← Quay lại trang sách

Phần thứ nhất - 1 -

Vừa ở Đại Nam ra, Hoàng muốn đưa Loan và Hạnh về nhà nhưng Hạnh đã liến láu hỏi em:

- Mấy giờ rồi em Loan?

Loan đưa tay lên xem đồng hồ:

- Mới tám giờ rưỡi.

Loan nhấn mạnh tiếng “mới” rất hợp ý Hạnh. Cả hai dường như đồng ý muốn nói: “Còn sớm chán!”

Hạnh đề nghị ngay:

- Vậy chú Hoàng dẫn hai cháu đi ăn cơm rồi đi dạo mát một vòng nữa chớ.

Hoàng ngần ngại:

- Nhưng về trễ sợ...

Hạnh cười:

- Không sợ gì hết, hai cháu đã xin phép ba má rồi. Vả lại, đi với chú thì sợ gì?

Hạnh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mặt Hoàng như muốn biết ý nghĩ thầm kín của Hoàng trước lời nói có vẻ tự tin và đầy khiêu khích ấy. Nàng không hiểu được gì cả mà chỉ thấy Hoàng mỉm cười một cách rất hồn nhiên:

- Nếu không sợ thì đi, về nhà có bị đòn thì rán chịu.

Câu nói của Hoàng rất tự nhiên nhưng Hạnh có ý nghĩ khác. Nàng cho rằng ông chú ranh mãnh này có ý “dọa” mình (không phải bị đòn thật, mà phải coi chừng ông ta). Nàng càng trở nên láu lỉnh hơn:

- Chú khỏi lo, chỉ sợ chú về nhà ngủ không được.

Hoàng cười:

- Sao không ngủ được?

- Rồi chú sẽ biết mà.

Hoàng đón một chiếc taxi. Hạnh kéo tay em lên xe, Loan thụ động ríu ríu theo chị. Hạnh mở miệng muốn nói gì nữa, nhưng thấy Hoàng đã lên ngồi phía trước cạnh tài xế, nàng đành xịu mặt lặng im. Hoàng dặn anh tài xế:

- Chạy xuống nhà hàng Mỹ Cảnh, bến Bạch Đằng.

Bây giờ Loan mới nói với chị:

- Phim “Ảo ảnh cuộc đời” hay ghê, hén chị?

- Hay ở chỗ nào đâu?

- Ở chỗ... khó nói quá...

- Ở chỗ diễn xuất giỏi hay dàn cảnh khéo?

- Không phải.

Nghe chị em đối đáp, Hoàng phì cười, chàng nói với lại phía sau:

- Bàn về nghệ thuật mà như tra vấn, ai mà thèm nói.

Xe từ từ ngừng lại. Cả ba bước vào nhà hàng, chọn một chỗ ngồi có thể ngắm cảnh trên sông. Loan im lặng đưa mắt nhìn mặt nước lao xao phản chiếu ánh đèn màu rực rỡ. Mắt nàng nhìn cảnh nhưng tâm trí nàng vấn vương những hình ảnh trong cuốn phim vừa xem đã làm cho lòng xúc động nhẹ nhàng.

Hạnh không nhìn cảnh mà chỉ nhìn người. Nàng thấy xung quanh nàng, bàn nào cũng có một vài thiếu nữ. Về phía nam, thanh niên rất ít mà hạng đứng tuổi thật nhiều. Công việc đầu tiên của Hạnh là tìm những đôi mắt đẹp. Chẳng hiểu sao Hạnh chỉ mê đôi mắt. Ngắm cảnh, xem tranh nàng chỉ chăm chú đôi mắt, tìm ở đó một cái gì ấp ủ hợp với sở thích của mình. Xem qua hàng mấy chục cặp mắt, nàng thấy không ai đáng cho nàng chú ý. Nàng tự nhủ: “Tất cả người đẹp ở đây, không ai có đôi mắt đẹp như mình”. Nàng sung sướng mỉm cười.

Hoàng chợt hỏi:

- Hạnh cười gì thế?

Mắt Hạnh chớp chớp như khoe vẻ mỹ miều:

- Cháu cười chú đấy.

- Chú làm sao mà cười?

- Chú không biết thưởng thức cái đẹp.

