Chương 57 KHU VUỜN TRỐNG
Maximilien đến khu vườn trống cạnh toà nhà quan chưởng lý De Villefort, đứng sau tấm hàng rào sắt được các cây dẻ che lấp. Lần này anh đến sớm hơn và ghé mắt qua kẽ hở những tấm ván gỗ. Một lát sau, có tiếng động bên trong và anh thấy bóng hai cô gái tới gần. Đó là Valentine và Eugénie đi theo Danglars phu nhân đến chơi nhà Villefort phu nhân. Hai cô đi qua trước mặt anh. Valentine mắt nhìn đăm đăm vào hàng rào dường như muốn nói: "Anh chờ em một lát, đừng có nóng ruột".
Anh thanh niên cũng thông cảm sự chậm trễ của người yêu, chỉ khẽ thở dài rồi ngắm nhìn hai thiếu nữ mỗi cô một vẻ. Một cô thì tóc vàng, cặp mắt mơ mộng, người mảnh dẻ, còn một cô thì tóc đen, cặp mắt cương nghị và thân hình cứng cáp. Hai cô khác nhau về thể xác và cả về tâm hồn. Nếu phải lựa chọn, tất nhiên anh sẽ ngả về Valentine.
Hai thiếu nữ đi bách bộ và nói chuyện với nhau vào khoảng nửa giờ, rồi Valentine đưa Eugénie vào nhà. Một lát sau, Valentine trở lại một mình và chạy vội đến chỗ hẹn.
- Anh Max, em xin lỗi đã làm anh phải chờ lâu quá. Bây giờ, họ mới đi cho.
- Em có vẻ thân thiết với Eugénie lắm nhỉ?
- Cô ta thường hay tâm sự với em là cuộc hôn nhân của cô ta với tử tước De Morcerf làm cô ta kinh tởm. Còn em cũng thổ lộ với cô ta là cuộc hôn nhân với Franz D'Épinay làm em hoảng sợ.
- Em đáng yêu quá, và hơn nữa em lại rất có duyên, cái mà Eugénie không có, cũng như mùi thơm của bông hoa, vị ngọt của trái cây. Anh thú thật với em là mặc dù Eugénie cũng rất đẹp nhưng anh không hiểu tại sao người ta lại có thể mê cô ta được.
- Anh nhận xét người quá khắt khe đấy. Có lẽ tình yêu đã làm anh thiên vị.
- Cô Eugénie có người yêu nào khác không?
- Cô ta nói chung chẳng yêu ai cả và không muốn lấy chồng. Cô ta muốn được sống tự do, tự lập và nguyện sẽ trở thành một nghệ sĩ như người bạn gái Louise D'Armilly.
- Còn anh, anh sẽ yêu em suốt đời, trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù em có của hay nghèo hèn. Ngày nào mà anh còn sống, anh vẫn sẽ là người chồng duy nhất của em... À! Anh muốn nói là hôm vừa rồi Albert có nhận được thư của Franz báo tin nay mai sẽ trở về Paris.
Valentine tái mặt, nhìn vào hàng rào:
- Anh ạ. Em rất ngạc nhiên là bà mẹ kế của em hình như cũng không tán thành cuộc hôn nhân của em với Franz.
- Có thể vì bà ta không ưa Franz.
- Không phải thế, mà vì một lý do khác. Có lần em có ý định vào nhà tu kín, bà ta có vẻ mừng nhưng ông em không ưng ý. Ông em nhìn em bằng con mắt van lơn, và em biết là ông già đáng thương đó yêu quý em nhất đời. Em hối hận quỳ xuống chân ông, em xin lỗi và hứa không bao giờ xa ông em cả. Thế là ông em ngước mắt lên trời như để cám ơn Thượng đế.
- Thế tại sao Villefort phu nhân không muốn em lấy chồng?
- Đã có lần em nói với anh là em thừa hưởng gia tài của mẹ em và của ông bà ngoại em nữa. Cả ông nội em cũng có ý định sẽ cho em là người thừa kế duy nhất. Vì vậy, thằng Édouard, con trai của bà mẹ kế em, chả có của cải gì. Nó được bà ta yêu quý và mong em đi tu để số gia tài của em sẽ chuyển sang tay nó. Em cũng muốn san sẻ cho nó một nửa gia tài của em, nhưng ngoài mặt bà ta vẫn làm ra vẻ hờ hững với ý muốn của em.
- Em có tấm lòng hy sinh cao cả. Mối tình của anh với em hoàn toàn được giấu kín, không ai biết. Ngoài em ra chỉ có một người nữa có thể hiểu được anh, một con người kỳ dị mà mới gặp anh đã có cảm tình ngay.
- Người đó là một ông thánh sao?
- Chính em cũng đã biết ông ta, người cứu mạng hai mẹ con Villefort phu nhân.
- Bá tước Monte Cristo! Hèn nào Villefort phu nhân không ngớt lại ca ngợi ông ta là một người tài cao, học rộng và cha em cũng phải thừa nhận bá tước là một nhà triết học uyên thâm. Ngay thằng Édouard cũng phải kiêng sợ cặp mắt đen láy của ông ta. Nhưng đối với riêng em, ông ta có vẻ lạnh nhạt thế nào ấy. Nếu quả ông ta là người rộng lượng, sao thấy em buồn phiền, cô đơn, ông ta không rủ lòng thương hại, giúp đỡ em, sưởi ấm lòng em bằng tia nắng kỳ diệu của trái tim mình?
- Em yêu dấu, có lẽ em hiểu lầm về ông ta đấy. Đối với anh thì khác. Từ ngày gặp ông ta, một tiếng nói thầm kín dường như báo trước cho anh là cuộc gặp gỡ với ông không phải ngẫu nhiên, và anh có cảm giác tình bạn đó sẽ mang lại cho anh nhiều điều tốt đẹp. Một bằng chứng là thứ bảy này, ông ta sẽ mở một cuộc tiếp khách, có mời cả ông bà Villefort. Có thể là bá tước đã nhìn sâu vào tư tưởng anh và muốn anh được tiếp xúc với ông Villefort. Một bằng chứng nữa là có một hôm anh trông thấy một con ngựa rất đẹp, nhưng giá lại quá đắt. Anh đang do dự thì tối hôm đó một người bạn đến chơi, rủ anh đánh bạc. Anh không thích chơi bạc nhưng vì nể bạn cũng đành phải ngồi xuống chơi. Được một lát, bá tước Monte Cristo đến. Anh liền mời ông ta đánh bài. Đến nửa đêm ông ta thua năm ngàn frăng và anh được, thế có sướng không? Anh chạy đến nhà người bán ngựa trả tiền rồi đem ngựa về. Anh cho là ông ta thấy anh đang ao ước có được con ngựa đẹp nên đã cố ý thua để anh có tiền mua ngựa, có phải thế không nào?
- Anh thật là người giàu óc tưởng tượng, đúng ra... Ồ! Anh có nghe thấy gì không? Hình như có ai đang gọi em?
- Ôi! Valentine của anh! Em đưa cho anh ngón tay nhỏ bé của em nào.
Valentine ngoan ngoãn đưa cả bàn tay trắng muốt và mềm mại của cô qua kẽ hở của tấm liếp. Maximilien sung sướng ngất ngây vội đặt lên đó một cái hôn nồng cháy làm Valentine phải hoảng sợ trước tấm lòng cuồng nhiệt này.