Chương 59 CHÚC THƯ
Nửa giờ sau, người lão bộc trở về, theo sau là ông quản khế.
- Thưa ngài! - Villefort nói. - Cha tôi cho mời ngài đến có việc. Nhưng khốn thay, người bị bại liệt toàn thân, không cử động và cũng không nói được. Ngay chính chúng tôi cũng phải khó khăn lắm mới hiểu nổi một số ý nghĩ của người.
Ông già Noirtier nhìn Valentine bằng con mắt cầu cứu, cô hiểu và vội nói ngay:
- Riêng tôi, tôi hiểu được ông tôi muốn nói gì.
- Xin ngài và tiểu thư cho phép tôi được phát biểu, với tư cách là một công chức ngành tư pháp, tôi phải thừa hành nhiệm vụ của tôi rất thận trọng và có một trách nhiệm vô cùng nặng nề đối với những văn bản mà tôi thảo ra. Tôi e rằng nếu cụ nhà không biểu lộ được sự đồng ý, hoặc không đồng ý thì văn bản của tôi sẽ trở thành bất hợp pháp.
Nói xong, ông quản khế định rút lui. Điều đó làm Villefort mỉm cười đắc thắng. Noirtier lại đưa mắt nhìn cháu gái, Valentine liền đứng ra cản đường ông quản khế, rồi cô nói:
- Thưa ngài! Thứ ngôn ngữ mà tôi trao đổi với ông tôi rất là dễ hiểu. Xin ngài đừng ngại, tôi có thể giải thích được.
- Thưa cô! - Ông quản khế nói. - Tôi nghĩ rằng một người làm chúc thư có thể không được lành mạnh về thể xác nhưng phải lành mạnh về tinh thần.
- Ngài có cho rằng những người bị thương tổn về thể xác sẽ bị ảnh hưởng đến tinh thần không? - Villefort nói riêng với ông quản khế. - Tôi thấy công việc của ngài khó mà đạt kết quả.
- Thưa ngài! - Valentine nói. - Chẳng có gì khó khăn cả. Tôi xin bảo đảm với ngài là tôi có thể diễn đạt được mọi ý nghĩ của ông tôi.
- Nếu vậy. - Ông quản khế trả lời. - Để cho văn bản của tôi được hợp lệ, tôi phải nhờ một người bạn đồng nghiệp đến chứng kiến việc làm của tôi.
Noirtier nhìn ông quản khế bằng đôi mắt hàm ơn. Trong khi lão Barrois đi tìm ông quản khế thứ hai, Villefort cho mời vợ đến.
Một lát sau, mọi người đã đông đủ trong phòng. Ông quản khế hỏi ông già Noirtier:
- Yêu cầu cụ cho biết số tài sản của cụ có bao nhiêu?
Valentine phiên dịch lại: Chín mươi vạn frăng.
- Số tài sản đó cụ để cho cháu gái Valentine phải không? - Ông quản khế hỏi.
- Không.
- Cho cậu Édouard?
- Không.
- Cho ngài De Villefort?
- Không.
Villefort phu nhân tỏ vẻ thất vọng. Ngược lại Valentine nhìn ông già trìu mến, vì cô đã đoán được ý nghĩ của ông. Cô nghĩ bụng: "Phải rồi, ông không để cho ta vì sợ ta đi lấy chồng".
- Nếu cháu cụ lấy chồng thì cụ để gia tài cho ai?
- Cho những người nghèo, cho những bệnh viện.
- Ngài thấy việc này thế nào? - Ông quản khế hỏi Villefort.
- Đó là ý thích riêng của cha tôi, nhưng sau này tôi sẽ phản kháng trước pháp luật cái ý thích ngông cuồng của một người coi như đã mất trí.
Villefort kéo vợ ra khỏi phòng. Sau đó, bản chúc thư được thảo ra, có đủ những người làm chứng được niêm phong lại và cất giữ tại văn phòng ông quản khế Deschamps.