Hạnh muốn nói: “Chú không biết thưởng thức đôi mắt đẹp của Hạnh” nhưng nàng chỉ nói một cách bóng bẩy xa xôi. Hoàng ngỡ nàng muốn ám chỉ cảnh đẹp trên sông, nên thản nhiên đáp:

- Phải, chỉ có Loan là có tâm hồn thi sĩ, Loan sửa soạn làm thơ đấy à?

Loan dịu hiền nhìn lại:

- Cháu mà thơ với thẩn gì? Cháu đang nghĩ đến mối tình kỳ lạ trong phim “Mirage de la vie”. Sao con bé ngây thơ đến ấy lại có thể yêu tha thiết một người đàn ông đứng tuổi đáng cha, chú mình? Thật là vô lý! Và thật là tội nghiệp cho cô bé!

Hạnh ra vẻ sành đời hơn em:

- Chuyện ấy rất thường ở thế hệ chúng ta, có gì là lạ.

Loan trố mắt, ngạc nhiên:

- Thế hệ chúng ta?

Hạnh nhìn em như nhìn một cô gái quê vừa mới thấy ánh sáng văn minh:

- Thế hệ F. Sagan, chỉ trừ em gái cưng của chị.

Loan cúi đầu như nhận chịu sự dốt nát của mình.

Hạnh bỗng quay lại Hoàng:

- Phải Sandra Dee là thần tượng của chú không, chú Hoàng?

- Không.

- Vậy chớ thần tượng của chú là ai?

Hoàng chỉ mấy đĩa đồ ăn xông mùi thơm phức:

- Thần tượng của chú là “gà nấu nấm” và “ếch chiên beurre”.

Hạnh làm bộ xụ mặt, nũng nịu:

- Thôi, chú đừng giả vờ, cháu biết mà...

Hoàng mỉm cười, không chấp nhận, cũng không đính chính.

Sau bữa cơm, Hoàng đưa Hạnh và Loan ra đường. Chàng nói:

- Bây giờ chú đưa hai cháu về là vừa.

Hạnh nhanh nhẩu:

- Chưa về đâu chú. Chương trình còn một vòng đi dạo mát nữa.

Loan tán thành ngay:

- Phải đa chú, cháu chưa dạo mát bến tàu lần nào.

Hoàng đành chiều ý:

- Cũng được. Vậy mình thả bộ từ đây đến công trường Mê Linh.

Hoàng đi giữa, Hạnh và Loan đi hai bên. Gió từ dưới sông thổi lên lành lạnh như thời tiết vào đông. Hạnh bỗng nắm tay Hoàng:

- Lạnh quá phải không chú?

Hoàng cảm thấy một hơi ấm truyền từ bàn tay thiếu nữ sang tay mình, rồi lan dần, lan dần khắp cơ thể. Cái cảm giác ấy rất tự nhiên, chàng không có ý nghĩ gì quấy đối với đứa cháu gái bé bỏng, con người bạn thân của chàng. Nhưng bàn tay Hạnh vẫn từ từ xiết chặt, chẳng hiểu vô tình hay cố ý. Hoàng không muốn giựt tay ra, mà thâm tâm chàng cũng không muốn giựt ra. Chàng thấy mình cần một hơi ấm.

Hoàng nhớ đến thuở Hạnh, Loan còn bé, mỗi lần đến nhà chơi, cả hai chạy đến đứa ôm lưng, đứa nắm tay, biểu lộ sự quyến luyến ngây thơ chân thành. Lạ một điều, đứa ôm lưng luôn là Hạnh, đứa nắm tay luôn luôn là Loan. Không bao giờ chúng chịu đổi nhau cái cử chỉ thân mến ấy. Cá tính của chúng đã phát hiện từ bé, một đứa sôi nổi bồng bột, một đứa kín đáo, rụt rè.

Loan thích cảnh thiên nhiên. Mắt nàng chiêm ngưỡng vẻ đẹp trên sông, từ chiếc tàu rực rỡ ánh đèn đến xóm Thị Nghè đắm chìm trong màn đêm u ám. Hạnh chỉ thích ngắm cảnh có người, những cặp nhân tình tâm sự dưới giàn hoa thiên lý hay những mái đầu kề nhau trên băng đá cạnh bồn bông. Đới với nàng, cảnh thiếu người là cảnh thiếu linh hồn, mà người trong cảnh là người chan hòa tình cảm.

