Chương 97 TRÊN ĐƯỜNG SANG BỈ
Chỉ một lát sau khi xảy ra sự kiện bất ngờ ở nhà nam tước Danglars, tất cả các vị khách đã vội vã ra về, dường như trong nhà vừa có triệu chứng của bệnh dịch hạch. Chỉ còn lại nam tước ngồi trong văn phòng để trả lời những câu chất vấn của các nhà chức trách. Phu nhân vẫn nằm lịm trong phòng khách, còn Eugénie đã cùng cô bạn tâm giao D'Armilly trở về phòng riêng. Nét mặt cô vẫn thản nhiên, kiêu hãnh, còn D'Armilly không sao giấu nổi vẻ xúc động:
- Lạy Chúa! Lạy Chúa! Em không ngờ Cavalcanti lại là một tên sát nhân... Một tên tù vượt ngục!...
- Đúng thế! - Eugénie mỉm cười chua chát. - Số kiếp tôi chẳng ra gì. Vừa thoát khỏi tay Morcerf, lại rơi ngay vào vụ Cavalcanti. Bọn đàn ông thật đáng sợ!
- Bây giờ, chị định làm gì?
- Lại tiếp tục kế hoạch của tôi, nghĩa là đi khỏi nơi này. Tôi đã chán ngấy cuộc sống phong lưu vô vị và chỉ mơ ước được sống như một nghệ sĩ tự do, tự lập, không phải dựa vào ai cả. Sự việc vừa xảy ra chính là do Thượng đế đã giúp tôi tìm được hướng đi.
- Chị quả là một người giàu nghị lực và can đảm! Chị đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Hộ chiếu đã có đây rồi.
Eugénie cầm tấm hộ chiếu đọc:
- Ông Léon D'Armilly hai mươi tuổi, nghệ sĩ, tóc đen, mắt đen, đi cùng với em gái. Lạ thật, ai cấp cho Louise tấm hộ chiếu này.
- Khi em nhờ bá tước Monte Cristo giới thiệu em với một nhạc viện ở bên Ý, em nói rằng để tiện việc đi đường em muốn cải trang làm nam giới và ông ta đã giúp em việc đó.
- Hay quá! Chúng ta phải sửa soạn đi ngay. Cô có bao nhiêu tiền?
Louise rút ngăn kéo ra đếm được hai mươi ba tờ giấy bạc một ngàn.
- Ôi! Cộng với số tư trang của tôi, chúng ta có một số vốn khá lớn có thể sống như hai bà hoàng trong hai năm. Nào! Ta đi sửa soạn hành trang. - Louise nói.
Eugénie khóa chặt cửa lại rồi cùng cô bạn đem hết quần áo và đồ dùng cần thiết xếp vào vali. Sau đó, Eugénie lấy ở tủ ra một bộ quần áo nam giới và một cái áo choàng. Cô xỏ giầy, mặc quần áo rồi ra đứng trước gương cầm kéo cắt hai cái đuôi sam và sửa lại mớ tóc rất đẹp của cô.
- Ôi! Trông chị đẹp quá. - Louise kêu lên. - Trông ra dáng là một cậu công tử phong lưu. Em có cảm tưởng là bị chàng bắt cóc đem đi. Bây giờ, ta đi đâu?
- Trước tiên sang Bỉ đã, rồi qua Đức, qua Thụy Sĩ và cuối cùng ta sang Ý.
Eugénie tắt phụt đèn, mở cửa, cùng bạn khiêng hành lý xuống cầu thang đi qua cái sân vắng tanh. Chuông nhà thờ vừa điểm mười hai giờ đêm. Eugénie đi ra cổng, bảo người gác đêm mở cửa ngoài. Người gác cổng không nhận ra cô, vội mở cửa cho hai người đi. Ra tới đường hai người thuê một cỗ xe ngựa đi về phía Fontainebleau. Mười lăm phút sau, cỗ xe đã vượt qua cửa ô Saint-Martin.