Chương 60 TRẠM ĐIỆN BÁO
Villefort vừa trở về buồng thì được tin có bá tước Monte Cristo đến chơi. Viên chưởng lý liền cho mời bá tước vào phòng khách, còn Villefort phu nhân thì về phòng ngủ của mình.
Bá tước nhìn thấy vẻ mặt xúc động của Villefort liền hỏi:
- Trời ơi! Ngài vừa gặp phải một vụ án khó xử hay sao thế kia?
- Ôi! Đâu có phải thế. Ông già gàn dở và cố chấp của tôi vừa gây ra cho tôi một việc hết sức bực mình. Tôi vừa mất chín mươi vạn frăng.
- Một số tiền khá lớn đấy chứ, ông tiếc là phải. Tôi tưởng cụ Noirtier nhà ta đã bị bại liệt hoàn toàn kia mà?
- Ôi! Đâu có phải thế. Cha tôi chỉ bị liệt về thể xác, nhưng vẫn còn suy nghĩ được, sai khiến được và vừa rồi đã cho làm chúc thư.
Villefort phu nhân cũng vừa bước vào phòng, chào bá tước rồi nói luôn:
- Ngài xem, thế có tai hại cho chúng tôi không. Thật là khó
- Sao lại khó hiểu ạ? - Monte Cristo làm ra vẻ không để ý.
- Ông cụ chẳng để gia tài cho Valentine và cũng chẳng để cho ai cả.
- Tôi cho rằng con Valentine đã đồng tình với ông nó. - Villefort nói. - Vì trước đây đã có lần nó muốn vào nhà tu kín, nhưng tôi đã kiên quyết bắt nó phải lấy nam tước Franz D'Épinay.
- Mặc dù ông Noirtier không đồng ý. - Villefort phu nhân tiếp lời.
- Thưa bà! - Villefort đáp. - Tôi rất kính trọng cha tôi, nhưng tôi không thể làm theo những ý muốn rồ dại của ông được. Hơn nữa, tôi nhất định giữ vững lập trường của tôi. Tôi muốn gả con gái cho nam tước D'Épinay, vì cuộc hôn nhân này có lợi cho tôi. Và hơn nữa con tôi, tôi muốn gả bán cho ai mà chẳng được.
- Thế nào? - Monte Cristo thản nhiên. - Tại sao cụ Noirtier lại không để gia tài cho Valentine?
- Vì lý do tôi vừa nói với ngài. - Villefort nhún vai.
- Sao lại có thể thế được? Cụ nhà không ưa nam tước D'Épinay sao? Tôi thấy chàng đáng yêu lắm, và là con của thiếu tướng Quesnel có phải không?
- Đúng thế. Cha tôi và tướng Quesnel đối lập nhau về chính kiến trong thời kỳ lộn xộn của cuộc cách mạng 1789.
- Cụ nhà thuộc phe Bonaparte thì phải.
- Cha tôi là đảng viên Jacobin chống lại dòng họ Bourbons và có nhúng tay vào âm mưu đưa Napoléon trở lại ngôi báu.
- A! Tôi hiểu rồi. Hai ngài đã xung đột nhau trên trường chính trị và nếu tôi không nhầm, thì có một hôm người ta đã thấy tướng Quesnel bị mưu sát mà cho đến nay vẫn chưa tìm ra thủ phạm.
Villefort nhìn Monte Cristo bằng con mắt hoảng sợ.
Bá tước nói tiếp:
- Thật là cao kiến, ngài muốn gả con gái cho nam tước để san bằng sự bất đồng giữa hai luồng tư tưởng, và tôi thấy cuộc hôn nhân đó vô cùng tốt đẹp.
Villefort giật mình, chăm chú nhìn bá tước như muốn moi ra những ý nghĩ của ông ta, rồi nói:
- Nếu cháu Valentine lấy chồng mà không phải là Franz là một tai họa lớn, nhưng tôi tin rằng không vì thế mà Franz lùi trước.
- Sao cụ nhà không để gia tài cho cậu Édouard nhỉ? - Bá tước mỉm cười hỏi.
Villefort phu nhân vội vàng nói tiếp:
- Ngài thấy chưa? Thật là một sự bất công, vô lý. Cháu Édouard mang tên dòng họ Villefort, sao lại không có quyền được thừa kế nhỉ? Vả lại, nếu Valentine có mất món tiền đó, cô ta vẫn giàu gấp ba lần thằng bé kia mà. Để tôi hỏi ý kiến Franz xem sao.
- Việc đó lại càng không nên vì chàng rể sẽ mang tiếng tham tiền.
- Tôi cũng nghĩ như ngài Villefort. - Bá tước nói. - Tôi sẽ đóng vai trung gian trong việc này. Thứ bảy tới tôi sẽ mở cuộc tiếp khách, sẽ mời Franz D'Épinay và tôi sẽ cố nối lại sợi dây liên lạc giữa hai gia đình.
Bá tước Monte Cristo chuẩn bị ra về, còn dặn thêm:
- Xin phu nhân giữ đúng lời hứa là sẽ đến tham dự buổi tiếp khách đó.
- Tôi quên sao được, và nhà tôi dù có bận đến mấy cũng sẽ có mặt.
- Bây giờ, tôi buộc phải tạm biệt ngài chưởng lý và phu nhân để đi thăm một người.
- Ai thế?
- Người đánh điện tín mà tôi vẫn mong gặp.
- Một người đánh điện tín ở Bộ Nội vụ hay ở Đài thiên văn?
- Không! Những người đó sẽ làm tôi thất vọng. Tôi sẽ tìm đến một người đánh điện tín ở vùng nông thôn hẻo lánh, một viên chức tầm thường với số lương bổng hàng năm không quá một nghìn hai trăm frăng. Nhiều lúc, đi qua một quãng đường, tôi nhìn thấy những cái cột với những sợi dây vươn lên trời tựa hồ như những cái cẳng của một con nhện khổng lồ, và dưới sự điều khiển của một người ngồi trên cái bàn, những tin tức đã được truyền đi xa đây hàng trăm dặm. Tôi liên tưởng những câu chuyện thần kỳ, nhưng có sức thu hút huyền bí, và tôi muốn nhìn tận mắt con người vĩ đại ấy.
- Ngài quả là một nhà quý tộc kỳ quặc. - Villefort mỉm cười.