Đến một chiếc băng đá trống dưới giàn hoa ti-gôn, Hạnh níu tay Hoàng lại:

- Chú Hoàng ngồi lại đây ngắm cảnh, thú hơn là đi bộ mỏi chân.

Không đợi Hoàng đáp, Hạnh ngồi xuống trước, kéo luôn Hoàng xuống bên cạnh, Loan cũng ngồi bên chị, ngoan ngoãn và không hề mặc cảm. Mắt nàng cũng không rời khỏi cảnh đẹp trên sông.

Cách chỗ Hoàng ngồi chừng mười thước, có một chiếc băng đá khác, trên đó một thanh niên khoảng hai mươi hai tuổi và một thiếu nữ độ chừng mười tám đang ngồi khít bên nhau, cử chỉ vô cùng âu yếm. Thiếu nữ dựa vào vai thanh niên, mái tóc nàng như buông vào cổ chàng trai, hai mắt nàng long lanh như đang bị sự kích thích êm ái, tế nhị. Chàng trai không đếm xỉa gì đến những người chung quanh, choàng tay qua vai nàng như muốn xiết chặt thêm chút nữa.

Hoàng cảm thấy ngượng, vội ngoảnh mặt nơi khác, nhưng cử chỉ của chàng không thoát khỏi đôi mắt tò mò của Hạnh. Nàng bĩu môi một cách duyên dáng, giống hệt đôi môi của B.B.:

- Cô bé ấy là học trò của chú, phải không chú Hoàng?

- Có lẽ không phải.

- Sao lại có lẽ?

- Vì học trò nhiều quá làm sao nhớ hết. Nhưng chú tin là không phải.

- Tại sao chú tin là không phải?

- Vì nếu là học trò của chú, cô bé phải chào chú hay ít ra cũng xéo đi nơi khác chứ.

Hạnh bật cười:

- Chú lý luận sai rồi, chú ơi! Chú đạo mạo quá nên không lường được tâm lý của tụi đợt sống mới đó.

Hoàng cũng cười, nụ cười gượng gạo:

- Vậy chú thuộc đợt sống cũ, hết xài rồi à?

- Phải, chú thuộc đợt sống cũ, nhưng chưa phải hết xài đâu. Chú là mục tiêu của tụi đợt sống mới đó.

Hạnh vừa nói, vai nàng vừa kề sát vai Hoàng, mái tóc nàng cũng luồng vào cổ chàng y hệt hình ảnh bên kia băng. Hoàng cảm thấy một mùi hương thoang thoảng mà chàng muốn phân tích đó là hương gì, hương nước hoa hay là hương trinh nữ. Tâm trí Hoàng đang bận rộn về cặp nam nữ bên kia, về lý lẽ táo bạo của Hạnh, người con gái mà lúc nào chàng cũng xem là một đứa cháu bé bỏng ngây thơ.

Hạnh bỗng hỏi:

- Nếu cô bé ấy là học trò thật của chú, chú nghĩ thế nào?

- Chú lấy làm buồn.

- Sao chú lại buồn? Buồn gì nó không chịu chào à? Hay buồn gì nó không chịu xéo đi?

- Đó chỉ là những duyên cớ phụ, không đáng kể.

- Sao không đáng kể? Học trò ngồi tình tự trước mặt thầy thì nó còn coi thầy ra kí lô nào nữa?

Hoàng hơi cau mày. Lời thành thật và mỉa mai của Hạnh làm cho chàng khó chịu và cảm thấy địa vị “tôn sư” của chàng đang bị long lở đáng lo ngại. Những điều nhận xét của Hạnh có thể rất đúng, chàng thở dài:

- Điều buồn của chú là quan niệm sai lầm của thế hệ trẻ hôm nay. Đối với chúng, tất cả những mối tình cao quý đều trở nên hời hợt, lỏng lẻo, tình thầy trò, tình bạn bè, tình anh em, tình đôi lứa. Chúng đang phá phách mà không xây dựng gì cả.

Loan từ nãy im lặng, giờ mới chịu góp ý:

- Chú Hoàng nói đúng đó. Chính cháu còn không chịu nổi tụi đợt sống mới nữa là...

