← Quay lại trang sách

Chương 2017 Thuyền trưởng

Đến lúc này, ba vị trưởng lão chấp kiếm cũng không còn hoài nghi nhiều nữaKiếm Lục khổ sở thốt lên: “Kiếm Thị đáng thương hành tẩu trong Thần vực bao nhiêu năm, làm vô số việc thiện, cuối cùng lại bỏ mạng trong một khối chí bảo tín ngưỡng…”

Lời này vừa dứt, trên mặt cả ba người đều hiện rõ vẻ bi thương.

Sở dĩ danh tiếng của Kiếm tộc trong Thần vực rất tốt, là bởi vì lòng nhân từ của bộ tộc này.

Gia tộc của bọn họ rất ít khi vì quyền lợi mà xung đột với gia tộc khác. Nếu dưới tình huống đủ khả năng thì khi gặp một số chuyện bất bình, họ còn ra tay trợ giúp nữa.

Giống như Kiếm Thị bị mâu Tuế Nguyệt đâm trúng, biết rõ mình chắc chắn sẽ chết, ông vẫn giữ lại một luồng ý thức nhắc nhở La Chinh, nhất định phải cẩn thận trường mâu màu đen… Chuyện này đối với bản thân Kiếm Thị cũng chẳng có lợi ích gì nhưng có thể trợ giúp người tới sau tránh khỏi nguy hiểm.

Đây chính là chấp niệm từ bi.

“Dù có thế nào thì chúng ta cũng rất cảm ơn vì ngươi có thể giao trả hài cốt của Kiếm Thị” Kiếm Tâm nói hết sức chân thành.

“Chỉ là chuyện ta nên làm, để cảm ơn Kiếm Thị tiền bối mà thôi” La Chinh nghiêm túc trả lời.

Sau khi Kiếm Cốt cẩn thận cất hài cốt của Kiếm Thị đi, La Chinh lại nói: “Tại hạ còn một chuyện muốn nhờ, không biết các vị tiền bối có thể giúp đỡ hay không?”

Kiếm Lục nhìn về phía La chinh, từ tốn lên tiếng: “Mời nói”

“Lần Đạo Tranh này, Vũ Thái Bạch – đại viên mãn của La gia ta cũng sẽ tham gia, nhưng ta không rõ hiện giờ hắn ở đâu, giả sử có tin tức, các vị có thể báo cho tại hạ biết không?” La Chinh hỏi.

Nghe được lời này, đám người Kiếm Lục, Kiếm Tâm nhìn nhau cười.

Sau đó, Kiếm Lục gật đầu: “Chuyện nhỏ, nếu hắn ta xuất hiện ở tòa thành nào của Kiếm tộc chúng ta, ta sẽ báo cho ngươi ngay…”

Kiếm Lục chưa nói dứt câu, một con chim nhỏ xanh biếc đã bay tới, lượn một vòng quanh xà ngang trên nóc nhà, sau đó rơi thẳng vào tay ông ta.

Kiếm Lục đưa tay gỡ ngọc giản(*) ở dưới chân chim nhỏ xanh biếc ra, bóp nát.

(*) Ngọc giản: thứ dùng để viết thư, viết sách thuở xưa, được tạo thành từ việc ghép các miếng ngọc hình chữ nhật lại với nhau.

Trong giây phút ông ta bóp bát ngọc giản, một tia ý niệm chui vào trong óc.

Kiếm Lục hơi sững sờ, lập tức cười ha ha: “Thật trùng hợp, thần thành Chú Kiếm truyền tin tới”

Trong lòng La Chinh hơi kinh ngạc, mới ý thức được điều gì đó thì đã nghe thấy Kiếm Lục nói: “Vũ Thái Bạch dẫn một cô gái theo, đã thông qua vòng sàng lọc thứ nhất của thần thành Chú Kiếm, cô nương kia đoạt được mười bảy kiếm trong lần sàng lọc thứ nhất”

“Cái gì?”

Mắt La Chinh đột nhiên lóe sáng.

Mặc dù Tịnh Vô Huyễn đã từng nói với La Chinh, Vũ Thái Bạch hẳn sẽ tham gia Đạo Tranh nhưng chung quy đây cũng là chuyện không hoàn toàn chắc chắn, thái độ của La Chinh cũng nửa tin nửa ngờ.

Nên giờ nghe được tin tức này, làm sao hắn có thể không kích động cho được.

“Lấy tốc độ của Vũ Thái Bạch, chắc hẳn hắn ta cũng tới rồi, ta dẫn ngươi tới đó”

La Chinh theo đám người Kiếm Lục rời khỏi cung điện, đi về hướng cột trụ đánh dấu mốc…

Không lâu sau, hắn lại đến lối vào vùng đất tuyệt sát lần nữa.

Khi hắn đến nơi liền thấy đám chân thần cấp cao đang lục tục đi vào vùng đất tuyệt sát.

Còn La Chinh thì thấy bên cạnh cửa vào, một dáng người tuấn tú mặc trường bào màu trắng đang đứng đó.

Lúc thấy bóng dáng kia, trong lòng La Chinh dâng lên chút cảm khái.

Nếu như nói tới lý tưởng, lý tưởng trước kia của La Chinh là hy vọng đạt tới đỉnh cao của võ đạo.

Lúc ấy, theo hiểu biết của hắn, Sinh Tử cảnh chính là đại biểu cho đỉnh cao kia.

Sự xuất hiện của người đàn ông này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của La Chinh trong nháy mắt.

Hắn chỉ cần dùng một phần ngàn vạn sức mạnh thôi cũng đã đủ giết chết mình rồi.

