← Quay lại trang sách

Chương 79 CỐC NUỚC CHANH

Quả nhiên Morrel đang rất sung sướng. Ông già Noirtier vừa cho người đi gọi anh đến. Anh rất phấn khởi và nóng ruột muốn biết ông già muốn nói chuyện gì nên ba chân bốn cẳng đến ngay. Lão bộc Barrois, tuổi già sức yếu, thở hổn hển chạy theo sau.

Maximilien bước vào phòng. Ông Noirtier ngồi trong chiếc ghế lăn, nhìn anh bằng cặp mắt rất hiền từ và đầy thiện cảm. Valentine ngồi cạnh ông rất duyên dáng trong bộ tang phục màu đen. Thấy anh vào, Valentine nói:

- Anh Max, ông em muốn nói cho anh biết là ông em có ý định muốn dọn đi ở nhà khác, và nếu được cha em cho phép, em sẽ đến ở với ông để tiện việc chăm sóc. Mấy tháng nữa đến tuổi trưởng thành em sẽ có khả năng tự quản lý sản nghiệp và lúc đó chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới theo ý muốn của ông em.

Morrel để tay lên ngực, nói thành khẩn:

- Thưa ông! Từ giờ phút này cháu tự coi mình là người chồng tương lai của Valentine, cháu vô cùng sung sướng được ông ban cho diễm phúc đó.

Ông già ngước đôi mắt trìu mến nhìn đôi trẻ. Lão bộc Barrois cũng vừa lau mồ hôi trán vừa nhìn họ mỉm cười như muốn chia sẻ niềm vui.

- Ồ! Bác Barrois. - Valentine bảo người lão bộc trung thành. - Bác làm sao mà toát mồ hôi lắm thế? Trời nóng quá phải không?

- Úi chà! Tôi chạy theo cậu Morrel bở cả hơi tai.

Ông Noirtier nhìn bình nước chanh để trên bàn như muốn bảo Valentine rót một cốc cho người lão bộc giải khát.

- Bác Barrois, bác uống tạm một cốc nước chanh nhé!

Nói xong! Valentine rót một cốc đưa cho người lão bộc.

- Vâng! Cảm ơn cô, tôi khát quá! Nếu cụ cho phép, tôi không dám từ chối.

Nói xong, Barrois bưng khay nước chanh xuống bếp. Maximilien từ biệt ông già và cô gái, phấn khởi ra về. Giữa lúc đó ngoài cửa có tiếng kéo chuông rồi tiếng chân người đi ở cầu thang. Mấy phút sau Barrois trở vào phòng, Valentine hỏi:

- Bác Barrois, ai đến thế?

- Bác sĩ D'Avrigny đến khám sức khỏe thường kỳ. - Lão Barrois vừa nói vừa loạng choạng muốn ngã, mặt mày tái xanh. Người lão bộc tiến lên vài bước nữa, người run cầm cập, nói không thành tiếng:

- Lạy Chúa! Lạy Chúa! Tôi làm sao thế này? Mắt tôi hoa lên... Đầu tôi váng... Tôi chết mất thôi!...

lão ngã gục xuống dưới chân ông Noirtier, tay ôm bụng, kêu rên thảm thiết.

Nghe tiếng kêu, vợ chồng Villefort và bác sĩ D'Avrigny chạy vào. Villefort phu nhân nhìn ngay về phía ông Noirtier thấy ông vẫn ngồi yên trên cái ghế lăn, mụ quay lại nhìn người lão bộc đang lăn lộn trên sàn, bỗng nhiên mặt mụ tái mét. Bác sĩ và Villefort khiêng lão Barrois đặt lên chiếc tràng kỷ. Sau đó, bác sĩ bảo Villefort phu nhân và Valentine đi ra ngoài.

Barrois đã hết lên cơn và không rên nữa. Bác sĩ hỏi:

- Từ sáng đến giờ bác đã ăn gì chưa?

- Dạ chưa, tôi chỉ mới uống có cốc nước chanh của cụ cho.

- Bác để bình nước chanh đó ở đâu?

- Dạ! Dưới bếp.

Bác sĩ vội chạy ra cửa. Lúc xuống cầu thang gác, suýt vấp phải Villefort phu nhân lúc đó cũng định chạy xuống bếp. Bác sĩ nhanh chân hơn nên tới trước và cầm lấy bình nước chanh hãy còn một phần tư chưa uống hết. Ông đem cái bình trở lên phòng. Vừa lúc đó, người lão bộc lại lên cơn, lần này có vẻ nặng hơn. Lão từ trên tràng kỷ lăn xuống sàn và quằn quại kêu la rất thảm thương. Bác sĩ cầm một cái lông chim định ngoáy vào cuống họng lão cho nôn ra, nhưng quai hàm lão đã cứng. Mấy phút sau lão hét lên một tiếng, người cứng đờ, hai mắt trợn ngược. Bác sĩ để tay lên ngực lão thấy tim đã ngừng đập. Bác sĩ bảo với Villefort:

- Lão bộc đã tắt thở!

Viên chưởng lý lùi lại phía sau, hai tay ôm đầu, người run cầm cập. Bác sĩ nói tiếp:

- Phải! Barrois đã chết rất mau chóng, giống như hầu tước Saint Méran và phu nhân, do một thứ thuốc độc đặc biệt không để lại dấu vết gì.

Nói xong! Bác sĩ đổ một tí nước chanh ra cốc, cầm một cái lọ đựng một thứ nước màu hồng rót vào cốc. Tức thì nước chanh sủi bọt lên và biến thành màu ngọc thạch. Bác sĩ giơ lên cho Villefort nhìn thấy:

- Ngài xem đây, trong nước chanh có thuốc độc nên nó đã biến màu.

Villefort không nói gì, giơ hai tay lên trời, mắt long lên, ngã vật xuống chiếc ghế bành như bị sét đánh.