Hạnh cười phá lên, giọng vừa nũng nịu, vừa trêu đùa dí dỏm:

- Chú Hoàng bảo thủ. Con Loan thì chỉ biết bây giờ “học gạo”, sau này nấu cơm và chăn một bầy con tinh nghịch như quỷ như yêu.

Loan cười dịu dàng:

- Bầy con như quỷ như yêu chắc hẳn là lũ đợt sống mới lộn kiếp. Như vậy em sẽ có dịp trị chúng biết tay.

Hai chị em Hạnh, Loan đấu khẩu với nhau như thế là thường. Sau lúc cãi vã sôi nổi, chúng lại cười đùa với nhau và không ai chịu thua ai, đợi một dịp khác lại cãi vã với nhau nữa. Nhưng Hoàng lại không an tâm một khi vấn đề đã đặt ra mà không giải quyết ổn thỏa, dứt khoát. Tự ái của một giáo sư, một người chú, làm cho chàng bức rứt trong thâm tâm. Tự ái của một thứ mặc cảm tự tôn.

Một phản ứng bất ngờ khiến Hoàng nhìn lại băng bên. Thiếu nữ có đôi mắt sáng rực và chàng thanh niên có vẻ sành đời kia đã biến đi đâu mất tự lúc nào. Chàng đột nhiên reo lên:

- Con bé đã xéo đi rồi!

Hoàng mừng một cách thật tình, không phải mừng vì khỏi trông thấy một cảnh gai mắt, mà vì tự ái nhà mô phạm được xoa dịu một phần nào. Hạnh tế nhị nhận ý nghĩa lời rao dạy của chú, nàng chúm chím cười nghĩ thầm: “Chú Hoàng ơi, chú hãy cởi bỏ cái mặt nạ đạo đức của chú đi.

Nếu không, cháu phải gỡ giùm chú mới được”.

Riêng Loan không nghĩ ngợi gì cả, nàng cho là đến lúc về thì nàng đề nghị ngay:

- Thôi, bây giờ chú Hoàng đưa hai cháu về.

Hạnh thấy mất hứng nên vội đứng lên. Hoàng kêu một chiếc taxi và đưa Hạnh, Loan về tận nhà. Trên xe, cả ba đều im lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ.

* * * * *

Hoàng về nhà mình, thấy ánh đèn trên gác còn chiếu sáng.

Qua khung cửa sổ có treo một bức màn lụa trắng lấm tấm hoa xanh, chàng thấy lờ mờ bóng bán thân một thiếu nữ, đầu cúi xuống hình như đang viết hay xem sách gì đó. Chàng đoán đó là Phượng.

Hoàng không lên tiếng vội. Chàng thấy hình ảnh cô bé nữ sinh in trên màn hoa đẹp quá, đẹp một cách huyền ảo như hình ảnh người đẹp trong bức tranh lụa qua nét vẽ chân phương của một họa sĩ nhân tài đời Tống. Chàng lại liên tưởng đến vẻ mặt ngây thơ kháu khỉnh của Sandra Dee hiển hiện trong khung cửa nhìn xuống khu vườn hoa, thơ mộng, bất chợt một cách mừng rỡ hình bóng của người thân trở về. Hoàng thích thú nghĩ thầm: “Mình nhìn thực tế qua hình ảnh trong xi nê. Thì ra phim ‘Mirage de la vie’ đã gieo vào hồn mình một vài hình ảnh khá sâu đậm”.

Hoàng suy nghĩ vừa ngắm bóng hình thiếu nữ như đang thưởng thức vài khía cạnh tuyệt mỹ của bức tranh. Cô gái đang cúi đầu bỗng ngẩng lên. Một bàn tay thon thon từ từ vén màn. Mái đầu hơi nghiêng nghiêng qua phía thành cửa, đôi mắt bồ câu xinh xắn nhìn xuống đường. Thấy Hoàng đang đứng nhìn lên, cô gái nhoẻn cười, như chưa chịu rời khỏi chỗ ngồi. Nàng có cảm giác lý thú khi hai luồng nhãn quang gặp nhau trong bóng tối, êm ái và lặng lẽ trong một niềm trìu mến vô biên.

Chiếc màn bỏ xuống, bóng nàng vụt biến mất. Hoàng biết nàng chạy xuống mở cửa nên chàng lần bước ra phía trước. Đèn nhà dưới bật sáng, cánh cửa từ từ mở ra. Phượng hiện ra trước khung cửa theo luồng ánh sáng từ trong nhà tỏa ra như một nàng tiên nữ đứng giữa lớp hào quang rực rỡ.

