← Quay lại trang sách

Chương 80 BUỘC TỘI

Chao ôi! Những cái chết đang ập vào nhà tôi! - Villefort vừa được bác sĩ cứu, tỉnh dậy kêu lên.

- Thưa ngài chưởng lý! - Bác sĩ bình tĩnh nói. - Đây không phải là cái chết bình thường mà là một vụ ám sát, một tội ác. Ngài là người thay mặt pháp luật, ngài phải nhận định như vậy. Tôi nghĩ rằng đến lúc chúng ta phải hành động. Chúng ta phải chặn ngay cái dòng thác chết người này lại. Còn như tôi, tôi thấy không còn đủ khả năng để giữ lâu hơn nữa điều bí mật này. Phải đem nó ra ánh sáng để xã hội trừng trị thủ phạm, trả thù cho những nạn nhân.

- Trong nhà tôi! Trời đất ơi! - Villefort thều thào. - Trong nhà tôi!

- Thưa ngài chưởng lý! Hãy can đảm lên! Ngài là người đại diện cho pháp luật, ngài có dám hy sinh không?

- Hy sinh! Bác sĩ làm cho tôi run quá! Hy sinh! Bác sĩ có nghi cho ai không?

- Tôi không nghi cho ai cả! Tử thần đã gõ cửa nhà ngài, đã đi vào trong nhà ngài không phải mù quáng mà lại rất thông minh, lần lượt từng buồng một. Tôi đã theo dõi vết tích nó, tôi áp dụng sự khôn khéo của tổ tiên ta, tôi lần tìm. Tình thân thiện của tôi đối với gia đình ngài, lòng kính trọng của tôi đối với ngài đã là hai mảnh vải bịt mắt tôi lại. Lần này thì tôi có thể khẳng định rằng...

- Xin bác sĩ cứ nói, tôi đủ can đảm để nghe.

- Tôi khẳng định rằng trong nhà ngài, có thể là trong gia đình ngài, có kẻ sát nhân.

Villefort kêu lên một tiếng, chắp hai tay vào nhau, nhìn bác sĩ bằng cặp mắt van lơn. Bác sĩ tiếp tục:

- Ngài hãy tìm xem cái chết đó sẽ làm lợi cho ai, và những nạn nhân, tức là những người đã chết, hoặc suýt chết, đã mất cái gì? Như hầu tước Saint Méran, hầu tước phu nhân, cụ Noirtier...

- Cụ Noirtier?

- Vâng! Cụ Noirtier là người phải uống cốc nước chanh đó và người lão bộc chết thay cụ. Trước đây người ta không giết cụ vì cụ không để gia tài cho ai cả. Nhưng vừa qua, cụ đã làm lại di chúc nên người ta vội tính chuyện giết cụ đi. Khi giết hai ông bà hầu tước Saint Méran, người ta đã được hưởng hai gia tài. Tôi là một thầy thuốc, tôi phải có nhiệm vụ thiêng liêng phát hiện ra kẻ đã gây nên tội ác để ngăn chặn tội ác mới.

- Người đó là con gái tôi sao?

- Thế là ngài thừa nhận Valentine là kẻ giết người rồi đó!

- Chính tay cô ta đã gửi gói thuốc cho hầu tước Saint Méran, chính tay cô ta đã rót cốc nước chanh cho người lão bộc. Thưa ngài chưởng lý! Tôi xin tố cáo trước ngài, Valentine là kẻ đã đầu độc ba người vô tội. Yêu cầu ngài hãy làm tròn nhiệm vụ tư pháp của ngài.

- Xin bác sĩ hãy thương lấy con gái tôi, hãy bảo vệ danh dự cho tôi.

- Không thể được nữa! Ngài nên coi đó là một điều bất hạnh đã đến với ngài. Tôi không thể và lương tâm tôi không cho phép tha thứ cho kẻ đã giết hại ba mạng người vô tội. Phải đưa nó ra pháp luật, giao nó cho một tên đao phủ. Để bảo vệ được danh dự, ngài hãy thi hành việc đó đi.

Villefort nói nghẹn ngào, xiết chặt cánh tay bác sĩ:

- Bác sĩ ơi... Con gái tôi không phải là thủ phạm đâu, tôi cam đoan với ngài như vậy... Tôi không thể truy tố con gái tôi trước pháp luật được... Một ngày kia tôi sẽ khám phá ra thủ phạm, tôi sẽ vạch mặt nó ra... Tôi xin lấy lương tâm nhà nghề hứa với bác sĩ như vậy.

- Vậy thì được. - Bác sĩ chậm rãi nói sau một hồi suy nghĩ. - Tôi sẽ chờ. Nhưng chỉ có điều là nếu trong nhà ngài mà còn có một người nào khác nữa, ngay cả ngài mà bị ốm, xin đừng có gọi tôi, tôi sẽ không đến nữa đâu. Tôi muốn chia sẻ với ngài điều bí mật ghê gớm này nhưng tôi không muốn phải bị hổ thẹn, bị lương tâm cắn rứt vì cứ để cho tội lỗi phát triển trong nhà này.

Nói xong, bác sĩ hắt cốc nước chanh vào lò sưởi rồi lặng lẽ ra về, quên cả bắt tay Villefort. Tiễn đưa bác sĩ ra về là nước mắt và những tiếng khóc than của mọi người trong nhà.

Ngay buổi tối hôm đó, tất cả gia nhân trong nhà Villefort đều tụ tập trong nhà bếp, bàn tán với nhau rồi đến xin với Villefort phu nhân cho thôi việc. Mặc dù động viên, mặc dù hứa tăng lương nhưng cũng không giữ họ lại được. Họ chỉ đáp có một câu:

- Chúng tôi không muốn ở đây nữa chỉ vì thần chết đã đến ở rồi.

Vậy là tất cả ra đi. Họ chỉ luyến tiếc cô chủ Valentine hiền lành, phúc hậu và dịu dàng làm sao! Villefort nhìn Valentine: cô đang khóc. Điều lạ lùng là khi Villefort nhìn vợ, hình như hắn đã nhìn thấy ở mụ một nụ cười nham hiểm thoáng qua trên cặp môi mỏng dính, tựa hồ như một tia chớp xuất hiện giữa hai đám mây đen ngòm trong cơn giông.