← Quay lại trang sách

Chương 2862 Leo lên

La Chinh đang muốn nói vài lời an ủi Lăng Sương thì chợt thấy một bộ giáp trong đó đột nhiên lao về phía mình. Hắn khẽ cắn răng, vươn tay lôi Lăng Sương lại rồi nhấc bổng nàng lên, ném nàng ra đằng sau bộ giáp“Bụp bụp bụp bụp…”

Tốc độ bộ giáp càng lúc càng nhanh, phàm là dương hồn chắn đường đều sẽ hồn phi phách tán trong nháy mắt, nhoáng cái nó đã lao về phía La Chinh.

“Dừng lại cho ta!”

Thân mình La Chinh co lại thành một vòng cung, toàn thân lao xuống mặt đất, tránh được hai thanh đao gỉ xoáy tới và đụng mạnh vào bước chân của bộ giáp.

Đối mặt với bộ giáp, La Chinh không hề nương tay một chút nào. Hắn lập tức bộc phát ra năm sáu trăm thần quân lực!

Bộ giáp màu sắc tăm tối này tuy rất mạnh, nhưng chúng làm được thì La Chinh cũng làm được.

Vừa rồi La Chinh vốn định công kích phần dưới của bộ giáp và đẩy nó ngã xuống mặt đất, nhưng khi thực sự đụng vào nó, hắn mới phát hiện mình nghĩ quá sai.

“Loảng xoảng!”

Kèm theo âm thanh lanh lảnh, La Chinh có cảm giác bả vai của mình bị đập một cái thật mạnh, bộ giáp này còn kiên cố hơn cả thân thể La Chinh!

Dù sao nơi này cũng là Bỉ Ngạn, La Chinh không có dung dịch phong thạch bảo vệ thân thể. Thế nhưng bộ giáp này chỉ là vật trong Thập Tam Trọng Thiên mà lại có thể kiên cố đến mức này?

Cú va chạm vừa rồi không thể đánh ngã bộ giáp, bỗng nhiên trên đầu bộ giáp vang lên một loạt tiếng “rầm rầm”, một thanh đao gỉ tức khắc chém xuống.

La Chinh thuận thế lăn vòng, đao gỉ rạch vào sàn nhà, kéo ra một khe nứt trên đó.

Trên mặt đất cũng hiện lên ánh sáng kim loại nhàn nhạt, dù La Chinh dốc hết sức mình cũng không dễ dàng phá hư mặt đất ấy, nhưng đao gỉ chém xuống lại hệt như chém giấy, có thể tưởng tượng sức mạnh của bộ giáp vượt xa La Chinh.

“Ầm ầm!”

Hai đốm sáng đỏ trên đầu bộ giáp lóe lên, nhát đao vừa rồi không chém trúng La Chinh, thế là nó liên tục chém thanh đao gỉ trong tay xuống, mỗi một đao đều đuổi sát phía sau hắn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh!

“Cheng cheng cheng cheng…”

Sáu, bảy đao liên tục chém xuống, La Chinh chỉ có thể liên tục lăn tròn trên mặt đất.

Tốc độ của hắn rốt cuộc vẫn bị chậm một chút. Hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình chợt lạnh, một nhát đao đã cắt qua lưng, để lại một vết thương đáng sợ. Nếu chậm chút thôi thì chắc hắn đã bị chém ngang rồi!

“Ù!”

Bộ giáp cũng khá bất ngờ với việc La Chinh có thể tránh né đòn tấn công của mình. Nó thôi không đuổi giết những dương hồn khác nữa mà quấn chặt lấy La Chinh.

“Mau lui lại!”

Ban nãy Lăng Sương bị La Chinh ném vào góc tường, bây giờ chứng kiến hắn rơi vào hiểm cảnh, nàng căng thẳng cực kỳ bèn lớn tiếng nhắc nhở.

Nhưng diện tích tầng hầm chỉ rộng có từng ấy, La Chinh lùi thế nào đi nữa cũng bị bộ giáp đuổi kịp. Hắn chỉ có thể không ngừng dịch chuyển, thân hình xẹt qua giữa hai thanh đao gỉ, cực kỳ nguy hiểm.

Người tộc Cửu Lê đứng bên trên, dù cách một khoảng nhưng bọn họ vẫn có thể nghe được tiếng kêu cứu từ dưới lòng đất truyền đến.

“Thật thảm…” Tiểu cô nương Nhân tộc nhắm hai mắt lại.

Tuy trong tầng hầm đa số đều là dương hồn dị tộc, nhưng tu luyện được đến mức này cũng không dễ dàng gì. Tự dựng bây giờ họ lại bị chết trong Bỉ Ngạn một cách không rõ ràng, đúng là thảm không gì bằng.

“Con người luôn phải trả giá cho sự tham lam của mình…” Ca ca của tiểu cô nương lạnh lùng nói.

Đi tới Ám vực có sức cám dỗ lớn nhường nào? Những dương hồn tu luyện tới Thập Tam Trọng Thiên ai chẳng muốn lên cao thêm một tầng, có kẻ nào bằng lòng từ bỏ cơ hội này không?

Đáng tiếc, bọn họ chọn sai cách.

Lăng Sương dựa vào góc tường dán mắt nhìn La Chinh cách đó không xa, thỉnh thoảng lại kinh hoảng kêu lên một tiếng.