Luồng sức mạnh cường đại tới mức không thể tưởng tượng được kia luôn làm tâm linh La Chinh chấn động. Việc hắn ta đưa La Yên rời đi khiến La Chinh có động lực cực lớn mà trước nay chưa từng có.

La Chinh cũng không ngờ, mãi đến tận khi bản thân tu luyện thành thần mới chính thức được đứng trước mặt người đàn ông này.

Hình như Vũ Thái Bạch cũng cảm nhận được khí thế của ba vị đại viên mãn của Kiếm tộc nên nghiêng đầu sang nhìn, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người La Chinh. Dường như vì đã sớm dự liệu được, nên hắn không hề cảm thấy kinh ngạc mà chỉ nở một nụ cười ấm áp, giống như tất cả vốn nên như vậy.

“Thái Bạch huynh quá bộ tới Kiếm tộc ta, khiến Nhược Mộc Vực cảm thấy rất vinh hạnh”

Kiếm Lục, Kiếm Tâm và Kiếm Cốt tiến lên chắp tay vái chào.

Vũ Thái Bạch cũng đáp lễ.

La gia và Kiếm tộc vốn không có tranh chấp, lúc trước còn khá thân nhau.

Nhưng lần trước La gia và Mục gia tranh chấp, vì nhiều nguyên do mà Kiếm tộc lựa chọn im lặng, còn nguyên nhân im lặng thì người ngoài không biết được.

Sau một phen khách sáo, ba vị đại viên mãn của Kiếm tộc cũng biết Vũ Thái Bạch và La Chinh có lời muốn nói với nhau, nên tự giác rời đi.

Vũ Thái Bạch vẫn giữ nụ cười mỉm, nhìn La Chinh.

Không biết vì sao mà giờ khắc này, La Chinh lại không biết nên nói gì, hắn chỉ đành yên lặng.

Buồn bực một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Muội muội của ta đâu?”

Vũ Thái Bạch mỉm cười: “Nàng đang tham gia đợt sàng lọc thứ hai”

La Chinh nhướng mày: “Có thể gặp nguy hiểm không?”

“Thiên phú của La Yên không hề thấp so với ngươi, hiện tại nàng ấy đã tu thành chân thần cấp cao, chỉ còn một bước nữa là đột phá tới đại viên mãn, ngươi cảm thấy thế nào?” Vũ Thái Bạch cười nói.

“À!” Hồi ức năm tháng tựa như từng bức tranh cổ xưa, lóe qua não hắn, nhưng La Chinh không biết nên nói cái gì.

“Đáng ra, ngươi nên có rất nhiều vấn đề mới đúng” Vũ Thái Bạch cười nói.

Vì có quá nhiều vấn đề nên La Chinh không biết nên hỏi gì.

Suy nghĩ một lúc lâu, hắn mới nhìn lối vào của vùng đất tuyệt sát, cất tiếng hỏi: “Tại sao lại để La Yên tham gia Đạo Tranh?”

Trong tiềm thức của hắn, dù La Tiêu và Vũ Thái Bạch có sắp đặt nhiều như thế nào chăng nữa thì đều nên để người ca ca như hắn làm, chứ không nên để La Yên mạo hiểm.

Vũ Thái Bạch cười cười, nói: “Đúng là không nên cho La Yên tham gia, nhưng ngươi lại không chịu tới linh sơn Bất Chu. Ta chỉ có thể sử dụng phương án dự phòng này”

“Rốt cuộc mục đích của Đạo Tranh là cái gì? Đừng có nói với ta thực sự chỉ vì tham gia thảo luận đỉnh cao gì gì đó của Đạo Thần” La Chinh tiếp tục hỏi.

Nghiên cứu cực hạn của Đạo Thần, phá giải Phạn văn, tranh luận ý nghĩa của Đạo Thần, thảo luận chân ý của Đạo…

Nhìn bề ngoài, Kiếm tộc cử hành Đạo Tranh đúng là như thế, đồng thời cũng hấp dẫn vô số chân thần tham gia.

Nhưng trên thực tế, việc Kiếm tộc cử hành Đạo Tranh là vì có một lý do quan trọng không thể nói ra ngoài. Vấn đề mà ngay cả các thánh nhân cũng không thể giải quyết được, chỉ cần thu hút một đám chân thần cấp cao tới đây là có thể giải quyết sao?

Vì thế ngay từ đầu, La Chinh đã hoài nghi mục đích của Đạo Tranh.

Vũ Thái Bạch im lặng trong chốc lát, sau đó thản nhiên trả lời: “Nói rất đúng, lúc đầu Kiếm tộc cử hành Đạo Tranh, mục đích không phải những thứ đó… mục đích của bọn họ chính là vì muốn lấy được bộ hài cốt kia”

“Bộ hài cốt của vị cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia?” Ánh mắt La Chinh lóe lên.

“Xem ra là Tịnh Vô Huyễn đã nói cho ngươi biết” Vũ Thái Bạch cười đáp lời.

“Cũng có thể là Hàm Cửu Di mà” La Chinh bỗng nhiên có cảm giác vui sướng, chí ít thứ hắn biết cũng có điều nằm ngoài dự liệu của Vũ Thái Bạch.

Vũ Thái Bạch lắc đầu: “Phụ nữ không có hứng thú với những thứ này cho lắm”

Dứt lời, hắn vung tay lên, một màn hào quang nhàn nhạt bao phủ hai người, có mấy lời tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, cho dù là người của Kiếm tộc.

“Thân phận của bộ hài cốt kia, rốt cuộc là gì?” La Chinh lại hỏi.

“Thuyền trưởng” Vũ Thái Bạch chỉ chỉ bầu trời, rồi lại chỉ chỉ xuống lòng đất: “Thuyền trưởng của toàn bộ Thần vực này”