân không việc gì cả.

Thiếu phụ mở mắt nhìn đứa con trai hãy còn nằm bất tỉnh. Bá tước liền nói tiếp:

- Cậu bé không làm sao cả, chỉ vì sợ quá mà ngất đi thôi.

- Trời ơi! - Thiếu phụ thốt lên. - Thằng Édouard, đứa con trai yêu quý của tôi. Sao mặt mũi nó nhợt nhạt thế này? Nó chết mất, trời ạ! Xin ngài cho mời ngay thầy thuốc tới đây. Tôi sẽ biếu cả gia sản của tôi cho ai cứu được con trai tôi.

Monte Cristo xua tay ra hiệu bảo người mẹ cứ yên tâm và mở một ngăn tủ lấy ra một cái lọ mạ vàng trong đựng một chất nước đỏ như máu rồi rỏ một giọt vào môi đứa trẻ. Đứa trẻ, mặc dù còn tái xanh, lập tức mở mắt ra. Thấy thế, người mẹ mừng quá, cuống quít kêu lên:

- Tôi ở đâu thế này? Sau một cơn hãi hùng tôi có được hạnh phúc như thế này là nhờ ơn quý ông nào vậy?

- Thưa bà! - Monte Cristo đáp. - Bà đang ở nhà một người đã có diễm phúc tránh được cho bà một cơn sầu muộn.

- Ôi! Cái tính tò mò chết tiệt của tôi. - Thiếu phụ nói. - Tất cả Paris đều bàn tán đến đôi ngựa tuyệt diệu của bà Danglars và tôi đã có cái điên rồ là muốn đi thử chúng.

- Sao? - Bá tước giả vờ ngạc nhiên rất khéo, reo lên. - Những con ngựa này là của bà nam tước à?

- Thưa ông, vâng! Ông có biết nam tước phu nhân không?

- Bà Danglars? Tôi đã có được hân hạnh ấy và tôi càng vui mừng là đã cứu thoát được bà khỏi mấy con ngựa này, vì tai biến này cũng là do lỗi ở tôi: Hôm qua, tôi đã mua hai con ngựa ấy của nam tước nhưng tôi thấy nam tước phu nhân tỏ vẻ tiếc rẻ nên tôi đã biếu lại tận tay phu nhân.

- Vậy ông là bá tước Monte Cristo mà Hecmin đã nói rất nhiều với tôi tối hôm qua?

- Thưa bà! Vâng.

- Thưa ông! Còn tôi, tôi là Héloise De Villefort.

Bá tước cúi chào với cái chào của một người đứng trước một cái tên chưa hề quen biết. Bà Héloise nói tiếp:

- Ôi! Ông Villefort nhà tôi sẽ biết ơn ông biết chừng nào. Vì nhà tôi đã mang ơn bá tước cứu hai tính mạng: vợ và con. Một điều chắc chắn là nếu không có người đầy tớ của ông thì mẹ con tôi đã mất mạng rồi, xin phép ông cho tôi được đền ơn người đó.

- Thưa bà! Xin bà đừng làm hư hỏng Ali của tôi, đừng khen, đừng thưởng gì hết. Ali là nô lệ của tôi, cứu tính mạng bà là nghĩa vụ của tôi, và nhiệm vụ của hắn, là phục vụ tôi.

- Nhưng anh ta đã không sợ nguy hiểm đến tính mạng anh ta là gì?

- Tôi đã cứu tính mạng hắn: hắn đã bị người ta đem ra hành hình, nhưng mới bị cắt mất lưỡi và sắp sửa chặt mất đầu thì tôi đã đến kịp cứu sống hắn. Vậy là tính mạng hắn thuộc về tôi.

Bà Villefort im lặng, có lẽ bà đang suy nghĩ đến con người này mới gặp lần đầu mà đã gây cho người khác những ấn tượng sâu sắc.

Trong khoảnh khắc im lặng ấy, Monte Cristo ngắm nghía đứa bé. Nó gầy nhom, da trắng bủng beo, mớ tóc đen bù xù rủ xuống trán và che kín gáy, cặp mắt tinh quái, đôi môi mỏng dính mím chặt có vẻ vừa độc ác vừa hỗn xược. Nhìn bộ mặt của nó, bá tước cũng biết đứa trẻ được mẹ rất nuông chiều và đã hư hỏng. Cử chỉ đầu tiên của đứa trẻ là tụt xuống khỏi tay mẹ, ra mở cánh cửa cái tủ mà bá tước đã để lọ thuốc.

Chẳng cần xin phép ai, nó cầm lấy một lọ thuốc định mở nút ra. Thấy thế bá tước vội nói:

- Cháu ơi! Đừng nghịch cái ấy, thuốc nước rất độc đấy, không những chỉ uống mà ngửi cũng không tốt đâu.

Bà Villefort tái mặt, vội ngăn tay đứa bé. Đến khi hết sợ, bà liếc nhìn cái ngăn tủ bằng một cái nhìn thoáng qua nhưng đầy ý nghĩa. Bá tước Monte Cristo bắt gặp cái nhìn ấy. Vừa lúc đó, Ali vào. Bá tước liền nói với bà Villefort:

- Thưa bà! Tôi đã cho người đóng những con ngựa lúc nãy vào xe của tôi để đưa bà và cháu về nhà. Người đánh xe của bà sẽ ở lại đây chữa xe của bà và Ali sẽ thay anh ta điều khiển xe.

- Nhưng thưa ông. - Bà Villefort nói. - Tôi không còn dám đi những con ngựa đó đâu.

- Ồ! Không! thưa bà đừng ngại. Dưới bàn tay của Ali, những con ngựa ấy sẽ trở thành những con cừu.

Ali lại gần những con ngựa, anh cầm ở tay một miếng vải có thấm một chất nước thơm xoa vào mũi và thái dương hai con ngựa đầy mồ hôi và bọt. Lập tức chúng thở phì phì và rùng mình toàn thân trong vài giây. Ali đóng ngựa vào xe rồi đưa hai mẹ con bà Villefort về nhà.

Buổi tối hôm đó, sự kiện xảy ra ở Auteuil đã là đề tài trò chuyện khắp mọi nơi. Albert đơ Morcerf kể cho mẹ nghe, Satô Renée tán dương trong câu lạc bộ đua ngựa. Debray trong phòng khách của bộ trưởng. Ngay cả Beauchamp cũng đăng lên báo tin đó với vài chục dòng tán dương bá tước Monte Cristo như một vị anh hùng đối với tất cả phụ nữ của giới thượng lưu. Nhiều người đến tận nhà Villefort để được nghe bà Héloise kể trực tiếp những chi tiết về hành động vĩ đại ấy.

Còn ông Villefort, ông mặc bộ lễ phục đen vào, xỏ đôi găng tay trắng nhất trèo lên cỗ xe bóng loáng, ra lệnh cho người đánh xe, mặc áo thêu kim tuyến, đưa ông đến toà nhà số 30, đại lộ Champs-élysées.