Chương 107 CHUỒNG CỌP
Ở nhà ngục Lafooc có một khu đặc biệt dành riêng cho những tù nhân nguy hiểm và hung hãn nhất. Khu vực được mệnh danh là "chuồng cọp" vì những người đang ở trong đó phần nhiều có hàm răng nhọn hoắt có thể gặm những chấn song sắt, hoặc cắn những tên cai ngục. Xung quanh có tường cao và dày vây kín. Lính gác ở đây được chọn toàn những người cao lớn khỏe mạnh. Trong sân chơi mà ít khi có ánh mặt trời chiếu xuống, từ sáng đến chiều người ta thấy những bóng người đi tha thẩn lang thang, mặt mũi hốc hác và âu sầu lo lắng, lòng nặng trĩu nỗi u buồn của cảnh giam cầm khổ cực. Họ ngồi, hoặc đứng tựa vào tường, từng nhóm một, mắt luôn luôn nhìn ra phía cửa để xem có ai được gọi ra ngoài, hoặc thêm một con người bị quẳng vào cái hố sâu này của xã hội.
Trong khu có nhà nói chuyện riêng, nghĩa là một mảnh đất hình chữ nhật có trồng hai hàng rào sắt song song để phạm nhân khi gặp người nhà không thể thò tay qua nhận một vật gì được. Hành lang này lúc nào cũng tối tăm ẩm thấp, và mặc dù cảnh rùng rợn của nó, nó đã được coi như một thiên đường, vì những con người xấu số khi ở chuồng cọp ra đi chỉ là để đem ra trường bắn, hoặc vào trại tù khổ sai, hoặc bị đem đến ngục kín.
Trong cái sân chơi đó, giữa một ngày lạnh lẽo, một gã trẻ tuổi, hai tay đút túi quần, đang đi đi lại lại dưới những cặp mắt ngạc nhiên của bọn đồng phạm. Trông dáng dấp có vẻ một thanh niên lịch sự, vì bộ quần áo mặc dù có vài chỗ rách và bẩn trông vẫn có vẻ đắt tiền và may cắt rất khéo. Cái áo sơ mi bằng phin mỏng màu trắng đã trở thành vàng khè nhưng vẫn được cài khuy cẩn thận, và gã vẫn cố giữ đôi ủng bằng da lúc nào cũng bóng loáng.
Một tù nhân nhận xét:
- Này! Trông cậu ta có vẻ một ông hoàng kiết xác!
- Và khá đẹp trai nữa. - Một tù nhân khác nói mỉa mai. - Chỉ thiếu có tí mỡ bôi đầu!
- Trông cách ăn mặc có vẻ ra dáng lắm! Thế mà bọn cảnh sát chó chết chả nhẹ tay chút nào!
Gã thanh niên có vẻ thích thú về những lời bàn tán về mình, và được thể, gã lại gần một tên cai ngục đang đứng cạnh một cái cửa tò vò, nói:
- Chú cai ơi! Chú cho cháu mượn vài chục frăng để mua một bộ quần áo ngủ, chứ ông hoàng Cavalcanti mà mặc mãi cái áo lễ rách này coi sao cho tiện?
Câu nói đùa của gã làm bọn phạm nhân cười ồ, nhưng lão cai ngục nghe mãi quen tai rồi, quay đi nói:
- Mày đi mà bảo những thằng bạn của mày cho mượn, tao không có.
Andrea liền ưỡn ngực ra:
- Cháu mà thèm đánh bạn với bọn giết người cướp của này à? Cháu là một thanh niên quý tộc trong tầng lớp thượng lưu chứ kém ai!
Bọn phạm nhân liếc mắt bảo nhau rồi đứng vây quanh lấy gã. Lão cai ngục biết là sắp xảy ra chuyện gì, và cũng muốn cho tên láo xược một bài học, bèn lảng xa ra chỗ khác. Một tù nhân kêu lên:
- Cho nó nếm một gót giày sắt!
- Nọc nó ra mà nện cho một trận nhừ tử. - Một tên khác ủng hộ.
Bọn phạm nhân sắp sửa ra tay thì Andrea hiên ngang phồng má trợn mắt phát ra một tiếng kêu kỳ lạ làm cả bọn phải kinh ngạc. Tiếng kêu là một ám hiệu mà Caderousse đã phổ biến cho gã và lập tức bọn lưu manh nhận ra đó là một bọn đồng nghiệp. Tức thì bọn chúng đứng giãn ra, có tên còn đến bắt tay Andrea làm lão coi ngục phải sửng sốt.
