Chương 100 HIỆN HÌNH
Valentine vẫn nằm liệt giường. Villefort phu nhân cũng báo cho cô biết tin Eugénie đã trốn khỏi nhà và Andrea Cavalcanti can tội giết người đã bị bắt trong lúc chạy trốn. Vì người còn yếu và tâm trí chưa ổn định nên những tin tức này không gây được cho cô những ấn tượng sâu sắc.
Ban ngày cô được ông già Noirtier cho người đẩy cái xe lăn của ông đến phòng cô để được ngồi bên cạnh cháu. Và Villefort mỗi khi đi làm về cũng đến thăm cô gái một lúc. Đến tám giờ tối ông D'Avrigny tới khám bệnh cho cô và cho thuốc uống. Sau đó, người ta đưa ông già Noirtier về phòng và một người hộ lý riêng của thầy thuốc được cắt trực chăm nom cô cho tới khi cô đã ngủ say. Lúc đi khỏi, người hộ lý khóa cửa lại và giao chìa khóa cho Villefort phu nhân nên có ai muốn vào phòng cô thì bắt buộc phải đi qua phòng ngủ của Villefort phu nhân.
Suốt bốn ngày như vậy, Valentine sống trong tình trạng thần kinh bị kích thích, và ban đêm chỉ ngủ chập chờn. Dưới ánh đèn chong leo lét, lúc đang lên cơn sốt, cô như thấy những bóng ma hiện hình, khi như là Morrel đang giơ tay đón cô, khi giống như bá tước Monte Cristo, và ngay cả đồ đạc trong buồng dường như cũng chuyển động quanh cô.
Một đêm cô đang lên cơn sốt, nằm mệt lả trên giường, đầu óc rối loạn, thì đột nhiên thấy cái tủ sách kê ở góc phòng hình như bị xê dịch ra khỏi chỗ và một người ở phía sau lách ra. Nếu ở lúc khác thì Valentine đã kéo chuông gọi người đến cứu, nhưng trong tình trạng thần kinh đang bị kích thích, cô cho rằng đó là một bóng ma thường vẫn ám ảnh mình. Cảm thấy khát khô cả cổ họng, cô định giơ tay ra định cầm cốc nước đặt trên bàn ngủ, thì cái bóng ma ấy đã nhanh nhẹn chạy đến ngăn tay cô lại. Lúc này không còn mơ hồ gì nữa và biết mình vẫn tỉnh táo, cô rùng mình.
Cái bóng ma ấy bây giờ là người đàn ông, tay cầm cốc, múc một thìa nước lên miệng uống rồi đưa cho Valentine, nói bằng một giọng cảm động:
- Mời cô uống đi!
Cô sửng sốt định kêu lên thì người đàn ông đặt một ngón tay lên môi.
- Bá tước Monte Cristo! - Cô thều thào.
- Cô cứ yên tâm, đừng sợ hãi gì cả. Từ bốn đêm nay tôi luôn luôn ở bên cô để chăm sóc cô, để bảo vệ cô, để giữ gìn cô cho Maximilien...
- Ô! Anh Maximilien?... Anh đã thú thật với ngài cả rồi ư?
- Vâng! Tôi đã biết tường tận câu chuyện giữa hai người và tôi đã hứa với anh ấy là tôi sẽ cứu sống cô.
- Ngài cũng là thầy thuốc ư?
- Tôi là người thầy thuốc mà Thượng đế sai xuống để chữa bệnh cho cô. Trong khi làm nhiệm vụ, tôi đã nom rõ những ai đã ra vào phòng cô, đã cho cô ăn gì, đã pha chế những thứ thuốc gì để cho cô uống và nếu trong thuốc có chất độc, tôi thay thế nó bằng thứ thuốc riêng của tôi.
Nói xong! Bá tước rút trong túi ra một lọ thuốc nước màu hồng rỏ vài giọt vào cốc rồi bảo Valentine uống hết.
- Thưa ngài! Ngài nói là có người bỏ thuốc độc vào cốc nước của tôi, chắc hẳn ngài biết rõ người đó chứ?
- Phải! Và người đó đã từng đầu độc hầu tước Saint Méran và phu nhân, lão bộc Barrois và suýt nữa cả ông cụ Noirtier nếu cụ không uống một thứ giải độc từ mấy năm nay.
- Trời! Có lẽ vì thế mà ông tôi đã bắt tôi phải dùng chung thuốc với Người?
- Đúng! Chính ông già biết ai là người đã đầu độc và ai sẽ bị đầu độc nên đã cứu sống được cô cháu gái thân yêu!
- Nhưng ai đã muốn đầu độc tôi? Trong nhà này ai muốn giết tôi?
- Nếu cô chú ý thì sẽ nhìn thấy.
Chuông nhà thờ điểm mười hai tiếng chậm rãi và buồn thảm. Bá tước nhìn thiếu nữ bằng cặp mắt hiền từ như của người cha rồi dịu dàng nói:
- Cô phải giả vờ ngủ, không được cựa quậy, nếu không người ta sẽ giết cô, tôi muốn cứu cũng không kịp đâu.
Nói xong! Bá tước rón rén đi đến phía tủ sách, đẩy nó ra rồi lẩn vào phía sau và chỗ đó lại được khép lại như cũ.