La Chinh như đang biểu diễn tiết mục xiếc đi trên sợi dây nhỏ, hắn len lỏi thoăn thoắt giữa hai thanh đao gỉ khiến lòng nàng tràn ngập lo lắng nhưng lại chẳng thể giúp được gì.

Những dương hồn kia cũng cố gắng tấn công hai bộ giáp. Song, ngay cả thân thể La Chinh mà còn không làm gì được chúng thì phương pháp công kích của dương hồn càng không đáng nhắc tới!

Lăng Sương nhìn chằm chằm mỗi một hành động của La Chinh hết sức chăm chú, lại quên mất an nguy của mình.

Bộ giáp còn lại tàn sát bên phải một trận xong thì liền lao sang bên trái!

Mặc dù lúc này La Chinh còn khó bảo toàn được thân mình, nhưng hắn vẫn luôn đặt một chút chú ý lên người Lăng Sương. Khi thấy một bộ giáp lao về phía nàng, hắn cắn răng tung một cú đấm móc từ dưới lên trên.

“Bịch!”

Nắm đấm nện trúng cùi chỏ của bộ giáp, nắm tay La Chinh đau nhức mà bộ giáp chỉ ngả về sau một chút.

Nhân cơ hội này, La Chinh gập người chui sát qua bộ giáp rồi lao về phía Lăng Sương ở chỗ góc tường, ôm nàng lên. Sau đó hai chân hắn đạp vào vách tường, thân hình lộn ngược lại nhảy ra xa bảy, tám chục mét!

“Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng…”

Lần này hai bộ giáp đều nhắm vào La Chinh, đuổi theo sát đằng sau hắn.

“Chúng nó lại tới nữa rồi…” Lăng Sương vội la lên.

La Chinh ôm chặt nàng, vừa chạy trốn vừa vội vàng tìm cách.

Cứ ở lại dưới tầng hầm thì sớm muộn gì cũng sẽ chết. Trong tình thế cấp bách, hắn liếc mắt nhìn vào bức tường.

“Có rồi!”

Hắn không chút do dự mà lao về phía vách tường biên phải trong tầng hầm, thần quân lực lần nữa bạo phát!

La Chinh đạp đạp trên vách tường như một con thằn lằn linh hoạt, nháy mắt đã bò lên cao hơn trăm mét.

Nhưng độ cao của tầng hầm này phải hơn nghìn mét, La Chinh lại không thể bay trong Bỉ Ngạn nên dù cố gắng thế nào hắn cũng không thể rời khỏi tầng hầm này, sớm muộn gì cũng bị rơi xuống.

“Giữ chắc vào!”

Trong lúc leo lên, La Chinh đã đặt Lăng Sương lên lưng mình. Hắn thi triển sức mạnh toàn thân, tay phải như một con rắn đâm vào mặt tường.

Bốn ngón tay cắm chặt vào tường!

Hắn và Lăng Sương cứ thế cố định trên đó…

Hai bộ giáp vốn đang theo sát đằng sau phát hiện La Chinh treo mình trên tường thì hơi khựng lại, hai điểm sáng đỏ trên đầu lóe lên, sau đó chúng bắt đầu nhảy lên.

“Loảng xoảng!”

“Loảng xoảng!”

Hai bộ giáp tuy có thân thể kiên cố và sức mạnh vô hạn, nhưng dường như thân thể rất nặng nề. Đừng nói nhảy lên mấy chục mét mà thậm chí rời đi mặt đất năm mét cũng không làm được…

Lăng Sương vốn đang căng thẳng, bây giờ nhìn hai bộ giáp gắng sức nhún nhảy cũng không nhịn được mà bật cười: “Ha, chúng không nhảy nổi!”

La Chinh khẽ gật đầu, thoáng yên lòng: “Ừ, chúng nhảy không tới”

Hai bộ giáp nhảy loảng xoảng mấy lần, sau khi ý thức được mình không nhảy nổi thì đành buông bỏ.

Xung quanh tầng hầm còn có một vài dương hồn dị tộc, lúc La Chinh hấp dẫn sức chú ý của hai bộ giáp thì bọn họ còn có cơ hội để thở dốc, hiện tại hai bộ giáp này lại thay đổi phương hướng và lao về phía bọn họ…

Một nén nhang sau, tầng hầm vốn chật ních dương hồn giờ đã vắng lặng như tờ. Hơn một nghìn dương hồn dị tộc đều đã bị chém chết, ngoại trừ Lăng Sương, còn lại không có dương hồn nào thoát khỏi!

La Chinh và Lăng Sương vẫn treo trên vách tường, nhìn hai bộ giáp bằng ánh mắt phức tạp.

“Chúng sẽ rời đi chứ?” Lăng Sương nhỏ giọng nói.

“Không nhảy được, đương nhiên phải rời đi” La Chinh nói một cách đầy tự tin.

Nhưng hắn vừa dứt lời, hai bộ giáp đã đi tới bên tường.

“Cạch!”

Chúng nó cắm hai thanh đao gỉ vào tường, lấy đao làm điểm tựa, nhổ ra rồi cắm lại, cứ vậy leo lên từng bước một.

“Bộ giáp này đúng là cố chấp…” La Chinh lắc đầu cười khổ.