Giữa lúc đó, viên phó giám thị thò đầu qua cửa tò vò gọi:
- Benedetto! Ra ngoài có việc.
Andrea sướng rên lên. Gã biết giờ này không phải là giờ hỏi cung. Có thể là một người nào đó muốn vào gặp, vì từ lúc bước chân vào đây gã hy vọng sẽ có một người nào đó sẽ đến thăm để cho tiền gã... Gã được đưa tới phòng nói chuyện và sau tấm hàng rào sắt, gã rất kinh ngạc trông thấy bộ mặt thiểu não của Bertuccio.
- A! - Andrea kêu lên như bị đâm trúng tim.
- Xin chào Benedetto! - Bertuccio nói giọng oang oang.
- Chú! Chú! - Gã thanh niên nói vẻ kinh hãi và nhìn xung quanh.
- Mày không nhận ra tao à? Thằng khốn kiếp kia!
- Im đi, chú hãy im đi! - Andrea nói vì sợ ở đây ai đó sẽ nghe thấy. - Trời ơi! Chú nói khẽ chứ!
- Mày muốn nói chuyện chỉ với mình tao thôi, phải không?
- Vâng! Vâng!
- Được lắm!
Nói xong! Bertuccio rút trong túi ra một tờ lệnh của toà án cho phép được nói chuyện riêng với phạm nhân trong một phòng riêng và đưa tờ lệnh cho nhân viên giám thị. Andrea được dẫn đến một căn buồng ở đầu nhà trông ra vườn. Trong buồng quét vôi trắng, có kê một cái giường, một bộ bàn ghế và một cái bếp lò. Bertuccio ngồi ở trên ghế còn Andrea nằm lăn ra giường.
- Thế nào! Mày lại vẫn chứng nào tật ấy, lại trộm cắp, lại giết người!
- Ô! Nếu chú vào đây chỉ để mắng mỏ cháu thì chú chả nên vào làm gì. Cháu biết tất cả rồi. Còn có nhiều điều chưa biết, đề nghị chú cháu ta hướng vào đó. Ai bảo chú đến đây?
- Chẳng ai bảo cả! Tao đã theo dõi mày từ ngày mày đóng vai công tử bột ở đại lộ Champs-élysées kia...
- Đại lộ Champs-élysées! Đúng tủ rồi đấy! Ở đại lộ ấy có một ông nhà giàu, rất giàu.
- Có lẽ đấy!
- Ngài bá tước Monte Cristo?
- Chính chú đã nêu cái tên đó ra đấy nhé! Cháu muốn lao vào lòng ông ấy, muốn ghì chặt ông ta vào ngực và kêu lên: "Cha tôi! Cha tôi!".
- Đừng có nói đùa! - Bertuccio nghiêm giọng lại. - Một cái tên như vậy mày không được nêu lên ở đây vì rằng người có tên đó được đức Thượng đế ưu đãi chứ đâu có phải là cha một đứa khốn kiếp như mày!
- Ôi! Những câu nói mới to tát làm sao!
- Và sẽ có những hậu quả khủng khiếp, nếu mi không thận trọng.
- Những lời đe dọa... Cháu không sợ đâu:. Cháu sẽ nói...
- Mày tưởng đây là những chuyện tẹp nhẹp như bọn chúng mày đấy hẳn! Benedetto, mi đang ở trong một bàn tay ghê gớm, bàn tay đó đang muốn mở rộng ra đối với mi, mi nên tận dụng nó.
- Cha cháu... Cháu muốn biết ai là cha cháu? - Andrea bướng bỉnh kêu lên. - Dù có phải chết cháu cũng muốn biết điều đó
- Tao đến đây chính là vì câu chuyện đó.
- Thật không chú? - Benedetto sướng run người lên.
Giữa lúc đó lão cai ngục mở cửa đi vào nói với Bertuccio:
- Xin lỗi ông, ngài chánh án đang đợi phạm nhân.
- Thôi được! Ngày mai tôi sẽ trở lại.
Andrea đi theo lão cai ngục, nhưng không quên ngoái đầu lại dặn:
- Chú Bertuccio! Đi qua văn phòng nhớ để lại mấy chục frăng cho cháu tiêu đấy nhé! Thôi chào chú.