← Quay lại trang sách

Chương 96 BẢN GIAO ƯỚC

Ba ngày sau cái cảnh cha con trao đổi nói trên, vào khoảng năm giờ chiều, tử tước Andrea Cavalcanti ăn mặc rất lịch sự, mặt mũi hớn hở, đánh chiếc xe độc mã đến đỗ trước cửa nhà bá tước Monte Cristo. Lúc bước lên thềm, anh ta thấy bá tước sắp sửa đi ra nên vội vã nói:

- Thưa bá tước! Tôi có câu chuyện muốn thưa với ngài, và để khỏi mất thì giờ, xin mời ngài lên cùng xe với tôi.

- Không nên, tốt hơn hết là ta nên ngồi nói chuyện với nhau trong phòng khách để khỏi lọt vào tai người đánh xe.

Nói xong! Bá tước đưa anh thanh niên vào trong nhà và sau khi hai người đã an toạ, Andrea vui vẻ:

- Thưa ngài bá tước! Lễ ký giao ước đính hôn sẽ được tổ chức vào lúc chín giờ tối nay tại nhà nam tước Danglars, ngài đã được báo tin chưa?

- Có! Tôi đã nhận được thiếp thời của nam tước. Cậu là một người vô cùng sung sướng, vì cô Eugénie vừa đẹp, lại vừa nhiều tiền của.

- Vâng. - Andrea hai mắt sáng lên. - Nam tước cho tôi biết ông ta có vào khoảng mươi, mười lăm triệu gì đó.

- Hơn thế nữa, ông ta lại đang có ý định xây dựng tuyến xe lửa. Nếu trúng thì có thể kiếm thêm được mươi triệu nữa. Tất cả gia sản ông ta sẽ nằm trong tay cậu vì cô Eugénie là con một. Cậu vớ được một món thật là bở.

- Cái đó chẳng qua cũng nhờ ngài cả?

- Cậu nhầm rồi, tôi chỉ có mời cậu đến dự tiệc và trong bữa tiệc cậu đã gặp nam tước. Sự thành công của cậu là do sự khôn khéo của cậu và do tiếng tăm của ngài thiếu tá Cavalcanti.

- À! Tôi đang lo số vốn mà cha tôi hứa cho tôi quản lý, không biết đã gửi tới chưa?

- Tôi đã lĩnh được giấy báo rồi, chỉ nay mai cậu sẽ lĩnh được.

- Bây giờ, tôi muốn nhờ ngài một việc: Cha tôi đau ốm luôn, không thể đi lại được, nên tôi muốn nhờ thay thế cha tôi bằng một nhân vật có danh vọng và nhiều tiền của ở thủ đô này, đứng ra làm chủ hôn cho tôi.

- Cậu chưa hiểu ý tôi. Cậu có thể bảo tôi cho cậu vay hàng triệu nhưng đừng nhờ tôi đứng ra làm chủ hôn, vì tôi theo phong tục của người phương Đông chưa có vợ thì không làm nhiệm vụ đó được!

- Ngài lại khước từ rồi! - Andrea thất vọng. - Nhưng đến dự được chứ?

- Vấn đề đó thì nhất định rồi vì tất cả Paris đều có mặt, và tôi cũng sẽ ký vào bản giao ước. Cậu cứ yên tâm, tối nay đúng chín giờ tôi sẽ có mặt tại nhà nam tước Danglars.

Andrea bắt tay bá tước rồi lên xe ra về.

Mới hơn tám giờ, phòng khách lớn và những phòng khách phụ ở nhà nam tước Danglars đã đông nghịt khách khứa thuộc giới quý tộc và tư sản ở Paris. Họ nói chuyện ồn ào dưới những ngọn nến sáng trưng, bên những tấm màn bằng nhung đỏ viền tua vàng. Các bà, các cô đua nhau phô bày những chuỗi hạt trai, những sợi dây chuyền ngọc bích, những chiếc vòng, những nạm kim cương óng ánh.

Tiểu thư Eugénie mặc một chiếc áo lụa dài màu trắng rất giản dị, không đeo nữ trang. Cô chỉ gài một bông hồng trắng lên mái tóc đen nhánh của mình. Cách cô mấy bước, nam tước Phu nhân đang nói chuyện với Lucien, Beauchamp và Château-Renaud. Nam tước Danglars đang trình bày kế hoạch chấn hưng kinh tế với mấy ngài nghị sĩ và đại tư sản. Còn Andrea Cavalcanti đang khoác tay một tài tử nổi tiếng của nhạc viện nói về dự kiến xây dựng cuộc sống nay mai và bàn những cách ăn chơi xa hoa phóng túng.