- Phượng chưa ngủ à? Còn Lệ Chi đâu?

Phượng dịu dàng đáp:

- Đợi cậu về muốn chết, Phượng làm sao ngủ được. Chị Chi ngủ say rồi.

Hoàng mỉm cười:

- Phượng đợi muốn chết lận à?

Phượng hơi cúi đầu, giọng nũng nịu:

- Cậu còn phải hỏi.

Nói xong, nàng chớp chớp đôi mi như giận dỗi muốn khóc. Nhưng nàng không khóc mà lại ngẩng lên nhoẻn cười.

Hoàng chợt nhớ lại cử chỉ vén màn khi nãy. Lúc ấy chàng ngạc nhiên tự hỏi: “Tại sao Phượng biết mình ở dưới đường?” Giờ, qua lời thố lộ thắm thiết của nàng, Hoàng mới biết Phượng thức chờ mình và thỉnh thoảng vén màn nhìn ra đường ngóng trông.

Hoàng hơi cảm động và chàng nghĩ đến Lệ Chi, đứa cháu này thật vô tư và vô tình! Lệ Chi là đứa cháu gái gọi chàng bằng cậu, con của người chị buôn bán ở tỉnh. Chị chàng gởi Lệ Chi lên Sài Gòn học và nhờ chàng trông nom, dạy dỗ giùm. Phượng là bạn của Lệ Chi, cùng học lớp đệ nhị tại trường trung học tư thục. Lệ Chi rủ Phượng về ở chung với mình để sớm hôm có bạn. Từ đó, Phượng cũng bắt chước bạn gọi chàng là cậu. Hoàng dành cho Lệ Chi và Phượng ở trên gác, còn chàng thì ở tầng dưới. Tuy chia đôi nhưng Chi và Phượng hay xâm lấn địa phận của chàng, còn chỗ chúng ngự trị thì bất khả xâm phạm.

Hoàng bước vào nhà, Phượng theo sau.

Hoàng tưởng Phượng lên thẳng trên gác, nhưng Phượng vẫn đứng yên bên cạnh bàn viết, đôi mắt bồ câu hay háy nhìn chàng. Một lúc lâu Phượng mới ngập ngừng hỏi:

- Cậu Hoàng đi xi nê với ai vậy?

Hoàng ngạc nhiên:

- Sao Phượng biết cậu đi xi nê?

- Chẳng những biết cậu đi xi nê mà còn biết cậu đi với ai nữa kìa.

- Cậu đi với ai đâu Phượng nói thử coi?

- Một cô áo xanh, một cô áo tím.

- Phượng tài thật! Nhưng làm sao Phượng biết được? Hay Phượng cũng đã đi xem?

- Không, Phượng không hề bước chân ra khỏi nhà từ lúc đi học về.

- Vậy thì...

- Phượng có gián điệp. Cậu làm gì Phượng cũng biết hết.

Hoàng cố moi óc xét đoán coi gián điệp của Phượng là ai. Chàng chưa tìm ra thì một ý nghĩ khác lại đến: “Mà mình đi với ai có liên can gì đến Phượng? Nàng tìm biết làm gì?’’ Hoàng lại nhớ đến những lời nói của Hạnh ở bờ sông, nhớ đến cô bé đú đởn với chàng thanh niên bên kia băng.

Chàng buột miệng thốt khẽ:

- Mấy cô gái đời nay cũng lạ thật!

Tuy thốt khẽ nhưng cũng lọt vào tai Phượng. Một nét buồn mong manh thoáng hiện trên khuôn mặt trầm lặng dịu hiền. Hoàng bắt chợt nét buồn ấy và chàng cảm thấy một niềm xót thương dâng lên nhè nhẹ trong lòng. Người con gái nào cũng có sự bí mật nấp kín trong tâm hồn, và sự bí mật nào cũng từ từ hé màn như có một bàn tay thon thon vén bức màn hoa trên khung cửa sổ. Bí mật của Hạnh! Bí mật của Loan! Bí mật của Phượng! Hoàng nô nức muốn khám phá những bí mật ấy. Hoàng muốn lần lần đi sâu vào tâm hồn thế hệ trẻ hôm nay - thế hệ mệnh danh là thế hệ hiện sinh, lớp người mệnh danh là đợt sống mới.

