← Quay lại trang sách

Chương 2872 E ngại

Tình trạng này xuất hiện liên tiếp hai lần, chắc chắn đây không phải ảo giác. Trên mặt của người tộc Cửu Lê và các đệ tử Thiên Cung đều hiện lên vẻ bối rối“Là huyễn trận?” Lăng Sương thì thầm phỏng đoán.

Hoắc Trạch lắc đầu: “Không thể nào. Nếu là huyễn trận thì chắc chắn sẽ có dao động năng lượng, không có chuyện không ai phát hiện ra”

Trong Bỉ Ngạn, linh hồn không phải hoàn toàn không có ưu thế, ví dụ như khả năng cảm thụ năng lượng sẽ mẫn cảm hơn so với thân thể bằng xương bằng thịt nhiều. Dù huyễn trận được thiết kế tinh diệu tới đâu chắc chắn cũng sẽ có dao động năng lượng, nhưng tất cả mọi người ở đây đều không hề phát hiện ra, cho nên phỏng đoán của Lăng Sương đã bị phủ định.

“Vậy vì sao chúng ta không thể rời khỏi chỗ này được?” Phượng Ca hỏi.

Sầu Tuẫn lắc đầu, nói: “Có lẽ huyễn trận này được bố trí bằng thủ pháp quá cao minh. Có khi nào nó được bố trí trong bóng tối không?”

Câu nói này của Sầu Tuẫn khiến mọi người càng thận trọng hơn.

Ám vực gần như ngăn cách hết thảy, dù là ánh sáng, âm thanh hay năng lượng. Trừ ngôi nhà gỗ trước mắt và lối rẽ được ánh sáng từ ngọn nến chiếu sáng, những nơi khác đều chìm trong bóng tối. Nếu huyễn trận này được bố trí trong bóng tối thì quả thực bọn họ không thể cảm nhận được.

“Để ta thử một lần nữa xem…”

Phượng Ca vừa nói vừa đi men theo lối rẽ. Nhưng nàng vừa mới đi được mấy chục bước, lúc tới ngã ba thì thân thể lại lóe lên một cái trở về trước cửa căn nhà gỗ.

“Nơi này có thể vào nhưng không thể ra, e rằng đây là một tuyệt địa” Phượng Ca nói.

La Chinh cau mày, đột nhiên hắn nghĩ tới những tinh thạch kia.

Đúng như 9527 nói, ngọn nến là thứ quý giá trong Ám vực, không thể nào có chuyện để ở đây mà không phòng bị chút nào. E rằng muốn lấy những tinh thạch này đi không dễ dàng.

“Đem tất cả tinh thạch trả lại chỗ cũ” La Chinh đột nhiên nói.

Lúc trước, 9527 nói sinh linh có thể chế tạo ngọn nến trong Ám vực là nhân vật không tầm thường, vì thế La Chinh đã đề nghị trả lại những tinh thạch này, nhưng mọi người không bằng lòng nên hắn cũng không ép.

Bây giờ tất cả mọi người đều không thể rời khỏi nơi đây, đương nhiên tâm thái cũng sẽ khác. Lúc muốn bảo vệ tính mạng, tất cả những thứ trên người đều là dư thừa chứng đừng nói chi những thứ tinh thạch không biết công dụng này.

Vì thế, tất cả mọi người nối đuôi nhau trở lại căn nhà gỗ nhỏ, lấy từng khối tinh thạch trong chiếc nhẫn tu di ra trả về kệ trưng bày. Sau khi tất cả tinh thạch được trả lại chỗ cũ, đám người lại đi tới lối rẽ trước cửa căn nhà gỗ một lần nữa.

Hoắc Trạch đi đầu tiên, hắn ta là người đầu tiên đi tới ngã ba. Lúc này, La Chinh và những người khác đều nín thở, nhìn chằm chằm Hoắc Trạch. Nếu lần này hắn ta lại biến tới trước cửa nhà gỗ thì họ gặp phiền phức lớn rồi, bọn họ sẽ bị nhốt ở đây.

“Ta đi qua rồi…” Hoắc Trạch quơ quơ hai tay, trong giọng nói lộ rõ sự vui sướng.

Trái tim của đám người cũng được thả lỏng.

“Mau đi thôi! Nơi này thật sự không nên ở lâu” La Chinh nói.

Hắn vẫn đang lo chủ nhân của ngôi nhà gỗ này sẽ trở về. Nơi đây đã có cấm chế chứng tỏ chủ nhân nơi này không hiếu khách.

Trong lòng người tộc Cửu Lê và các đệ tử Thiên Cung cũng đều rõ, cả đám vội vã đi tới lối rẽ trở về cầu gỗ.

Ngay lúc Hoắc Trạch chuẩn bị bước chân lên cầu gỗ, hắn ta đột nhiên phát giác ra điểm kỳ lạ, cả người đột nhiên bắn về phía sau, thậm chí còn đụng ngã hai người của tộc Cửu Lê ở phía sau mình!

“Soạt!”

Một cái đầu rắn màu đỏ cực lớn đột nhiên xuất hiện, cắn một cái vào đầu cầu gỗ.

May mà Hoắc Trạch phản ứng nhanh, nếu không e rằng hắn ta đã bị nuốt vào bụng rồi.

