Đoạn kết - 11 -
Phượng mơ mộng nhìn xuống dòng nước lặng lờ. Gió nam phơ phất mái tóc nàng. Ánh trăng trải trên gương mặt nàng một màu sắc mơ buồn. Dòng sông mông lung huyền ảo. Con đường đêm mờ mờ tương phản với ánh đèn chói chang, rực rỡ từ Hội trường Diên Hồng chiếu xuống công viên.
Phượng bỗng giật mình vì có ai nhè nhẹ nắm lấy tay nàng. Nàng ngẩng lên, giọng run run vì xúc động:
- Cậu Hoàng!
- Cháu Phượng.
Bốn mắt nhìn nhau, im lặng. Một lúc lâu, Hoàng mới hỏi:
- Phượng chờ cậu có lâu không?
Phượng cúi đầu, đôi mi chớp chớp:
- Phượng đợi cậu lâu thấy mồ.
- Bao lâu mà gọi là lâu?
Phượng nhoẻn nụ cười ý nhị:
- Gần năm năm rồi, còn gì nữa.
Hoàng mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc huyền của thiếu nữ. Chàng thấy Phượng vẫn mềm mỏng, khả ái như ngày nào. Chàng thấy lòng rộn rã niềm vui.
Trên ghế đá cạnh một bồn bông đang độ nở hoa, một cặp nhân tình ngồi bên nhau tâm sự. Mái tóc óng ả của cô gái dựa vào vai thanh niên. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, tỏ sự mặn nồng của đôi lòng vừa chớm nhụy yêu đương. Hai bóng hình in xuống thảm cỏ, khắng khít như đôi uyên ương, đằm thắm như đôi chim bồ câu đang cùng nhau âu yếm.
Hình ảnh ấy làm Hoàng nhớ đến một hình ảnh ngày xưa đã gây nên giông bão. Chàng nhớ đến Hồng Hạnh, đến Kiều Diễm, nhớ đến những giây phút Liêu Trai bên người đẹp, những cám dỗ kỳ lạ của Nhan Sắc và Âm Thanh. Cũng may là chàng còn đủ nghị lực để thoát khỏi bao quyến rũ, để khỏi sa vào vực thẳm đam mê, vào hố sâu tội lỗi.
Phượng khe khẽ hỏi:
- Dường như cậu đang tưởng nhớ những bóng hình?
- Sao Phượng biết?
- Biết chớ, cậu! Cậu đang nhớ đến Kiều Diễm.
- Kiều Diễm bây giờ ra sao, hở Phượng?
- Nàng đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng ở các phòng trà, đã làm say đắm biết bao nhiêu công tử bột.
- Vậy thì chắc đời nàng đang lên hương.
Phượng lắc đầu đáp nhỏ:
- Chẳng biết đời nàng có lên hương hay không. Phượng chỉ biết nàng đang sống vô cùng thác loạn. Và chắc chắn là nàng không còn nhớ đến cậu đâu.
Hoàng thở dài:
- Xã hội này còn biết bao nhiêu là Kiều Diễm! Họ là những con thiêu thân lao mình vào ánh sáng.
Phượng vén mớ tóc bị gió tung, giọng nàng trở nên đầm ấm:
- Còn một người có lẽ cậu đang nhớ.
- Ai vậy, Phượng?
- Chị Hồng Hạnh.
- À, Hạnh ra sao rồi hở Phượng?
- Hạnh đã có chồng. Chồng chị là đại úy không quân. Hạnh không có gởi thiệp mời cậu à?
Hoàng ngơ ngẩn trước câu hỏi lém lỉnh của cô bé. Chàng nhớ đến đứa cháu đợt sống mới ngày xưa đã từng học đòi thí nghiệm một luyến ái quan mới. Đến ngày sinh nhật, nàng đã săn đón mời chàng; thế mà khi bước sang ngang, nàng đã vô tình quên lửng đối tượng thí nghiệm của nàng ngày xưa. Cơn bồng bột đã qua, không biết bây giờ đây nàng có tìm được hạnh phúc bên cạnh một ông chồng chiến sĩ?
Hoàng nói thật khẽ:
- Cậu còn nhớ đến nhiều người mà Phượng không biết.
- Ai vậy, cậu?
- Cúc, Sương, Liên, Oanh...
- Và Lan, Lệ, Phong nữa phải không cậu?
Đôi mắt Phượng bỗng chớp nhanh. Một xúc cảm mạnh đang xâm chiếm tâm hồn nàng. Giọng nàng bùi ngùi:
- Phượng biết họ qua những bức thư của cậu. Họ đều là những nạn nhân của chiến cuộc loạn ly. Chiến tranh không buông tha cả những mái đầu xanh vô tội. Chiến tranh gieo đau khổ cho mọi người.
- Có chứng kiến những thảm trạng do chiến tranh gây ra mới thấy cuộc sống xa hoa đồi trụy nơi thành đô thật là mỉa mai, tàn nhẫn.
- Nhưng biết làm sao bây giờ? Hiện ba chị em Lan ở đâu vậy cậu?
- Lan đã về Sài Gòn, hiện săn sóc trẻ em trong một viện cô nhi Phật giáo. Đau khổ nhiều rồi, nàng muốn góp sức mình làm vơi đi phần nào sự đau khổ của trẻ em nạn nhân chiến cuộc.