Chàng dịu dàng hỏi:

- Phượng giận cậu phải không, Phượng?

Phượng cúi đầu, tay vân vê tà áo, đôi rèm mi chớp nhanh. Hoàng vuốt tóc nàng hỏi tiếp:

- Sao Phượng không nói?

Phượng không ngẩng lên, giọng như hờn trách:

- Cậu đi với ai tùy cậu chớ, Phượng đâu dám giận.

- Nhưng sao Phượng lại buồn?

- Sao cậu biết Phượng buồn?

- Cứ xem vẻ mặt Phượng thì rõ. Phượng nhõng nhẽo lắm, đợi cậu dỗ phải không?

- Phượng đâu dám, cậu cần nên dỗ người khác là hơn.

- Dỗ ai bây giờ, hả Phượng?

- Phượng làm sao biết được.

Hoàng cảm thấy cô bé này có cử chỉ, lời nói là lạ. Thường ngày nàng rất mềm mỏng, khả ái, không hay nũng nịu và giận dỗi bao giờ. Mỗi lần Hoàng sai bảo gì, nàng đều ngoan ngoãn vâng lời. Lúc nào nàng cũng chiều theo ý chàng và để tâm chăm sóc một cách tế nhị, chu đáo. Vậy mà hôm nay nàng lại có những cử chỉ khác thường. Phải có một nguyên nhân nào khác đây.

Hoàng chực nhớ lại câu chuyện “áo xanh, áo tím’’. Chàng mỉm cười một mình, không để ý đến cặp mắt Phượng đang len lén nhìn chàng.

Hoàng muốn tìm hiểu Phượng, muốn đánh thử một đòn tâm lý đột biến. Thình lình chàng cầm lấy tay Phượng. Cô bé giật mình ngẩng lên, đôi mắt thoáng vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Nhưng nàng không giật tay lại, bàn tay nàng run run trong bàn tay chàng. Phượng không phản ứng vì nàng thấy chàng vẫn nghiêm trang, mặt chàng không lộ vẻ gì khác lạ. Nàng cho đó là một cử chỉ tự nhiên thể hiện sự trìu mến và tin cậy.

Đòn tâm lý của Hoàng như đánh hụt vào khoảng không. Hoàng dìu Phượng ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn viết:

- Phượng ngồi đây, cậu kể chuyện này cho Phượng nghe.

Phượng ngoan ngoãn ngồi xuống. Bàn tay nàng rời khỏi tay Hoàng, gương mặt nàng thoáng hiện một sự luyến tiếc ngẩn ngơ. Hoàng cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Hoàng thân mật nói:

- Hôm nay cậu đi xem phim “Ảo ảnh cuộc đời”. Phượng xem phim này chưa?

- Phượng đã đi xem với chị Lệ Chi hôm qua.

- Phim ấy có hay không, Phượng?

- Theo Phượng thì hay vì nó hợp với sở thích của Phượng. Sandra Dee làm Phượng xúc động muốn khóc. Mối tình ngang trái trong phim như ám ảnh Phượng mãi.

- Còn Lệ Chi có thích không?

- Chị Lệ Chi cũng thích như Phượng.

Hoàng ngồi dựa vào thành ghế, móc trong túi ra một bao thuốc Ruby Queen và một chiếc hộp quẹt máy. Chàng móc ra một điếu thuốc đưa lên môi. Phượng vui vẻ tiếp lấy hộp quẹt và nàng bật lửa châm vào điếu thuốc trên môi Hoàng.

Hoàng cảm thấy ở cử chỉ nhỏ nhặt ấy của Phượng một cái gì thắm thiết và tế nhị. Chàng sung sướng phà khói lên trần nhà, mắt mơ màng nhìn theo làn khói tản mạn như những sợi tơ lung linh trước hơi thu man mác. Chàng mỉm cười hỏi Phượng:

- Phượng không ghét khói thuốc à? Sao cậu nghe nói con gái hay ghét khói thuốc lắm mà?

Phượng nở nụ cười tươi tắn:

- Cái gì cậu thích thì Phượng không ghét được. Phượng còn tập thích nữa là khác.