Giữa những tiếng cười nói ồn ào đó, người hầu phòng vào báo bá tước Monte Cristo đã tới. Bầu không khí lặng hẳn xuống và mọi người quay lại nhìn. Bá tước mặc lễ phục đen, áo gilê trắng và cài ca vát màu đen làm tôn thêm nước da rám nắng của bộ mặt rắn rỏi và điềm tĩnh. Về trang sức, bá tước chỉ đeo một sợi dây bằng vàng rất nhỏ gài ở cúc áo gilê.

Bá tước đưa mắt nhìn quanh phòng, đến chào nam tước Danglars phu nhân đang nói chuyện với Villefort phu nhân. Đoạn quay sang chúc mừng tiểu thư Eugénie, bá tước không quên nhắc lại với cô Louise D'Armilly về việc giới thiệu cô với một nhạc viện ở Ý. Thăm hỏi các bà, các cô xong, bá tước quay sang phía các ông. Mọi người xúm lại nghe bá tước nói chuyện.

Hai ông quản khế cũng vừa bước vào phòng ngồi vào bàn làm việc và tuyên bố buổi lễ bắt đầu. Khi bản giao ước đã được đọc xong, một ông quản khế trịnh trọng giơ cái bút lông lên và mời những người liên quan ký tên. Trước hết là nam tước Danglars, sau đến người ủy quyền của thiếu tá Cavalcanti, rồi đến Danglars phu nhân và đôi vợ chồng sắp cưới.

Nam tước phu nhân dắt tay Villefort phu nhân tới gần bàn, cầm bút ký rồi nói với bạn:

- Thưa bà chị! Thật đáng tiếc là hôm nay không có mặt ngài chưởng lý, ngài đang bận điều tra vụ trộm ở nhà bá tước Monte Cristo.

Bá tước đang đứng cạnh đấy liền tiến lên nói:

- Thưa phu nhân! Tôi rất tiếc là mình đã vô tình gây ra sự vắng mặt của quan chưởng lý! - Thấy câu chuyện có vẻ hấp dẫn, mọi người xúm lại nghe, bá tước nói tiếp. - Tên kẻ trộm đã bị tên đồng lõa đâm chết ngay sau khi bước ra khỏi nhà tôi, chắc các bạn còn nhớ. Trong khi cứu chữa cho kẻ bị nạn, người ta cởi quần áo hắn ra, nhưng khi giao những quần áo và dụng cụ của hắn cho nhà chức trách, người ta đã bỏ quên cái áo gilê có dính máu của người chết.

Andrea đột nhiên tái mét mặt và lảng ra phía cửa phòng khách. Bá tước nói tiếp:

- Mấy ngày sau, một người đầy tớ của tôi tìm thấy cái áo gilê ấy đưa cho tôi, và sau khi đã lục soát các túi, tôi thấy có một mẩu giấy "Gửi ngài nam tước Danglars".

- Cho tôi à? - Danglars kêu lên.

- Vâng! Gửi cho ngài! Và thấy đó là hai tang vật của vụ án. Tôi liền gửi cho ngài chưởng lý Villefort.

Andrea đã chuồn sang phòng bên cạnh, Danglars hỏi:

- Kẻ bị giết có phải là một tên tù khổ sai cũ không?

- Phải! Và tên hắn là Caderousse.

Danglars tái mặt, còn Andrea biến mất.

- Xin mời tử tước Cavalcanti ký vào bản giao ước!

Viên quản khế cầm bút trịnh trọng tuyên bố.

- Andrea! Andrea! - Mấy thanh niên kêu to tên của tử tước khắp các phòng nhưng không thấy đâu cả.

Giữa lúc đó, tất cả những người đang đứng trong phòng khách đều sửng sốt đứng dạt sang một bên, dường như có ma quỷ hiện hình: Viên cảnh sát trưởng đeo băng tam tài cùng với một sĩ quan và hai người lính sen đầm bước vào phòng, tiến về phía nam tước Danglars. Phu nhân hét lên một tiếng rồi ngất đi. Viên cảnh sát trưởng nói:

- Thưa các ngài! Trong số các ngài đây có ai tên là Andrea Cavalcanti?

Mọi người nhớn nhác nhìn nhau chẳng hiểu sự thể

Danglars hỏi, giọng run run:

- Andrea Cavalcanti là ai, thưa ngài cảnh sát trưởng?

- Một tên tù khổ sai vượt ngục ở trại giam Toulon!

- Bị bắt về tội gì?

- Về tội giết chết tên đồng phạm Caderousse lúc tên này đến ăn trộm ở nhà bá tước Monte Cristo. - Viên cảnh sát trưởng thản nhiên nói.

Monte Cristo đưa mắt nhìn quanh, Andrea đã biến mất.