Chương 108 QUAN TÒA
Phiên toà đại hình sẽ mở trong ba ngày nữa, và Villefort suốt ngày giam mình trong văn phòng, bù đầu về tập hồ sơ của vụ án. Mặc dù bằng chứng chưa cụ thể lắm, chỉ mới căn cứ vào lời khai của nạn nhân trước khi chết, nhưng Villefort cũng tin chắc Benedetto là thủ phạm và biết vụ án có tầm quan trọng đặc biệt vì tất cả Paris đang xôn xao.
Một buổi sáng chủ nhật, người mệt lử, Villefort bước xuống vườn, chống gậy đi đi lại lại trên con đường nhỏ hai bên trồng cúc vàng. Bất chợt y nhìn lên toà nhà và bắt gặp cặp mắt của ông già Noirtier, ông đang ngồi sau một cánh cửa sổ hằn học nhìn xuống một địa điểm trong mảnh vườn. Villefort theo dõi hướng nhìn của ông già bại liệt thì thấy vợ y đang ngồi dưới một vòm cây sơn trà đọc sách, và cạnh đó thằng bé Édouard đang đùa với quả bóng cao su.
Dường như bị thu hút bởi một sức mạnh vô hình, Villefort đi về phía ngôi nhà, nhìn cha như muốn nói:
- Được! Xin cha chờ cho một ngày nữa, rồi đâu sẽ vào đó!
Đoạn y trở vào văn phòng ngồi vào bàn làm việc cho đến năm giờ sáng. Y lên giường nằm và lúc trở dậy ánh dương đã nhuốm vàng khắp các chòm lá hạt dẻ trong vườn, và một con sơn ca đang cất tiếng hót líu lo trầm bổng. Y nhìn sang phía cửa phòng ông Noirtier. Thấy tấm rèm cửa đã đóng kín mít, y bèn lẩm bẩm "Hôm nay người thay mặt pháp luật, người cầm cán cân công lý sẽ thi hành nhiệm vụ trừng trị những kẻ có tội".
Một lát sau, người hầu phòng gõ cửa đi vào mang cho y một cái khay trên để báo chí và một cốc sôcôla. Đến giờ ăn, y vẫn ngồi làm việc, chưa xuống phòng ăn. Người hầu vào báo:
- Phu nhân muốn nhắc quan chưởng lý bây giờ đã mười một giờ, và phiên toà bắt đầu lúc mười hai giờ trưa. Phu nhân đã chuẩn bị đầy đủ và sẽ cùng đi với quan chưởng lý ra toà án.
- À! - Villefort gầm lên, giọng rùng rợn. - Phu nhân cũng muốn đi dự phiên toà à! Được! Anh vào nói với phu nhân là đợi ta ở phòng ngủ, ta có câu chuyện muốn nói.
Người hầu đi rồi, Villefort cạo râu, mặc quần áo, xách cái cặp, mở cửa bước sang phòng vợ. Y rút khăn tay lau mồ hôi trán rồi mở cửa bước vào.
Villefort phu nhân đang ngồi trên tràng kỷ đọc báo buổi sáng và Édouard đang cầm kéo cắt những trang họa báo.
Villefort nhìn thằng bé bằng đôi mắt nghiêm nghị rồi bảo nó:
- Édouard, con hãy ra vườn chơi một lát, bố có chuyện riêng nói với mẹ!
Thằng bé ngạc nhiên trước câu nói như mệnh lệnh của bố, nó giương mắt lên nhìn, nhưng Villefort quát:
- Nghe rõ chưa, Édouard? Ra ngay ngoài kia!
Thằng bé tái mặt, đứng dậy chạy ra khỏi phòng, Villefort khóa chặt cửa buồng lại, lạnh lùng đến trước mặt vợ hỏi dằn từng tiếng một:
- Bà để gói thuốc độc mà bà vẫn thường dùng ở đâu?
Villefort phu nhân run lên tựa như con gà con bị sa vào móng diều hâu, thở hổn hển mặt xám ngắt, nấc lên từng tiếng một:
- Ông! Ông muốn nói gì... Tôi không hiểu?
Nói xong, như không còn sức nữa, mụ ngã ngồi xuống cái đệm ghế. Villefort rất bình tĩnh hỏi:
- Tôi hỏi bà, bà giấu ở đâu gói thuốc độc mà bà đã dùng để giết chết hầu tước Saint Méran cùng phu nhân, lão bộc Barrois và con gái Valentine của ta?
- Ôi! Thưa ông! Sao ông lại hỏi tôi như vậy?
- Bà không được quyền hỏi, chỉ được phép trả lời!
- Tôi phải trả lời một người chồng hay một ông quan toà?
- Quan toà! Quan toà!
- Ông ơi!... Ông ơi! - Mụ lẩm bẩm chỉ nói được mấy câu ấy.
- Bà không trả lời hả? Có nghĩa bà thú nhận! Bà đã gây ra những tội ác bằng những hình thức vô cùng khéo léo và tinh vi, nhưng cũng không sao che nổi con mắt của pháp luật. Sau cái chết của hầu tước phu nhân, tôi đã hơi nghi vấn, và tôi đã nói với ông bác sĩ D'Avrigny rằng, sau cái chết Barrois tôi đã biết rõ hơn, nhưng đến cái chết của Valentine, tôi đã khẳng định được với ông D'Avrigny chính bà là thủ phạm. Bây giờ, đã có hai người biết rõ tội ác của bà thì một ngày kia nó sẽ trở thành công khai.
Mụ đàn bà úp mặt vào hai lòng bàn tay rên rỉ:
- Ôi! Thưa ông! Tôi van ông, ông đừng nên tin vào bề ngoài!