- Sao lại tập thích kỳ vậy? Cái gì thích thì cứ thích; cái gì ghét thì cứ ghét; ép mình tập cái thích của người khác làm gì? Có phải khổ thân không?

- Không khổ đâu cậu. Nói như cậu những bậc chân tu làm sao thành chánh quả cho được. Trái lại, tập như thế cũng có cái vui riêng, thí dụ như cái vui được châm thuốc cho cậu hút.

Hoàng gật đầu khoan khoái như vừa tìm ra được một chân lý.

- Như vậy Phượng vì mình hơn là vì người.

Phượng thấy hứng cũng đâm ra triết lý vu vơ cho câu chuyện có vẻ đậm đà:

- Phượng vui sau cái vui của thiên hạ, đâu có thể gọi là vì mình được. Có lẽ vì người trước, vì mình sau mới đúng.

- Triết lý đó, Phượng rút ở đâu ra mà hay ho vậy?

- Hay thật sao cậu? Triết lý của cậu dạy Phượng đó mà.

- Hay thì có hay nhưng thực hành thì rất khó. Cậu xem Phượng khó thành chánh quả lắm đó.

- Sao lại khó, hở cậu?

- Như cậu thích đi xi nê với những cô áo xanh, áo tím, Phượng có vui không? Phượng có tập thích cái sở thích ấy của cậu không?

Đang vui vẻ, Phượng bỗng xịu mặt xuống, mắt thoáng gợn u buồn.

Giọng nàng như trách móc:

- Sao cậu cứ nhắc áo xanh, áo tím hoài vậy?

- Nhắc để thử Phượng vậy mà. Cậu muốn thử xem căn tu của Phượng đã tiến đến mức nào rồi. Phượng hãy trả lời đi chớ?

Phượng trầm ngâm, có vẻ nghĩ ngợi. Hoàng lặng ngắm Phượng trong cái dáng trầm tư ấy và thấy nàng mảnh mai, u buồn như cây liễu. Lối so sánh đó khuôn sáo, cũ kỹ quá rồi, nhưng Hoàng thấy nó gợi tả và xứng hợp với Phượng. Gương mặt đều đặn, làn môi không mọng đỏ nhưng có duyên, nước da không trắng nhưng mặn mòi. Nổi bật nhất là đôi mắt, cả một vũ trụ huyền diệu gợi cảm. Dáng người thanh thanh, đường nét nhịp nhàng nhưng còn rụt rè trong độ phát triển. Hoàng có ý nghĩ so sánh Phượng với Hạnh. Phượng yếu đuối mà Hạnh thì tràn đầy sinh lực. Phượng thùy mị e lệ; Hạnh dạn dĩ khêu gợi. Hai thể chất ấy chắc phải chứa đựng hai tâm hồn tương phản.

Phượng hơi ngẩng lên, giọng ngập ngừng:

- Phượng bao giờ cũng muốn cho cậu vui, có lẽ rồi Phượng phải tập cái sở thích ấy của cậu, nếu xét ra cái sở thích ấy chính đáng và nếu Phượng có đủ nghị lực và can đảm.

Hoàng mỉm cười:

- Lại còn những chữ “nếu” à? Phượng xem đó, vui sau cái vui của người có dễ lắm đâu. Những bậc triết nhân còn biết thi hành được chưa, huống hồ một cô gái ngây thơ như Phượng.

Phượng đáp với giọng đầy tự tin:

- Có thể rồi Phượng sẽ khổ tâm như cậu nói, nhưng mà Phượng sẽ cố gắng vượt qua tất cả. Vượt không được thì Phượng đành chịu khổ một mình, khổ mà không ân hận dầu là khổ đến trọn đời.

Hoàng thấy xúc động trước lời nói chân thật như là một sự thổ lộ tâm tình. Ở con người mảnh mai yếu đuối ấy có một nghị lực tinh thần đáng mến, một tấm lòng chân thành đáng quý, một cái gì gợi sự xót xa, quyến luyến không nguôi. Chàng thấy cần phải đáp lại nàng bằng sự chân thành. Chàng tìm lời để giải tỏa mọi thắc mắc ở lòng người thiếu nữ đáng thương kia:

- Bây giờ cậu hỏi thật, Phượng có tin cậu không?

- Phượng không tin cậu thì còn tin ai?

- Phượng có mến cậu như Lệ Chi yêu mến cậu không?

