← Quay lại trang sách

Chương 56 ANDREA CAVALCANTI

Bá tước Monte Cristo bước sang phòng bên cạnh, một phòng khách nhỏ màu xanh. Trước đó nửa giờ, người hầu phòng đã đưa vào đây một thanh niên tóc vàng, mắt đen, da trắng hồng hào, vóc người cao đẹp. Bá tước vào, thấy anh ta đang nằm dài trên tràng kỷ, lơ đễnh cầm cái roi song đập đập vào đôi ủng. Nhìn thấy bá tước, anh ta vội đứng lên, cúi đầu chào:

- Ngài là bá tước Monte Cristo

- Phải! Còn anh là tử tước Andrea Cavalcanti?

- Vâng! Tôi được một người giới thiệu với ngài, và người đó có một cái tên rất kỳ quặc: "Thủy thủ Xim bát", như trong câu chuyện "Nghìn lẻ một đêm".

- Người đó là bạn thân của tôi, một người Anh, hơi loạn óc tên thật là hầu tước Wilmore. Bây giờ, anh cho tôi biết về anh và gia đình anh.

- Tôi là tử tước Andrea Cavalcanti. - Anh thanh niên trả lời như một cái máy. - Con thiếu tá Bartolomeo Cavalcanti, thuộc dòng dõi quý tộc Florence ở Ý. Gia đình chúng tôi giàu có, cha tôi có một số lợi tức hàng năm là nửa triệu đồng. Nhưng chẳng may khi tôi lên năm tuổi thì bị người bắt cóc, thành thử từ mười lăm năm nay, cha con tôi không được gặp nhau. Bản thân tôi, từ lúc lớn lên, cũng gắng đi tìm cha nhưng không kết quả. Rồi một hôm, nhận được thư của thủy thủ Simbard nói là cha tôi hiện ở Paris, nên tôi đến đây để nhờ ngài giúp đỡ.

- Đúng thế. - Bá tước nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh thanh niên và bảo. - Tôi đã làm đúng yêu cầu của bạn tôi là thủy thủ Simbard, và xin báo để anh biết là cha anh hiện đang ở đây và đang chờ anh.

Anh thanh niên nhẩy cẫng lên, reo to:

- Cha tôi? Cha tôi hiện ở đây?

- Phải! Thiếu tá Cavalcanti, cha anh hiện đang ở đây. Ông ta vừa cho tôi biết là ông ta nhận một bức thư báo tin anh đang ở biên giới Ý và đòi phải chuộc với một số tiền khá lớn. Cha anh đã gửi đủ số tiền cho những người bắt anh, kèm theo một tấm hộ chiếu hợp lệ để trở về đất Pháp, có phải thế không?

- Vâng! Thưa ngài đúng thế. Một cỗ xe ngựa đã đưa tôi từ biên giới Ý về Pháp và tới Paris. Không rõ hầu tước Wilmore có nói gì về tôi không?

- Hầu tước có cho tôi biết là thời niên thiếu của anh cũng sóng gió lắm, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến tôi, anh không cần phải nhắc lại. Chủ yếu là anh sẽ được gặp cha anh, một ông già kiểu cách hơi cứng nhắc, do thói quen của một quân nhân đã phục vụ lâu năm trong quân đội. Nói tóm lại, ông là một người cha khá chu đáo đối với anh.

- Tôi đã phải xa nhà khá lâu năm cho nên chẳng biết tính tình của cha tôi ra sao. Cha tôi có nhiều tiền của không ạ?

- Ông ta sống rất dễ chịu, anh đừng lo. Trong thời gian anh ở Paris anh được hưởng một số lợi tức là năm mươi ngàn frăng mỗi năm, tha hồ tiêu xài.

- Như vậy tôi có thể ở lại đây suốt đời được. Cha tôi ở lại đây có lâu không?

- Chừng năm bảy hôm thôi vì công việc không cho phép.

- Ôi! Cha thân yêu. - Anh thanh niên thốt lên có vẻ thú vị.

- Bây giờ, anh đi sang phòng bên cạnh đây. Cha anh đang chờ anh ở đó.

Andrea cúi rạp người xuống chào bá tước rồi đi sang phòng khách. Bá tước Monte Cristo nhìn theo Andrea đang bước ra khỏi phòng giấy, rồi khép cửa lại. Một lát sau, bá tước ra đứng trước cửa sổ nhìn xuống sân thì thấy hai người đang bước ra khỏi nhà, khoác vai nhau như cha con thực sự. Bá tước lầu bầu nói một mình. "Đúng là hai tên khốn kiếp, miễn là chúng thực hiện đúng vai trò mà ta đã sắp xếp". Rồi một lúc sau, khi có những ý nghĩ không vui ập đến, bá tước lại nói tiếp một mình: "Thôi ta đến gia đình Morrel. Chán chường đã làm ta đau lòng hơn cả hận thù".