- Bà hèn nhát đến thế kia à? - Villefort kêu lên với giọng khinh bỉ. - Quả nhiên những kẻ đầu độc đều là những kẻ hèn nhát! Bà mà hèn nhát ư? Bà là kẻ đã có dũng khí đến kinh người, nhìn hai người già và một cô gái hấp hối vì bị đầu độc trước mặt bà.
- Ông ơi! Ông ơi!
- Bà hèn nhát đến thế kia ư? - Villefort hăng máu, tiếp tục nói: - Bà là người bình tĩnh đếm từng phút một bốn vụ hấp hối, đã từng trộn nước uống với chất độc bằng một sự khéo léo và chính xác thần kỳ! Bà đã tính toán khéo léo tất cả nhưng bà lại quên tính đến một điều là nếu bị phát giác ra thì những vụ đó sẽ đưa bà đến đâu? Ôi! Chẳng lẽ vì bà đã dành riêng cho bà một thứ thuốc độc công hiệu hơn, nhẹ nhàng hơn để tránh đòn trừng trị đang chờ đón bà? Có lẽ bà đã làm như vậy, tôi mong thế?
Villefort phu nhân bóp hai tay vào nhau và ngã quỵ xuống, Villefort nói tiếp:
- Tôi biết mà... Tôi biết mà, bà thú tội hả? Nhưng thú tội với quan toà, thú tội vào giây phút cuối cùng, thú tội vào lúc không thể chối cãi được nữa, lời thú tội đó không làm giảm nhẹ được sự trừng phạt đâu!
- Trừng phạt! - Mụ vợ kêu lên. - Trừng phạt, ông đã nhắc đến câu ấy hai lần rồi.
- Chứ sao! Có phải vì bà phạm tội bốn lần mà bà cho là thoát được sao? Không đâu bà ạ. Không! Mặc dù thế nào, đoạn đầu đài vẫn đang chờ những kẻ đầu độc, nếu kẻ đầu độc đó không giữ lại cho mình một vài giọt của thứ thuốc độc mạnh nhất.
Villefort phu nhân thét lên một tiếng man rợ, nỗi sợ hãi đầy nhục nhã đã làm méo mó cả khuôn mặt của mụ. Villefort nói tiếp:
- Ôi! Bà đừng sợ phải lên đoạn đầu đài, tôi không muốn làm mất danh dự của bà vì như vậy tôi cũng bị mất danh dự lây. Nếu bà đã nghe rõ được những lời tôi đã nói thì bà cũng phải hiểu là bà sẽ không bị chết trên đoạn đầu đài.
- Không! Tôi không hiểu ông muốn nói gì! - Mụ vợ ấp úng.
- Tôi muốn nói rằng vợ của quan chưởng lý bị phạm tội sẽ không làm ô danh cùng một lúc chồng và con.
- Không! Không đâu! - Mụ vợ xổ tung tóe ra, sùi bọt mép phản kháng đến cùng.
- Vậy là bà vẫn chưa trả lời câu tôi hỏi lúc mới vào đây, bà để ở đâu thứ thuốc độc mà bà vẫn dùng?
Villefort phu nhân giơ hai tay lên trời, rồi lại nắm chặt vào nhau gào lên:
- Không! Không! Không phải ông muốn thế đâu?
- Thưa bà! Điều mà tôi không muốn là để bà phải chết trên đoạn đầu đài, bà đã nghe rõ chưa?
- Ôi! Thưa ông! Xin ông tha tội!
- Điều mà tôi muốn là Công lý phải được thực hiện. Tôi sinh ra là để trừng phạt. - Villefort nói, cặp mắt như nẩy lửa. - Bất cứ người đàn bà nào, dù là hoàng hậu đi nữa, tôi cũng cử đao phủ tới. Nhưng đối với bà tôi có khoan nhượng hơn. Với bà, tôi nói: Bà đã giữ lại cho bà vài giọt thuốc độc đậm đặc hơn, nhạy bén hơn nhưng êm dịu hơn rồi chứ?
- Ôi! Thưa ông! Ông tha tội cho tôi! Ông hãy để tôi sống! Ông hãy nghĩ lại, tôi là vợ ông.
- Bà chỉ là kẻ bỏ thuốc độc!
- Xin ông hãy nghĩ đến tình yêu của chúng ta!
- Không! Không!
- Xin ông hãy thương đến đứa con của chúng ta và để cho tôi sống!
- Không! Không! Tôi nói là không, bởi vì nếu tôi để cho bà sống thì rồi bà cũng lại sẽ giết nó như đã giết những người khác.
- Tôi! Tôi giết con tôi! - Người mẹ kêu lên một cách man rợ và lao đến chồng. - Tôi giết Édouard của tôi!... À há!
Và một tiếng cười ghê rợn, một tiếng cười của quỷ dữ, một tiếng cười điên rồ kết thúc câu nói đó.
Villefort phu nhân ngã gục xuống chân chồng, Villefort ghé lại gần vợ nói:
- Xin bà nhớ cho rằng lúc tôi về nếu bà chưa tự xử lý lấy, thì tôi sẽ tố cáo bà và đích thân tôi sẽ cho bắt giam bà.
Villefort phu nhân thốt lên một tiếng thở dài, tất cả gân cốt mụ nhũn ra và mụ nằm lăn trên sàn. Viên chưởng lý có ý thương hại nhìn vợ bớt nghiêm khắc và khẽ cúi đầu, chậm rãi nói:
- Vĩnh biệt bà!
Nói xong, viên chưởng lý đi ra và khóa trái cửa lại.