- Vậy là chị Lan đã phát Bồ đề tâm rồi. Còn Lệ và Phong?
- Chúng nó đang tiếp tục đi học.
- Lệ là một thi sĩ đầy hứa hẹn, phải không cậu?
- Phải.
Phượng im lặng. Qua hành động của Lan và Lệ, Phượng bỗng miên man suy nghĩ về mình. Đối với cuộc sống hôm nay, chị em Lan đã có thái độ xứng đáng. Còn nàng, nàng phải làm gì? Không lẽ sau năm năm chờ đợi, nay được cùng người yêu tái ngộ, nàng chỉ biết sung sướng với mối tình chung thủy của ai?
Thấy Phượng trầm tư, Hoàng mỉm cưới nói khẽ:
- Thời gian qua, mọi người đều thay đổi, chỉ có Phượng thì vẫn như xưa.
- Phượng cũng thay đổi đấy chứ cậu.
- Phượng thay đổi gì đâu.
- Phượng đâu còn trẻ con như xưa nữa. Ngày xưa, cậu cứ chế Phượng là con nít, cứ kêu là “Bé Phượng... Bé Phượng...”
Hoàng âu yếm nhìn Phượng:
- Ngày xưa thật chứa nhiều kỷ niệm.
- Và có những kỷ niệm không phai.
- Kỷ niệm nào không phai, hở Phượng?
Như bị lôi cuốn trở về dĩ vãng, đôi mắt Phượng trở nên mơ mộng xa xăm. Nàng nhìn bóng mình dưới nước, giọng êm ái như mơ:
- Cậu còn nhớ cái đêm trước khi cậu giã từ thủ đô về đất Trảng?
- Cậu làm sao quên được!
- Đó là một đêm Phật Đản, phải không cậu?
Hoàng mỉm cười đặt tay lên vai Phượng:
- Đêm hôm ấy đẹp quá, đẹp như cô gái vừa chớm nụ yêu đương.
- Cô gái ấy chưa dám nói đến tiếng “Yêu”, mà cậu cũng chưa thốt ra lời nào thắm thiết. Chúng mình chỉ ngồi bên nhau. Gió sông lạnh nhưng lòng Phượng ấm áp lạ thường. Thế rồi, Phượng ngẩng mặt lên, cậu từ từ cúi xuống...
Hoàng mỉm cười:
- Nhưng Phượng vội ngoảnh mặt đi.
- Phải. Phượng ngoảnh mặt đi, cậu chỉ đặt được một cái hôn trên má, như hôn một đứa trẻ lên ba. Cậu xoay mặt Phượng lại. Phượng đưa ngón tay lên môi cậu, nói khẽ: “Cấm!”
- Rồi Phượng ngả đầu vào vai cậu, hai tay khoanh tréo trước ngực, như để bảo vệ lấy bộ ngực thanh tân?
Hai người im lặng. Tay Phượng nắm lấy tay Hoàng lúc nào không hay. Gió từ lòng sông thổi lên, mái tóc nàng lòa xòa trước mặt Hoàng. Giọng nàng tha thiết, dịu dàng hơn bao giờ hết:
- Anh!
Hoàng cũng bất giác thốt lên một tiếng chứa chan tình cảm:
- Em!
Như bị lôi cuốn theo đà tình cảm nóng bỏng, Phượng ru hồn vào kỷ niệm êm ấm xa xưa.
- Sau đêm đó, anh ra đi, và em chờ đợi...
- Ngày nay anh trở về đây thì chiếc áo hào hoa đã bạc mà sự nghiệp vẫn chưa tròn.
- Miễn là lòng người xưa không thay đổi.
- Lòng người xưa không bao giờ thay đổi đâu em.
Phượng chớp chớp đôi mắt, lòng rộn rã tiếp đón nguồn hạnh phúc đang tràn xuống theo ánh trăng. Hoàng gọi khẽ:
- Phượng!
- Gì anh?
- Bây giờ em còn “cấm” nữa không?
Phượng bẽn lẽn, mặt đỏ lên vì thẹn:
- Giờ đây em vô cùng sung sướng, em còn tiếc gì với anh nữa. Nhưng em chỉ yêu cầu anh một điều.
- Điều gì vậy em?
- Anh đã hướng dẫn Lan và Lệ tìm ý nghĩa của cuộc sống, sao anh không nghĩ đến “Phượng” của anh?
Hoàng nhìn sâu vào mắt Phượng và thấy nàng hôm nay đẹp lạ thường, cái đẹp nồng nàn của tình yêu, cái đẹp tinh khiết của lý tưởng. Giọng Phượng say sưa và chân thành:
- Em muốn gia nhập Đoàn với Lệ. Lệ dùng lời thơ còn em dùng tiếng hát để gieo tình thương cho mọi người. Chúng em sẽ làm thơ, sẽ ca hát cho quê hương, vì quê hương này đã triền miên đau khổ vì chiến tranh.
Hoàng, Phượng nhìn ánh đèn màu phản chiếu dưới sông mà tưởng tượng như ánh hoa đăng vào một ngày thanh bình trên đất nước.
Kỷ Dậu (1969)
T.T.H
HẾT