Con mãng xà này sơ suất nên bị La Chinh ném khỏi cầu gỗ, mặc dù dưới cầu gỗ rất sâu nhưng không đủ làm nó ngã chết.

Nó men theo vách núi leo lên trên, sau đó ẩn núp trong bóng tối.

Mãng xà ẩn núp lâu như vậy chính là vì chờ đoàn người La Chinh bước ra. Không ngờ, Hoắc Trạch lại nhạy bén tránh thoát một kích trí mạng của nó.

Những người khác nhìn thấy mãng xà màu đỏ đột nhiên lao ra cũng giật nảy mình. Thứ này đúng là âm hồn bất tán, nó vẫn luôn ẩn núp ở đây!

Người của tộc Cửu Lê và các đệ tử Thiên Cung liên tiếp lui lại tới tận lối rẽ kia. Con mãng xà cũng xuống khỏi cầu gỗ, táp về phía hai người tộc Cửu Lê đi cuối cùng!

Vừa rồi Hoắc Trạch muốn tránh con mãng xà màu đỏ này nên đã đụng ngã hai người tộc Cửu Lê ở phía sau, cho nên tốc độ lùi lại của hai người này chậm hơn một chút. Lúc cả hai tường rằng bản thân sẽ rơi vào miệng rắn thì đột nhiên trên không trung có một bóng đen hạ xuống!

“Rầm!”

La Chinh nhảy từ phía sau lên, đồng thời kích phát sức mạnh Hoang Thần. Sức mạnh ẩn chứa mấy trăm thần quân lực nện xuống cũng đủ khiến con mãng xà đỏ bị thương. Miệng rắn vốn đang há to nhưng giờ lại khép chặt do bị hai chân của La Chinh giẫm lên.

“Đi mau, ta không giữ được lâu đâu!” La Chinh vội vàng nói với hai người của tộc Cửu Lê.

Trên cầu gỗ, La Chinh từng đánh nhau với con mãng xà này. Mặc dù nó bất cẩn bị La Chinh ném ra khỏi cầu gỗ, nhưng thực tế thì thực lực của nó vượt xa La Chinh.

“Soạt!”

Mãng xà đỏ sao có thể để mặc cho La Chinh tùy ý giẫm lên đầu mình? Cái đuôi của nó dựng lên, quấn một vòng trên cây cầu gỗ rồi đột nhiên quật về phía La Chinh như một cái roi khổng lồ.

Các đệ tử Thiên Cung và người tộc Cửu Lê đang lùi lại cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đuôi rắn, vẻ mặt cũng khó coi cực kỳ.

Sức mạnh ẩn chứa trong đó có lẽ phải lên tới hàng nghìn thần quan lực, đừng nói trong Bỉ Ngạn mà dù ở thế giới mẹ, mấy người bọn họ bị mấy nghìn thần quân lực quất trúng cũng phải thịt nát xương tan!

La Chinh nào dám cứng đối cứng với cái đuôi mãng xà? Hắn lộn mèo một vòng về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát được cú đập này. Nhưng mãng xà đỏ cũng phản ứng rất nhanh, đuôi rắn vung trên không trung khoảng nửa vòng rồi lại tiếp tục quật về phía La Chinh!

“Soạt!”

Thân thể cao lớn của La Chinh vẫn còn trong không trung, không thể nào dịch chuyển để né tránh ngay được.

Lúc sắp bị đuôi rắn quất trúng, La Chinh lập tức thu hồi sức mạnh Hoang Thần. Thân thể khổng lồ của hắn cấp tốc thu nhỏ lại, vừa khéo tránh được cú quất đuôi của mãng xà!

“Bịch!”

La Chinh vừa rơi xuống mặt đất thì lập tức lùi lại phía sau, cấp tốc lui vào trong lối rẽ.

Mãng xà đỏ đã đợi ở cầu gỗ rất lâu mà lại không cắn nuốt được người nào nên nó vô cùng tức giận. Toàn bộ thân thể lập tức rời khỏi cầu gỗ, trườn thẳng về phía đám người La Chinh.

Nhóm La Chinh không còn nơi nào để tránh, đành phải quay lại nhà gỗ một lần nữa.

Nhưng ngay khi ấy, cảnh tượng kỳ lạ bỗng diễn ra. Mãng xà đỏ vừa bò tới ngã ba thì đột nhiên dừng lại, cái đầu rắn khổng lồ chỉ dám lắc lư tại chỗ chứ không dám trường thêm một phân nào!

“Ô…”

Trong tiếng kêu của mãng xà thậm chí còn xen lẫn một tia e sợ. Toàn bộ thân rắn bắt đầu lui về phía sau.

“Con mãng xà này không dám tiến tới!”

“Không ngờ nó lại sợ! Ha ha!”

“…”

Mấy đệ tử Thiên Cung thấy cảnh này thì đứng ở lối rẽ chế giễu mãng xà. Họ bị thứ này truy đuổi nãy giờ, mấy lần còn suýt mất mạng nên khi thấy cảnh này thì rất vui mừng.

Sầu Tuẫn đứng bên cạnh lại ung dung nói: “Mãng xà đỏ không dám đến chứng tỏ nó cũng sợ chủ nhân nhà gỗ. Nếu nó cứ canh giữ ở dưới, đợi tới lúc chủ nhân nơi này về thì ngươi nghĩ xem, kết cục của chúng ta sẽ là gì?”

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!