Phượng e lệ đáp khẽ:

- Điều đó chắc cậu đã biết rồi.

Hoàng ôn tồn tiếp:

- Phượng có sợ cậu sa ngã hay không?

- Phượng sợ... Phượng rất sợ...

Phượng vừa đáp vừa bẽn lẽn nhìn Hoàng như âm thầm kín đáo dò xét. Hoàng hiểu ý nàng nên vẫn tiếp với giọng nghiêm trang:

- Cảm ơn Phượng đã lo lắng cho cậu. Cậu là con người lý tưởng, cậu không thể nào sa ngã đâu. Một dịp nào khác, Phượng sẽ hiểu rõ lý tưởng của cậu. Hay là Phượng sẽ hiểu qua hành động.

Mắt Phượng sáng lên, biểu lộ niềm vui trong sáng. Nàng nhìn thẳng vào mắt Hoàng:

- Phượng rất tin cậu, nhưng...

Hoàng mỉm cười dễ dãi:

- Nhưng sao, hở Phượng?

- Nhưng có nhiều khi Phượng vẫn e ngại, lo sợ mỗi khi cậu đi suốt đêm mà không về. Phượng lấy làm lạ tại sao nhiều cô gái cứ lại đuổi theo cậu, làm như cậu là miếng mồi ngon của họ. Phượng ngạc nhiên thấy cậu giao thiệp với nhiều người mà theo sự phán xét của Phượng họ có tác phong không đứng đắn. Như thế, Phượng làm sao yên tâm được.

Lần này tới phiên Hoàng ngạc nhiên. Chàng không ngờ lâu nay Phượng chẳng những lo săn sóc cho chàng mà còn lưu tâm đến nếp sống bất thường của chàng nữa. Lệ Chi là cháu ruột mà không có cử chỉ, ngôn ngữ chân thành tha thiết như thế. Vậy mà lâu nay chàng chỉ xem Phượng như trẻ con chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời, luôn luôn thụ động một cách khả ái.

Hoàng muốn tỏ cử chỉ trìu mến hơn để an ủi nàng - và để cảm ơn nàng nữa - nhưng chàng chỉ vụng về đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng như bàn tay dịu dàng của người mẹ đang vỗ về đứa trẻ thơ thích làm nũng. Mặc dù vậy, Phượng cũng cảm thấy sung sướng và nàng nghe như từ bàn tay ấy truyền sang cho nàng một nguồn hy vọng chan chứa và một niềm tin bao la.

Hoàng thấy cần phải cởi mở ít nhiều:

- Phượng có những lý do rất chính đáng để lo sợ dùm cậu. Giờ đây có thể nói cậu mới bắt đầu thông cảm nỗi băn khoăn của Phượng. Nhưng cậu khuyên Phượng chỉ nên lo học, nên vui đùa hồn nhiên thơ thới để tận hưởng tuổi xuân. Phượng nên nhớ rằng người con gái vô tư dễ tìm thấy hạnh phúc, kẻ đa cảm hay vướng họa vào thân. Phượng đã đọc Truyện Kiều, chắc đã nhận ra điều ấy rồi chớ.

Phượng đưa tay lên vén tóc, mắt nàng sáng rỡ như cùng cười với nụ cười chớm nở trên môi.

- Vô tư hay đa cảm là bản tính tự nhiên, nào có phải muốn hay không muốn mà được. Riêng Phượng, có lẽ Phượng đa cảm, nhưng cậu thấy Phượng vẫn lo học và vẫn vui đùa với các bạn. Có điều lạ là qua lúc vui đùa, Phượng lại cảm thấy băn khoăn rồi nỗi buồn lại len lỏi vào lòng Phượng. Làm sao cho hết buồn, hở cậu?

Một cơn gió từ bên ngoài thổi vào làm cho Phượng rùng mình. Nàng cảm thấy mình lạnh ở thể xác ít hơn là lạnh ở tâm hồn. Chiếc đồng hồ treo trên tường thong thả buông mười một tiếng ngân nga.

Phượng vội đứng lên, dịu dàng nói:

- Thôi Phượng lên gác, chúc cậu đêm nay được nhiều mộng đẹp.

Phượng đi rồi, Hoàng cảm thấy như còn làn hương vương lại, phảng phất đâu đây.