← Quay lại trang sách

Chương 99 PHÁP LUẬT

Chín giờ sáng hôm sau, Danglars phu nhân ăn mặc rất giản dị lẳng lặng rời khỏi nhà đi tới đầu phố, trèo lên một cỗ xe ngựa chở thuê bảo đánh tới nhà ông chưởng lý Villefort. Từ một tháng nay toà nhà này đượm một vẻ đau thương tang tóc, cánh cổng bao giờ cũng đóng im ỉm và những cửa sổ cửa ra vào đều đóng kín mít. Nhìn cảnh tượng thiểu não đó, Danglars phu nhân rùng mình, xuống xe đi tới cổng kéo chuông. Người gác cổng hé cánh cửa ra nói:

- Thưa bà! Xin cho biết tên vì tôi được lệnh chỉ cho vào nhà những người có giấy giới thiệu của bác sĩ D'Avrigny đến gặp mặt quan chưởng lý.

Nam tước phu nhân buộc phải đưa ra tấm danh thiếp, và một lát sau người gác cổng trở lại mời bà vào.

Villefort đang ngồi trong văn phòng ngẩng đầu lên nhìn thiếu phụ bằng cặp mắt buồn thảm rồi nói:

- Xin bà tha lỗi cho, tôi phải đề ra những biện pháp đề phòng vì những điều bất hạnh vẫn liên tiếp xảy ra trong gia đình tôi. Bây giờ, đề nghị bà cho biết lý do đến thăm tôi.

- Trước hết tôi muốn ông tiếp tôi với tư cách một người thân chứ không với tư cách một ông quan toà! Sau là tôi muốn biết vụ anh chàng giả mạo đó đi đến đâu rồi.

- Giả mạo! Thưa bà! Andrea Canancăngty, hay Benedetto thì đúng hơn, không phải là một tên giả mạo, hắn đúng là một tên giết người!

- Tôi cũng tin lời nói của ông là đúng, nhưng càng truy tố gắt gao hắn ta, ông càng làm cho gia đình tôi mang tai, mang tiếng. Tốt hơn hết là ông nên để mặc cho hắn ta trốn thoát.

- Bà đến quá muộn rồi, vì tôi đã ra lệnh truy nã hắn khắp nơi. Tôi tin rằng chỉ nay mai là người ta sẽ tóm được cổ hắn.

- Nếu hắn bị bắt, xin ông cứ giam hắn trong ngục cho tới ngày con gái tôi đi lấy chồng.

- Không thể được! Pháp luật có những nguyên tắc của nó chứ!

- Cả với tôi ư? - Phu nhân nói giọng châm biếm.

- Với tất cả mọi người, không trừ một ai. Ngay cả với tôi!

- Thế kia à?

Villefort nhìn thiếu phụ bằng cặp mắt xoi mói như muốn hiểu thấu ruột gan con người này.

- Vâng! Tôi biết rằng bà đang cho tôi là một người không khoan nhượng với những kẻ gây ra tội ác đang ở ngoài vòng pháp luật phải không?

- Đúng thế! - Phu nhân tái mặt nói.

Villefort nhích ghế lại gần Danglars phu nhân rồi nói bằng một giọng đay nghiến nhưng rất nhỏ đủ cho hai người nghe:

- Được! Tôi sẽ nói để bà rõ. Sở dĩ có những việc giết người chưa bị trừng trị vì người ta chưa biết rõ thủ phạm, vì người ta sợ kết án oan một người vô tội. Nhưng một khi kẻ giết người đã được xác nhận thì dứt khoát hắn phải đền tội. Tôi đã thề trước Chúa như vậy.

- Nhưng ông có chắc là hắn ta đã giết người không?

- Đây là tập hồ sơ về hắn: Benedetto, năm mười sáu tuổi can tội giả mạo giấy tờ, bị kết án năm năm khổ sai. Sau đó, hắn vượt ngục rồi trở thành tên giết người.

- Tung tích của hắn ta thế nào?

- Một thằng người xứ Corse, sống lang thang, không cha, không mẹ.

- Còn lão thiếu tá người Ý?

- Một tên lưu manh như hắn, và có thể là đồng lõa nữa. Đối với những tên phạm pháp, tôi không thể tha thứ được. Tôi là hiện thân của Pháp luật, và Pháp luật thì không gì lay chuyển được. Khi nó đã ra lệnh là phải thi hành ngay. Bà sẽ nói rằng tôi là một người bằng xương thịt chứ không phải là một bộ luật. Nhưng xung quanh tôi, những người bạn đồng nghiệp của tôi có ai ưa tôi đâu! Có ai ủng hộ tôi đâu, thương hại tôi đâu! Họ chỉ rình chỗ sơ hở để choảng cho tôi một vố. Từ ngày tôi bước vào nghề vạch áo kẻ khác để tìm những ung nhọt, bao giờ tôi cũng tìm ra một cách thích thú, một cách say sưa để đi đến kết luận là mọi người chúng ta đều tàn ác cả.

- Nhưng ông vừa nói hắn ta không bố mẹ, không nơi nương tựa, một con người yếu hèn...

- Nếu yếu hèn mà đi giết người thì cũng bị trừng trị. Cuộc thẩm tra đã bắt đầu, tôi phải tiến hành suốt ngày đêm để năm ngày nữa đưa ra trình trước Hội đồng Tư pháp. Tôi làm việc đến mụ cả người.

Vừa lúc đó, một người hầu phòng mang vào một bức điện. Villefort mở ra xem, mặt mũi tươi tỉnh hẳn lên:

- Hắn vừa bị bắt ở Compiègne! Thế là xong.

Danglars phu nhân mặt tái đi đứng lên nói, giọng lạnh lùng:

- Ông không thương người khác thì chẳng ai thương ông đâu! Tôi xin nói với ông như vậy.

- Được lắm! - Villefort giơ hai tay lên trời và tiễn phu nhân ra cửa.